Chương 1047: Không biết điều

Dịch: hoangdz2014

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hàn Lập vẫy nhẹ tay, thu kiếm về bên người, đồng thời tay kia bấm kiếm quyết, vung lên phía trước một cái.

"Ầm..."

Một đạo điện quang lóe lên, kèm theo một tia lôi điện màu vàng từ thân kiếm bắn ra, ngưng tụ thành một lưỡi dao điện chém ngang ra.

Trong hư không, màn sáng màu vàng như đậu hũ bị dao cắt, trực tiếp phân ra làm hai, kim quang hai bên cuồn cuộn bạo liệt ra hai nơi trên dưới, hình thành một lỗ hổng ở giữa.

Kim Điêu dường như sợ hãi khí thế dao điện màu vàng, hai cánh vỗ mạnh, thân hình bay vút lên trên như diều gặp gió.

Hàn Lập lập tức nhìn theo lỗ hổng do kiếm quang mở ra, sắc mặt hơi đổi.

Chỉ thấy dọc đường phía xa, đứng yên lặng không dưới trăm cây cột đá màu vàng, trên mỗi cột đều khắc văn tự khó hiểu, trên đó đều có một đầu Kim Chúc Thú với đủ loại hình dáng đang nằm sấp.

Kim quang lướt qua, bầy Kim Chúc Thú nhao nhao mở mắt, từ trên cột đá từng con nhảy xuống không một tiếng động, lặng lẽ ẩn núp như hổ báo săn mồi, đi từng bước một về phía bên này.

Kim quang trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm dần dần tiêu tán, màn sáng màu vàng từ bốn phía lại tràn ra, bắt đầu che phủ bầy Kim Chúc Thú kia...

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đám người Vu Khoát Hải phát hiện phía trước có điểm khác thường, cao giọng quát lên.

Bên trong màn sáng hoàn toàn im lặng, không ai trả lời.

Ngoại trừ mấy người lúc trước bị gã bắt ra ngoài tìm trận nhãn, trong nội tâm những người còn lại đều dấy lên một cảm giác cổ quái, vô tình cùng nhau tụ họp một chỗ.

"Trong màn sáng này, dường như có vật gì đó?" Dương trưởng lão nhìn về phía màn sáng trước mặt, do dự nói.

Nghe được lời này, mọi người càng cảm thấy bất an, thần sắc khẩn trương tới cực điểm.

Đúng lúc này, phía trước bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân gấp gáp, mọi người vội vàng nắm chặt binh khí trong tay, cẩn thận phòng bị.

Chỉ nghe "Vù " một tiếng, kim quang cuồn cuộn tuôn trào, một bóng người đột nhiên vọt ra.

Trong tay Vu Khoát Hải đã sớm cầm một thanh kim văn thẳng đao, phía trên nhộn nhạo quang văn màu vàng, chuẩn bị chém ra thì bất chợt nghe người kia la lớn: "Này, là ta, là ta, đừng động thủ..."

"Thạch đạo hữu..." Vu Khoát Hải vội vàng ngăn mọi người lại, mở miệng dò hỏi.

"Vu đạo hữu, nơi này có Kim Chúc Thú, rất nhiều, rất nhiều Kim Chúc Thú..." Thân ảnh Hàn Lập từ bên trong hiện ra, nét mặt khẩn trương nói.

"Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra chỉ là Kim Chúc Thú..." Nghe Hàn Lập nói năng không đầu không đuôi, thần tình Vu Khoát Hải thoáng buông lỏng, nói ra.

Gã vừa dứt lời, bốn phía mấy tiếng xé gió đồng loạt vang lên, mấy cỗ thi thể nát bét từ các hướng khác nhau bay tới, rơi xuống chân mọi người.

Hàn Lập chăm chú nhìn lại, phát hiện đúng là mấy người lúc trước được phái đi tìm trận nhãn.

Mọi người chưa kịp hoàn hồn, tiếng xé gió từ bốn phía lại vang lên.

"Đến rồi..." Hàn Lập khẽ quát một tiếng.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Hàn Lập rơi trên người người Lam thị huynh muội.

Hai người kia hiển nhiên đã sớm phát hiện dị thường, chẳng những không tụ tập cùng một chỗ với những người khác, trái lại hơi chút cách xa, tựa lưng vào nhau, trên mặt không có vẻ gì sợ hãi.

"Vừa đúng lúc mượn chuyện này thăm dò thật giả các ngươi..." Trong nội tâm Hàn Lập hơi động, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười rồi biến mất.

"Vù vù." một tiếng, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.

Từng đạo phong nhận màu vàng điên cuồng cuốn đến đám đông, hóa thành một vòi rồng màu vàng cực lớn, đám đông bị vây ở chính giữa.

Bốn phía, kim quang chói mắt tiêu tán rất nhiều, tầm mắt mọi người trở nên rõ ràng hơn một chút.

Nhưng mà, làm bọn họ hết sức kinh hoàng chính là, bốn phía đã xuất hiện hơn trăm đạo thân ảnh màu vàng cực lớn, trong đó hổ báo sài lang xà ưng trư thử muôn màu muôn vẻ, không phải là ít.

Những đầu Kim Chúc Thú này, trên người đều tỏa ra khí tức vô cùng cường đại.

Vu Khoát Hải nhìn lại, hận bản thân mình không thể buốt câu nói "Hóa ra chỉ là Kim Chúc Thú" kia khi nãy của mình về.

Gã đã lăn lộn ở Kim Nguyên sơn mạch nhiều năm như vậy, kim chi lực trường đã gặp qua mấy lần, nhưng lần này lại gặp nhiều loại Kim Chúc Thú như vậy? Sao lại xuất hiện một trận nhiều như thế này?

"Đệ tử Vong Ưu Các, nhanh chóng kết trận." Triệu phó các chủ phản ứng đầu tiên, quát lớn.

"Vâng"

Đám người Vong Ưu Các dẫn đầu lên tiếng, nhao nhao tụ tập bên cạnh Triệu phó các chủ.

Chỉ thấy bọn họ vội vã xoay cổ tay, trong tay tất cả đều hiện ra một bảo luân màu vàng, ném về phía trước, hò hét mãnh liệt.

Tiếng ngâm tụng trong miệng không ngừng vang lên, hơn mười đạo Kim Luân khẽ lay động, kết thành một toà Kim Luân đại trận trên đầu mọi người, bên trong từng đạo ánh sáng vòng tròn màu vàng liên tiếp mở ra, giống như một đóa hoa màu vàng không ngừng nở rộ.

"Hay là tất cả cùng kết trận đi." Vu Khoát Hải thấy thế, vội vàng hô lên.

Nhân số Linh Tiêu Môn cùng Liệt Quang Thành bọn gã thua xa Vong Ưu Các, nếu tự mình kết trận, khẳng định uy lực không bằng đám người kia.

"Vu đạo hữu, chúng ta tu luyện công pháp bất đồng, pháp trận khó dung hòa, quý môn vẫn nên tự mình kết trận đi." Trong mắt Triệu phó các chủ hiện lên một tia giảo hoạt, nói ra.

Vu Khoát Hải nghe vậy, trừng mắt oán hận liếc nhìn đối phương, cùng Dương trưởng lão thông báo cho đội ngũ phía sau một tiếng, liền tập hợp lại với nhau, bắt đầu liên thủ bày trận.

Nói là liên thủ bày trận, trên thực tế chỉ là tự mình bố trí một trận pháp, hợp lại cùng một chỗ hỗ trợ lẫn nhau, dù sao không có tu sĩ tinh thông trận pháp chỉ dẫn, muốn bố trí ra pháp trận dung hòa, căn bản chỉ như trò đùa.

"Thạch đạo hữu, ở bên kia làm trò gì vậy? Còn không mau đến kết trận!" Vu Khoát Hải chứng kiến Hàn Lập vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Lam thị huynh muội bên kia, vội vàng quát lên.

Hàn lập quay đầu nhìn lại, thấy trên đỉnh đầu hai phái bao phủ hai tầng màn sáng một xanh một đỏ, trong mắt hiện lên bộ dạng thương hại, cũng lười biếng tiếp tục giả bộ, mở miệng nói ra:

"Ta đặc biệt chạy về thông báo cho các ngươi một tiếng, ý là bảo các ngươi chuẩn bị trốn đi, các ngươi còn không thông suốt, cứ như vậy đi bố trí pháp trận, có thể chống đỡ được cái gì chứ?

"Tên khốn nhà người, đang nói nhảm cái gì vậy?" Trong mắt Vu Khoát Hải hiện lên vẻ nghi hoặc, tức giận nói.

"Được rồi, sống chết có số, các người tự mình giải quyết cho tốt đi." Hàn Lập cười cười không quan tâm, không hề nhìn sang bên này.

Hắn vừa dứt lời, bên trong bầy Kim Chúc Thú, một Cự Lang màu vàng đã dẫn đầu phát động công kích.

Chỉ thấy Kim Chúc Thú Cự Lang nâng một cái chân trước lên, lang trảo như một mũi đao màu vàng phá vỡ không gian, bay thẳng đến, lao xuống Kim Luân đại trận trên đỉnh đầu đám người Vong Ưu Các.

"Toàn lực thúc dục trận pháp!" Triệu phó các chủ hét to một tiếng.

Hết thảy tu sĩ Vong Ưu Các cùng gầm lên giận dữ, điên cuồng phóng xuất ra toàn bộ Tiên Linh Lực.

Trên đỉnh đầu, kim quang trong Kim Luân đại trận như mặt trời mãnh liệt sáng rực lên, vượt qua cả kim chi lực trường.

Lang trảo cùng đại trận vừa mới tiếp xúc, một đạo âm thanh bén nhọn đến rợn người truyền ra.

Ngay sau đó, Kim Luân đại trận nhìn như không thể phá vỡ, liền bị xé toạc ra ba lỗ hổng cực lớn, từng đạo phong nhận màu vàng từ trung tâm lỗ hổng xuyên vào trong, lập tức một âm thanh vỡ vụn vang lên.

Pháp trận do rất nhiều Kim Tiên bố trí cũng không hề yếu, nhưng dưới sự công kích của Kim Chúc Thú, lại giống như bùn nhão, không có chút lực chống đỡ.

Chỉ thấy Kim Luân trong tay đám tu sĩ Vong Ưu Các đều bị nghiền nát, âm thanh bạo liệt phát ra không ngừng, nổ tung thành vô số mảnh vụn màu vàng.

Trong đại trận, huyết nhục văng tung tóe, tiếng la thảm vang lên không ngừng, tu sĩ Vong Ưu Các tử thương hơn phân nửa.

Vu Khoát Hải thấy thế, thần sắc rốt cuộc trở nên hoảng sợ.

Đại trận Vong Ưu Các không thể ngăn cản, bọn gã đồng loạt hiểu ra tòa đại trận này có ích lợi gì đâu?

"Chia ra phá vòng vây, tìm cơ hội trốn thoát..." Trong miệng Vu Khoát Hải hét lớn.

Toàn bộ tu sĩ Linh Tiêu Môn cũng Liệt Quang Thành sớm đã gắng gượng không nổi, nghe thấy vậy lập tức xuất ra thủ đoạn mạnh nhất bảo vệ tính mạng, cuống cuồng chạy trốn về bốn phía.

Trong hư không, các loại dị quang loạn xạ sáng lên, tuy nhiên đều không ngoại lệ bị kim chi lực áp chế, công hiệu đại giảm.

Bên này đám tu sĩ vừa động, giống như lập tức kích thích bầy Kim Chúc Thú kia.

Gần như cùng lúc, tất cả Kim Chúc Thú bắt đầu di chuyển, lao tới cắn xé những kẻ to gan lớn mật này, không gian trở nên hỗn loạn, những tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.

Pháp bào trên thân Vu Khoát Hải lưu chuyển thanh quang, mặt ngoài chẳng biết từ lúc nào sinh ra một tầng lân phiến màu vàng, tràn ngập ánh sáng, trông rất bất phàm.

Nương theo hào quang sáng lên, nhìn gã giống như Kim Ngư bơi lội, tự do xuyên qua đám đông hỗn loạn, dường như không bị kim chi lực ảnh hưởng, tốc độ cũng không chậm.

Nếu không phải bốn phía bị Kim Chúc Thú vây quanh, giờ phút này gã đã cách xa mười dặm rồi.

Mà trên thân vị trưởng lão Liệt Quang Thành chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái áo lửa đỏ thẫm, cả người biến thành một con Hỏa Giao dài chừng một trượng, đồng dạng xuyên thẳng qua đám người kia.

Những nơi nó đi qua, Liệt Diễm thiêu đốt, không ít tu sĩ đồng môn bị tổn thương, nhưng nó thực sự không bận tâm, không ngừng né tránh công kích của Kim Chúc Thú, tìm cơ hội sống sót, chạy trốn đi.

Đúng lúc này, phía trên đỉnh đầu như có một tiếng thanh minh vang lên, một con Kim Điêu đột nhiên dương cánh lao xuống, hai cái vuốt thép màu vàng vồ xuống thân Hỏa Giao.

Dương trưởng lão cảm thấy trên đó ẩn chứa Kim chi lực vô cùng khủng khiếp, vội vã ra sức lao về phía trước, khó khăn lắm mới tránh khỏi Kim Điêu truy kích, phóng đến phía Hàn Lập.

"Cút ngay..." Giờ phút này Dương trưởng lão lên cơn giận dữ, quát to với Hàn Lập.

Hàn Lập hơi nhíu mày, quay đầu nhìn gã, đưa tay quạt nhẹ một cái.

Dương trưởng lão thấy thế, càng trở nên giận dữ, mãnh liệt há miệng phun một cái, một cỗ hỏa diễm hừng hực tuôn ra, bao phủ cả người Hàn Lập vào trong.

"Muốn chết..." Trong miệng Dương trưởng lão vang lên một tiếng cười mỉa mai.

Ngay sau đó, gã thấy chính giữa ngọn lửa chưa tan biến trước mặt, một bàn tay to lớn đột ngột xuất hiện, vẽ thành một đường cong, đập mạnh lên đầu gã.

"Uỳnh" một tiếng vang lên.

Dương trưởng lão chỉ cảm thấy một cỗ man lực như bài sơn đảo hải ập đến, tiếp theo thần thức chấn động, ý thức tiêu tan, liền có cảm giác hồn phách bay lên trời.

Đến khi ý thức gã khôi phục bình thường, toàn thân đã bị vuốt thép của Kim Điêu gắt gao siết chặt.

"Không..."

Trong miệng gã phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, tiếp theo thanh âm đột ngột im bặt.

Thân thể gã bị Kim Điêu xé làm ba khúc, lúc rơi xuống, bị ba con Kim Chúc Thú khác nuốt vào bụng.

Hàn Lập thu tay về, không thèm nhìn Dương trưởng lão, mà một màn này trùng hợp lại rơi vào tròng mắt Vu Khoát Hải đang hốt hoảng chạy trốn, trong lòng của gã như bị sét đánh, hải não xuất hiện cảm giác trống rỗng.

Chờ lúc gã hồi phục tinh thần, trong lòng không nhịn được nổi lên một cảm giác đắng chát, một bên chửi mắng tên gia hỏa Hàn Lập giả bộ ngu ngốc này, một bên khẩn cầu hắn không có tính sổ với mình.

Căn bản trong mắt Hàn Lập còn chưa để ý đến bọn gã, nếu không phải Dương trưởng lão tự mình muốn chết, hắn cũng sẽ không thèm tính toán.

Giờ phút này, ánh mắt hắn đang đặt trên thân "Lam thị huynh muội" ở phía xa xa.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật