Chương 1187: Xuất quan

Dịch: NguyenDzung

Biên: Độc Hành

Đề tự: Chưởng Thiên

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Ma Thần Sáu Đầu vừa xuất thế

Chân Linh thể chấn nhiếp Man Hoang


Tiểu Bạch nhíu mày hỏi: "Thiên Đình muốn lợi dụng năng lực của chúng ta dự đoán điều gì sao?"

Mặc Ngọc trầm ngâm một lát rồi chậm rãi trả lời: "Cổ Hoặc Kim có lẽ thấy trước Thiên Đạo gì đó khác thường. Y muốn sử dụng khả năng của ta, giúp y thấy rõ tương lai của mình... Tuy nhiên, hành vi này trái với Thiên Đạo, ta không thể giúp. Huống hồ, ta vốn không thích hành động của Thiên Đình, đương nhiên sẽ không nối giáo cho giặc... Ngày sau, ngươi cũng sẽ thừa kế năng lực này, nhưng nhất định phải dùng cẩn thận. Bởi vì cái giá phải trả thật sự rất lớn."

Tiểu Bạch khẽ gật đầu, sau một thoáng trầm mặc liền tiếp tục hỏi: "Cha, tại sao toàn bộ Man Hoang giới vực chỉ có Viên Cương thúc thúc ra tay? Bạch Trạch không phải cũng nói mình là bạn chí thân của người sao? Vì sao lại không ra tay tương trợ?"

Mặc Ngọc thở dài một tiếng đáp: "Việc này ngươi chớ nên trách y, là ta không cho hắn xuất thủ. Một khi kéo theo các Chân Linh Vương khác, chính là khơi mào chiến tranh Man Hoang giới vực với Tiên giới. Đến lúc đó, sẽ không chỉ phá hủy một cõi sơn hà, mà có lẽ quá nửa Tiên Vực và Man Hoang đều máu chảy thành sông. Chúng ta rất vất vả mới làm cho Man Hoang được bình yên, không thể để bị hủy như vậy được."

Tiểu Bạch nghe những lời ấy, một lần nữa lại im lặng.

Khuôn mặt Mặc Ngọc tỏ ra vui vẻ, chậm rãi nói tiếp: "Ta còn có thể tự mình nói cho ngươi mọi chuyện đã là quá tốt rồi. Tiểu Bạch, cái tên này rất hay, sau này ngươi cứ gọi là Mặc Tiểu Bạch đi..."

"Vâng, con vẫn là con, vẫn là Tiểu Bạch..."

...

Dòng thời gian trôi, năm tháng dằng dặc, đảo mắt đã qua hơn trăm năm.

Trên quảng trường trong Tu La Huyết Môn, hào quang tám cây cột đá ảm đạm. Khí tức máu thịt trong hư không bốn phía cũng trở nên rất mờ nhạt.

Một vài bóng người đứng phân tán giữa quảng trường. Họ chia thành mấy nhóm nhỏ. Mỗi nhóm đều thấp giọng nói chuyện với nhau, thần tình khác biệt, sắc mặt bất đồng.

Trong số này, nhóm người đông nhất chính là đám người Thiên Hồ Tộc, gồm có Liễu Thanh, Hồ Tam và Liễu Nhạc Nhi, đứng bên cạnh nữa là Viên Sơn Bạch với Tỳ Hưu Tiểu Bạch, còn Liễu Tự Tại và Thiện Thi thì không biết đã đi đâu.

Lúc này, Tiểu Bạch không còn trong hình dạng chó trắng như trước nữa. Nó đã hóa thành một thiếu niên non trẻ môi hồng, răng trắng, tướng mạo khá khôi ngô. Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạch ngocc sách. Ở chính giữa mi tâm có một phù văn thẳng đứng màu vàng, nhìn giống như một con mắt nằm dọc đang khép kín.

Bộ dáng Viên Sơn Bạch đứng cạnh đó cũng thay đổi rất nhiều. Những đặc thù của Viên tộc trở nên không rõ ràng. Hai cái răng thú vốn nhô hẳn ra ngoài giờ biến thành hai cái răng nanh, hình dạng có chút khả ái.

Về phần Liễu Nhạc Nhi, nàng biến hóa rõ ràng nhất. Nơi mi tâm của nàng cũng sinh ra kim văn, nhưng là hình cánh hoa. Thân hình nàng ngày càng trở nên uyển chuyển, thướt tha. Toàn thân phát ra một loại khí chất không phải mị hoặc nhưng lại khiến người khác nhìn qua thì khó lòng dời mắt.

Cách chỗ bọn họ không xa, Khánh Điển và thiếu chủ Sô Ngô tộc cũng đang đứng chung một chỗ. Thân hình hai người này trở nên cường tráng, cao lớn hẳn lên.

Sừng nhọn trên đầu Khánh Điển biến mất không thấy đâu, khiến dáng vẻ gã rất giống Chân Linh Vương Chu Yếm.

Thiếu chủ Sô Ngô tộc thì hoàn toàn biến thành hình người, nhất thời không nhìn ra thay đổi cụ thể, nhưng khí tức trên người gã rõ ràng tăng lên rất nhiều.

Trong thời gian ngắn, thực lực những người thừa kế huyết mạch Chân Linh Vương đã tăng vọt không ít. Tuy nhiên, so với việc này, kỳ vọng đại đạo tương lai mới là thu hoạch lớn hơn. Con đường tu hành của bọn họ sẽ càng thêm thuận lợi, tốc độ cũng khiến các tộc nhân khác theo không kịp.

Nhóm người cuối cùng chỉ có Lợi Kỳ Mã. Một mình gã dựa vào cây cột đá, nhìn về cửa lớn phía sau quảng trường.

Trong lòng gã thầm nghĩ: "Hắn sao vẫn chưa ra?"

Khánh Điển mặt đầy vui vẻ, cao giọng nói với thiếu chủ Sô Ngô tộc: "Thời gian đã sắp hết, Tu La Huyết Môn chuẩn bị đóng lại, ta thấy tiểu tử Hàn Lập kia hơn nửa đã chết bên trong rồi."

Thiếu chủ Sô Ngô tộc lập tức tùy tiện cười một trận, cố ý hỏi ngược một câu: "Ha ha, chỉ là Nhân tộc, không biết tự lượng sức, phải làm trò cười thì không nói, còn tự nhiên vứt đi tính mạng, đáng sao?"

Tiểu Bạch tức giận chửi: "Ngươi nói như đánh rắm, hắn sẽ không chết."

Khánh Điển không che giấu sự khoái chí chút nào, cười nói: "Có chết hay không, chúng ta nói gì cũng không tính, sau nửa canh giờ nữa, ba cánh cửa lớn đều sẽ biến mất, Tu La Huyết Môn đóng lại. Đến lúc đó, hắn không chết cũng phải chết, ha ha..."

Mặt thiếu chủ Sô Ngô tộc cười cợt nhưng ngoài miệng lại tỏ chút đáng tiếc nói: "Ngẫm lại thật đúng là hơi đáng tiếc..."

Dù sao, hai người vừa thừa kế huyết mạch Chân Linh Vương, thực lực tăng mạnh. Bọn chúng còn muốn dựa vào đó để làm nhục Hàn Lập một phen, báo mối thù trước đó. Hàn Lập mà chết, bọn chúng dĩ nhiên không còn cơ hội.

Tiểu Bạch nghe vậy, càng tức giận hơn, tư thế muốn xông lên lý sự với chúng.

Hảo hữu mới của nó, Viên Sơn Bạch, cũng chau mày, đi theo phía sau.

Liễu Nhạc Nhi ra ngăn cản hai ngươi, thản nhiên mở miệng nói: "Cứ để bọn chúng nói. Đợi lát nữa ca ca đi ra, bọn chúng sẽ biết mặt mình bị đánh đau thế nào*."

Ở đây, nàng là người duy nhất hoàn toàn tin tưởng rằng Hàn Lập nhất định sẽ bình an trở ra.

Bởi năm xưa, lúc còn ở hạ giới phiêu bạt giang hồ, Hàn Lập luôn là người cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối. Từ trong đáy lòng, nàng vĩnh viễn tin tưởng Hàn Lập.

Đây là một niềm tin mà dù khả năng rất thấp, nàng vẫn tin tưởng.

Liễu Thanh ở bên cạnh thấy vậy chỉ có thể yên lặng thở dài.

Trải qua nhiều chuyện, cách nhìn của lão đối với Hàn Lập đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù lão vẫn không cảm thấy Hàn Lập ngang hàng với Liễu Nhạc Nhi hiện tại, nhưng cũng mong muốn hắn trở thành một đồng minh cường đại của Thiên Hồ tộc.

Nhưng tất cả điều này, đều phải có một điều kiện tiên quyết, đó là hắn còn sống để ra khỏi cánh cửa kia. Đáng tiếc, năm đó hắn đã bước qua ngưỡng cửa truyền thừa của tám đại Chân Linh Vương, chẳng lẽ lại dễ dàng đi ra như vậy sao?

Cùng lúc đó, Hồ Tam một mực yên lặng không nói, khuôn mặt gã nhìn không ra vui buồn nhưng trong lòng có chút lo lắng.

Thời gian chậm rãi trôi từng chút, từng chút một. Rõ ràng chỉ là nửa canh giờ thôi, nhưng mọi người lại cảm thấy dài đằng đẵng. Càng gần đến thời khắc cuối cùng, Liễu Nhạc Nhi lại càng hy vọng thời gian trôi chậm lại.

Ngọn lửa màu vàng bên dưới đã tắt từ lâu, nhưng cánh cửa đồng đỏ thì thủy chung vẫn không thấy mở ra.

Khánh Điển cười vang: "Ha ha, các ngươi còn phải đợi sao? Hắn chết chắc..."

Thiếu chủ Sô Ngô tộc cũng hô một tiếng rồi quay người muốn rời đi: "Đi thôi, không cần đợi thêm nữa."

Gã thấy, náo nhiệt ở đây đã xem hết, gia hỏa làm gã chán ghét hiển nhiên cũng xong đời rồi.

Nhưng, ngay khi gã xoay người, âm thanh "Kèn kẹt" nặng nề vang lên phía sau. Cánh cửa đồng đỏ ở chính giữa vậy mà thật sự mở ra.

Thiếu chủ Sô Ngô đứng lại, quay đầu nhìn. Trong khe cửa, một luồng khí tức Man Hoang xen lẫn sương mù trào ra mãnh liệt. Bóng người cao lớn đi ra từ đó. Dáng vẻ tựa như một người về trong đêm gió tuyết, cả người bị sương mù cuốn lấy như những bông tuyết.

Thân hình kia cao gần như tương đương cánh cửa. Toàn thân tỏa ra hào quang hai màu đen đỏ. Bên ngoài cơ thể nhìn thấy rất nhiều lân phiến hình dạng mai rùa, sáu cánh tay to lớn chống đỡ cánh cửa nặng nề, ba cái đầu lâu khổng lồ mọc trên bả vai.

Hai cái đầu hai bên trái phải, một giống như vượn, một giống như hổ, chính là đầu lâu Chu Yếm và Đào Ngột. Cái ở chính giữa không giống như của Chân Long, mà là đầu lâu Huyền Quy.

Người này dĩ nhiên không phải ai khác, chính là Hàn Lập.

Hôm nay, Thiên Sát Trấn Ngục Công của hắn đã đạt đến trình độ tuyệt hảo. Hắn đã nắm giữ toàn bộ hình tượng biến thân ba đầu sáu tay của bốn pho tượng Ma Thần. Khí tức máu thịt trên người giờ đây đã đạt đến cảnh giới mạnh mẽ làm người ta kinh sợ.

Thời khắc này, tưởng chừng như hắn giống Man Hoang Chân Linh hơn tất cả Man Hoang Chân Linh xung quanh.

"Sao, sao có thể..." Khánh Điển lẩm bẩm.

Thiếu chủ Sô Ngô thì há miệng trợn mắt, nói không lên lời.

Trước đó hai người còn có suy nghĩ dùng huyết mạch thừa kế của bản thân để đè ép, làm nhục Hàn Lập. Giờ khi đối phương xuất hiện, ý nghĩ kia tan thành mây khói.

Liễu Thanh cũng không khỏi kinh ngạc: "Đây thật sự là Nhân tộc sao?"

Hai mắt Lợi Kỳ Mã khẽ nheo lại, không nói gì nhưng trong lòng gã hết sức kinh hãi.

Liễu Nhạc Nhi thì không để ý đến những thứ này, mừng rỡ kêu lên: "Ca ca..."

Tiểu Bạch và Viên Sơn Bạch một trước một sau, chạy tới nghênh đón.

Thân hình Hàn Lập co lại rất nhanh, khôi phục hình dáng Nhân tộc. Nửa thân trên ở trần của hắn tỏa ra hào quang rạng rỡ. Huyền khiếu mở ra khắp nơi, tản mạn khí tức máu thịt kinh người.

Hai mắt Hồ Tam trợn ngược, trong lòng sợ hãi cũng như thán phục không thôi: "Chỗ này... Chỗ này có lẽ phải hơn một ngàn huyền khiếu? Nhục thể của hắn lại cường hóa đến mức như vậy?"

Sau mười mấy hơi thở, hào quang trên người Hàn Lập mới dần mờ đi. Toàn bộ khí tức kinh người bắt đầu nội liễm, tất cả dị trạng đều lần lượt biến mất, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Miệng hắn thở nhẹ ra một hơi tạp khí rồi lật tay lấy ra một bộ trường bào màu xanh khoác lên người.

Khi hắn chậm rãi đi ra ngoài, thân hình bỗng dừng lại, nghiêng người nhìn về cánh cửa thứ ba ở sau lưng.

Đột nhiên, cảnh tượng xung quanh biến mất trong chớp mắt. Phảng phất như hắn thấy được một thế giới Man Hoang khác. Nhưng bên trong đó, hắn không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng Man hoang dị thú nào, mà lại cảm nhận được một khí tức thuần túy trước nay chưa từng có.

Đó là khí tức Man Hoang chân chính. Một loại khí tức nguyên thủy vô câu vô thúc, vô vi vô đạo. Dường như trong Thiên Địa không có bất cứ quy tắc gì, tất cả đều duy trì dáng vẻ hồng mông sơ khai.

Không đợi hắn kịp xem kỹ, một luồng lực xé kinh khủng bất chợt truyền ra, như thể chỉ cần sau chớp mắt sẽ trực tiếp cắn nuốt hắn, xé rách thành từng mảnh.

Hàn Lập sợ hãi cả kinh. Hắn nhanh chóng tỉnh lại, thân thể khẽ run lên, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Nhìn về phía mọi người, hắn chợt phát hiện trong nháy mắt vừa rồi, không gian thời gian như dừng lại. Mọi người đều không biết đến sự khác thường của hắn.

Trong lòng thán phục, Hàn Lập không còn dám nhìn lên cánh cửa thứ ba dù chỉ một chút. Hắn bước nhanh về phía mọi người.

"Sao lâu như vậy mới ra ngoài?" Tiểu Bạch phàn nàn.

Hắn nhìn mấy người Tiểu Bạch, tươi cười một tiếng đáp: "Thật có lỗi, để cho các ngươi lo lắng."

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ hư không bắt đầu chấn động dữ dội. Ba cánh cửa đồng đỏ sau lưng rung động ầm ầm, chìm xuống dưới đất cho đến khi không còn thấy gì nữa.

Tám cột đá đứng sừng sững trên quảng trường cũng bắt đầu hư hóa, dần dần biến mất không thấy đâu.

"Đi mau, ra ngoài rồi nói." Hàn Lập vừa nói một câu đã kéo hai người Tiểu Bạch, xông về phía Tu La Huyết Môn.

...

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật