Chương 1060: Thần lôi ngự quỷ

Dịch: Độc Hành

Ngay lúc quỷ vật tới gần cách đám người trăm trượng, một tiếng long ngâm rõ to đột nhiên vang lên, một màn sáng màu xanh bỗng nhiên từ trên thân năm người bọn họ sáng lên, tiếp theo khuếch tán ra.

Trên màn sáng tràn đầy thanh quang, từng đầu hư ảnh Thanh Long uốn lượn vặn vẹo, lưu chuyển trên màn sáng không ngừng, ở trong tản mát ra trận trận bảo quang sáng rõ, phóng lên tận trời, xuyên qua mây đen trên không trung.

Những quỷ vật âm trầm kia đụng vào trên màn sáng màu xanh, lập tức phát ra trận trận tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế.

Chỉ thấy thanh quang trên màn sáng liên tiếp chớp động, những Ác Quỷ đụng vào trên màn sáng kia, lập tức như tuyết trắng gặp kiêu dương, phát ra trận trận thanh âm "Tê tê", toát ra từng cỗ khói đen, trực tiếp tan vỡ ra.

Nhưng mà, những Ác Quỷ giam cầm ở nơi này đã không nếm tư vị người sống không biết bao nhiêu vạn năm, từng tên đã sớm điên cuồng đến mất thần trí, căn bản bất kể sinh tử vẫn phóng tới, dù không ngừng bị tan rã, vẫn có liên tiếp tầng tầng nhào lên.

Ánh mắt Hàn Lập quét qua bốn phía, thấy chằng chịt âm sát quỷ vật không ngừng đánh tới, thần sắc từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

"Ngươi đang làm gì, không xuất lực thì đừng mong chúng ta sẽ giúp ngươi!" Cận Lưu thấy thế, phẫn nộ quát.

Hàn Lập dường như ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Cận Lưu, hắn cứ như vậy đứng thẳng tắp trong mấy người, không ra tay giúp đỡ duy trì pháp trận, cũng không chém giết với đám quỷ vật còn lại, mà ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía màn trời âm u phía trên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trên trời cao, đám người Thiên Thủy tông cũng đã lao vào chém giết với mười tên Quỷ Tướng áo đỏ kia.

Những Quỷ Tướng này khác với những âm sát quỷ vật mênh mông phía dưới, từng tên có tu vi kinh người, đại bộ phận Quỷ Tiên có tu vi cường đại, có thể so với tu sĩ Kim Tiên đỉnh phong, công pháp bí ẩn quỷ quyệt không nói, các loại thủ đoạn cũng tầng tầng lớp lớp.

Tên gia hỏa có dáng như người học trò kia có tu vi cao nhất, vậy mà có thể so với tu sĩ Thái Ất trung kỳ, áo bào đỏ tươi trên thân y càng quỷ dị, hai ống tay rộng thùng thình mở rộng ra, bên trong tựa như bao bọc càn khôn vạn dặm.

Tay áo trái của y bao trùm phía dưới, vạn trượng ô quang tuôn trào ra, bao phủ xuống đầu Tô An Thiến.

Trong tay Tô An Thiến đã sớm nắm giữ một thanh Bát Bảo Thuỷ Phiến bao phủ lam quang, tả hữu vỗ xuống, mặt quạt liền có lưu quang tuôn ra, ở trong hư không vỡ ra một lỗ hổng khổng lồ xuyên suốt chân trời.

Cùng lúc đó, trên Bát Bảo Thủy Phiến có vẽ một hình cửu khúc giang hà màu xanh biếc, bỗng nhiên loé lên quang mang, biến mất không thấy gì nữa.

"Ào ào . . ."

Bỗng nghe trong vết nứt hư không kia truyền ra tiếng nước ầm ầm, một đầu đại giang ngàn dặm như vỡ đê, hồng thuỷ cuồn cuộn từ đó tuôn trào ra, trút về phía trên bầu trời người học trò.

Trên mặt người học trò lộ ra ý cười mỉa mai, ống tay áo quan tăng lên ô quang, bên trong cuồn cuộn quang mang, tạo thành một vòng xoáy màu đen to lớn vô cùng, thôn phệ nước sông đang không ngừng tràn vào đó.

Nước trong cửu khúc giang hà phảng phất như từ trên trời đến, chảy xiết tuôn ra tựa như không hết, còn tay áo quan của gã học trò thì như vực sâu không đáy, hút nước sông cuồn cuộn kia vào, không thấy hồi kết.

Nước sông sau khi bị cuốn vào tay áo trái, "Ầm ầm" thanh âm đại tác, chỉ thấy ống tay áo bên phải lắc lư một cái, nước sông cuồn cuộn lại từ bên ống tay áo này tuôn trào ra, trút về phía Tô An Thiến.

Chỉ là nước sông bên ống tay áo này tuôn ra lại trở nên một mảnh đục ngầu, bên trong tràn đầy xác chết trôi và máu đen.

Tô An Thiến thấy thế, thần sắc biến đổi, Bát Bảo Thủy Phiến trong tay chuyển động, ở trong loé lên quang mang, trong vết rách hư không kia không còn nước sông tuôn ra nữa, mà hút lại nước sông đang cuốn về gã học trò kia, một lần nữa thôn phệ trở về.

Sau một lát, nước sông tuôn ra dừng lại, vết nứt kia cũng tự lấp đầy, biến mất không thấy.

Lam quang trên chiếc thủy phiến trong tay Tô An Thiến thu vào, lại xuất hiện một đồ án giang hà, chỉ là nước sông không còn xanh biếc trong trẻo như trước, mà trở nên đục ngầu không chịu nổi.

Cùng lúc đó, trên mặt quạt còn có từng tia từng sợi sương mù màu đen lượn lờ, âm sát chi khí khó mà tan đi.

Tô An Thiến thấy thế thần sắc hơi đổi, thủy phiến trong tay lắc một cái, trên mặt quạt liền có từng tia từng sợi hàn khí tràn ra, giang hà kia cũng bị bạch quang bao phủ, giống như đột nhiên xuất hiện một trận tuyết, bị đóng băng lại.

"Pháp bảo này của ngươi cũng không tệ, bản Diêm Quân liền nhận, ngày sau sẽ đầu nhập vào trong đại giang kia mười vạn âm hồn, luyện thành Minh Hà thì tốt hơn. Còn nha đầu ngươi, hắc hắc, bản Diêm Quân còn thiếu một thị thiếp. . ." Gã học trò cười khặc khặc âm hiểm, nói.

Tô An Thiến nghe vậy, đôi mắt nhắm lại, trong mắt hiện lên sát ý lạnh thấu xương, tay kia lại lắc một cái, một trận sóng nước từ lòng bàn tay tuôn ra, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu xanh lam thanh quang trầm tĩnh.

"Nếu thích bảo phiến này của ta, ta sẽ thành toàn cho ngươi, trấn áp ngươi dưới băng sơn trong quạt kia, để cho ngươi vĩnh viễn không thoát thân được." Trong miệng nàng quát một tiếng, thân hình nổ bắn lên, phóng đến phía gã học trò, cận thân chém giết.

Gã học trò kia thấy thế, cười to, hai tay áo cuốn một cái, tiến lên nghênh đón, hai người lập tức chiến thành một đoàn.

Một bên khác, Cận Lưu cầm trong tay một cây trường thương Song Long, cùng hai tên Quỷ Tướng áo đỏ chém giết với nhau.

Một người trong đó có thân người đầu trâu, cầm trong tay một cây Chiêu Hồn Phiên đỏ như máu, lá cờ không giương, quấn trên cây gỗ, lúc quơ múa âm phong đại tác, hơi không cẩn thận bị nó chạm vào, sẽ cảm thấy thần hồn bất ổn, lại có từng tia từng sợi hồn lực bị rút ra ngoài cơ thể.

Còn tên kia đồng dạng cũng thân người, lại mọc lên một khuôn mặt ngựa xấu xí, nắm trong tay một chuỗi xiềng xích đen kịt, phía trên khắc họa âm văn không biết tên, đan xen vòng vòng, còn có hỏa diễm u lục bốc lên xung quanh, âm sát chi khí trong đó nồng đậm tới cực điểm, dù chưa tiếp xúc, chỉ thoáng bị nó đốt đã bị thương, cốt nhục sẽ sinh mục nát, rất khó loại trừ.

Hai tên Quỷ Tướng đều có thực lực Thái Ất cảnh sơ kỳ, một tên phụ trách đánh xa kiềm chế, một tên am hiểu cận thân chém giết, thập phần khó chơi, cho dù là Cận Lưu, ứng đối cũng không dễ dàng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế, không rảnh đi bận tâm những người khác.

Thân ở trong không gian tầng ba này, tựa như đã rơi vào trong Linh Vực của những âm sát quỷ vật này, tự nhiên sẽ bị áp chế, Cận Lưu cùng Tô An Thiến ứng phó cũng không dễ dàng, đám Thiên Thủy tông còn lại thì càng không nói.

Hàn Lập thân ở ở trong Thanh Long Hỗn Nguyên Trận, sắc mặt có chút do dự không ngừng.

Mặc dù giờ phút này tình huống chiến sự còn chưa rõ ràng, nhưng hắn biết, một khi kéo dài, tất nhiên kết quả sẽ càng bất lợi đối với bọn hắn.

Đồng thời, từ lúc tiến vào nơi này, hắn phát hiện trong tầng mây đen ở trên không trung kia, tựa hồ có một đôi mắt đang nhìn chăm chú nhất cử nhất động bọn hắn.

Mười tên Quỷ Tướng áo đỏ trước mắt này, mặc dù tự xưng là Thập Điện Diêm Quân, nhưng cũng không phải là tồn tại cường đại nhất trong không gian này, gia hỏa chân chính kinh khủng kia, không biết vì mục đích gì, còn ẩn thân ở trong mây đen trên không trung kia, vẫn không chịu hiện thân.

Nếu gã không xuất thủ, Hàn Lập cũng không có ý định xuất thủ trước, chỉ là cẩn thận đề phòng, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Nhưng vào lúc này, Thiên Vương điện bên trong sơn môn kia bỗng nhiên truyền đến trận trận tiếng vang "Ầm ầm", làm cả vùng cũng rung động theo kịch liệt.

Hàn Lập ngưng thần nhìn lại bên kia, chỉ thấy toàn bộ nóc Thiên Vương điện bị lật tung lên, hai pho tượng Thiên Vương bên trong vậy mà chuyển động sống lại, phá ra bốn phía tường điện, nhanh chân phóng tới bên này.

"Ầm ầm ầm "

Hai pho tượng Thiên Vương với áo giáp rách nát, cất bước chạy tới phía bên này, trong tay mang theo hai pho tượng đầu người, bị chúng xem như đống cát ném tới.

Chỉ nghe "Vù vù" hai tiếng gió phá không vang lên.

Hai pho tượng đầu người màu đỏ như máu tựa như cự thạch công thành bay vụt đến, nặng nề đập lên trên Thanh Long Hỗn Nguyên Trận.

Một cỗ cự lực tràn trề tựa như Thái Sơn áp đỉnh bỗng nhiên đánh tới, chấn động làm đại trận thanh quang rung mạnh, suýt nữa sụp đổ.

Mấy người duy trì pháp trận lập tức cảm thấy một cỗ trọng áp ép đến, thân thể nhao nhao run lên, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Bọn họ vừa bị thụ thương, đại trận lập tức có dấu hiệu bất ổn, hư ảnh Thanh Long không ngừng lui tới trên đó cũng trở nên mờ đi, mà âm sát quỷ vật bốn phía lại càng thêm điên cuồng vọt tới.

Chỉ một thoáng, trên Thanh Long Hỗn Nguyên Trận cuồn cuộn khói đen, vô số âm sát quỷ vật nhao nhao tan rã, thanh quang trên đại trận cũng bắt đầu dần tiêu tán, mắt thấy sắp không chịu đựng nổi nữa.

Hàn Lập nhìn hai pho tượng Thiên Vương kia đã tới gần, chân chúng đạp âm sát quỷ vật, Hàng Ma Xử trong tay đã giơ lên cao, tựa hồ chuẩn bị ném mạnh tới.

Nếu Thanh Long Hỗn Nguyên Trận lại gặp trọng kích này, đừng nói pháp trận không cách nào duy trì, mà người thôi động trận pháp, chỉ sợ cũng sẽ bị pháp trận phản phệ, tử thương hầu như không còn.

"Đành vậy, ngươi đã không chịu xuất thủ, vậy ta buộc ngươi phải xuất thủ." Hàn Lập âm thầm thở dài một tiếng, một cánh tay giơ lên, bàn tay đột nhiên vung lên.

Chỉ nghe một tràng tiếng xé gió truyền đến, trong hư không bỗng nhiên loé lên mười tám đạo lưu quang màu xanh, bay ra bên ngoài màn sáng màu xanh, như mưa rơi tứ tán xung quanh màn sáng.

"Xẹt xẹt xẹt . . ."

Nương theo trận trận tiếng vang bén nhọn, mười tám chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhao nhao rơi xuống trên mặt đất, như đinh đóng rìa Thanh Long Hỗn Nguyên Trận xuống mặt đất, vây toàn bộ pháp trận cùng người bên trong trận vào trong.

"Đây là. . ." Phó cốc chủ thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ kinh nghi, quay đầu nhìn về phía Hàn Lập.

Mấy người còn lại nhìn thấy phi kiếm sau khi rơi xuống đất vẫn không có động tĩnh gì, càng không hiểu chút nào.

Những âm sát quỷ vật kia hoàn toàn không quan tâm những chuyện đó, vẫn như cũ phóng lên trên pháp trận trùng kích, rất nhanh liền bao phủ tất cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm vào trong, mà toàn bộ linh lực đại trận tựa hồ đã tiêu hao hầu như không còn, mặc dù cũng có thể cản trở quỷ vật tụ tập, nhưng lại không cách nào diệt sát chúng giống trước đó.

Chỉ thấy chằng chịt âm sát quỷ vật bò lên cao, cuối cùng che phủ toàn bộ màn sáng màu xanh vào trong.

Hai pho tượng Thiên Vương thấy vậy, cũng ngừng động tác trên tay, không tiếp tục ném mạnh Hàng Ma Xử nữa.

"Bọn hắn xong rồi . . ." Tô An Thiến thấy một màn này, thần sắc khẽ biến, thở dài một tiếng.

"Trước đừng để ý tới bọn hắn, chúng ta chuyên tâm ứng phó trước mắt đã . . ." Sắc mặt Cận Lưu ngưng trọng, chợt quát lên.

Lời gã còn chưa dứt, trên quảng trường phát sinh dị biến!

"Ầm ầm "

Chỉ nghe một tiếng sấm rền vang lên, mười tám đạo lôi trụ kim quang thô to như cột trụ từ trên mặt đất đột ngột phóng lên, bay thẳng trời cao.

Trong một mảnh kim quang chói mắt, cuốn theo trận trận tia lôi điện to lớn, giống như thủy triều mãnh liệt tuôn ra, quét về bốn phương tám hướng, toàn bộ quảng trường trong khoảnh khắc bị nhuộm thành màu hoàng kim, chói mắt dị thường, khiến cho người không thể nhìn thẳng.

"Xoẹt" thanh âm đại tác!

Nương theo trận trận tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng vang lên, những nơi lôi điện màu vàng đi qua, mảng lớn khói đen bay lên, vô số âm sát quỷ vật bị kim quang cuốn vào, nhao nhao tiêu tán ra.

"Đây là. . . Tịch Tà Thần Lôi!" Trong đôi mắt đẹp của Tô An Thiến hiện lên một tia kinh ngạc, trong miệng thất kinh hô to.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật