Trang chủ » Nhất Niệm Vĩnh Hằng » Chương 411: Ngươi... Ngươi đang nói ta?

Chương 411: Ngươi... Ngươi đang nói ta?

Dịch giả: Tiểu Băng

"Có hay không?" Phùng Hữu Đức thấy Vân Đạo Tử sững ra, thì nhướng mày.

"Có... là một đệ tử trong nhóm người mới tới..." Vân Đạo Tử không biết vì sao Phùng Hữu Đức lại hỏi tới Bạch Tiểu Thuần, vội trả lời.

"Ta nhớ ra rồi, là hắn à, ngươi lập tức dẫn hắn… à không, đi mời hắn tới đây, nhớ kỹ nhất định phải khách khí." Phùng Hữu Đức vui vẻ, đã nhớ ra Bạch Tiểu Thuần là ai, cái tên tốc độ còn nhanh hơn mình ấy, làm lão cảm thấy không thoải mái cho lắm, nhưng phải khách khí với tên kia mới được, kẻ có thể làm cho đại nhân vật chú ý tới, quả nhiên không phải tầm thường...

"A?" Vân Đạo Tử mở to mắt, trong đầu hỗn loạn, mặt biến sắc, trán vã mồ hôi, chết rồi, Phùng Hữu Đức lại còn bảo là ‘mời’ mới chết.

"Hửm? Sao còn không đi?" Phùng Hữu Đức thấy Vân Đạo Tử đứng sững thì cau mặt.

"Đường chủ... Bạch Tiểu Thuần... Hắn... Hắn không tới được, hắn đã đi chấp hành nhiệm vụ." Vân Đạo Tử run run, trong lòng không ngừng chửi bới Lý Nguyên Thánh, Bạch Tiểu Thuần bị chọn vào Hàng Ma đường, chính là vì Vân Đạo Tử nhúng tay vào.

Lý Nguyên Thánh đã hứa, chỉ cần hắn giết chết Bạch Tiểu Thuần, sẽ trả công cho hắn rất hậu hĩnh, loại chuyện này Vân Đạo Tử cũng không phải là lần đầu đi làm, hắn nghĩ, đấy chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi, là con tin thì sao chứ, vào Hàng Ma đường, hắn muốn ai chết, người đó nhất định phải chết.

Nhưng bây giờ Vân Đạo Tử run từ trong tim run ra.

"Nhiệm vụ?" Phùng Hữu Đức sững sờ, nhìn Vân Đạo Tử, ánh mắt trở nên sắc bén như dao. Lão là Hàng Ma đường Đường chủ, dù thường ngày không quan tâm công việc, nhưng không phải không biết những trò xấu xa bên trong Đường, biết nhất định Bạch Tiểu Thuần đã đắc tội ai đó, và Vân Đạo Tử đã làm cái gì đó.

"Đi chấp hành nhiệm vụ gì?" giọng Phùng Hữu Đức không vui.

"Là... đi chấp hành nhiệm vụ giết chết một tên dâm tu tên là Tả Hằng Phong..." Vân Đạo Tử đau khổ trả lời.

"Đi chấp hành ở đâu, nói cho cụ thể!" Phùng Hữu Đức nheo mắt, nhìn chằm chằm Vân Đạo Tử, từng chữ lạnh băng.

"Đi... động phủ Địa Sát lão quái, Tả Hằng Phong là đệ tử Địa Sát lão quái mới thu nhận..." Vân Đạo Tử vô cùng hận Lý Nguyên Thánh.

"Cái gì!!" Phùng Hữu Đức trừng mắt muốn rớt khỏi tròng, phất tay một cái, đồ trong đại điện đều vỡ nát thành bụi.

"Ngươi bảo Bạch Tiểu Thuần tới động phủ của Nguyên Anh tu sĩ Địa Sát lão quái giết đệ tử của hắn?!" Phùng Hữu Đức lửa giận ngập trời.

"Mau kêu hắn trở về, hắn không cần phải làm nhiệm vụ gì hết!" Phùng Hữu Đức nổi giận gầm lên, tu vi Nguyên Anh tỏa ra, thanh âm như sấm, rền khắp Hàng Ma đường.

"Tới... Không còn kịp nữa, hắn đã đi hơn mười ngày rồi, bây giờ hẳn là… đã tới rồi… hơn nữa… ta đã động tay vào ngọc giản của hắn… tông môn không thể liên hệ với hắn được nữa..." Vân Đạo Tử bị lửa giận của Phùng Hữu Đức làm cho run bần bật, quỳ phục xuống, vừa khóc vừa nói.

"Ngươi... Ngươi..." Phùng Hữu Đức lạnh toát cả người, cả người vã mồ hôi lạnh, Địa Sát lão quái cũng là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, tên đó còn có một sở thích khốn kiếp, cái sở thích đó… Phùng Hữu Đức vừa nghĩ tới, lòng càng thêm hoảng.

Mặt lão đỏ bừng, hét lớn.

"Ngươi giỏi lắm!!" Phùng Hữu Đức tát ra một cái, Vân Đạo Tử bị đánh bay bay khỏi đại điện.

"Tất cả tu sĩ Hàng Ma đường trong vòng mười hơi thở, tập họp cho ta!"

"Mở Hàng Ma chiến thuyền cho ta!!"

"Vĩnh Động châu Truyền Tống Trận, mở hết ra, mở phạm vi rộng, ngay lập tức!!!" Phùng Hữu Đức rống to, cả Hàng Ma đường rung động, tu sĩ trong Đường vội vàng bay tới, không dám chần chừ một chút nào.

Những chiến thuyền to cả vạn trượng ào ào bay lên trời.

Truyền Tống Trận thông tới Vĩnh Động châu cũng ầm ầm mở ra, động tĩnh của Hàng Ma đường đánh động đến cả những Đường khác, cả Không Vực chưởng tọa trên Thất Thải sơn cũng phát hiện, giật mình.

Nhưng ông ta còn chưa kịp hỏi, Phùng Hữu Đức đã dẫn hơn một vạn tu sĩ Hàng Ma đường vọt lên chiến thuyền, xông vào truyền tống trận, rời đi.

"Chuyện gì thế?"

"Là Không Vực Hàng Ma đường? Truyền Tống quy mô như thế, đi diệt tông môn nào à?"

Lý Nguyên Thánh ngơ ngác, bỗng cảm thấy bất an.

Bạch Tiểu Thuần đang bay về phía Truyền Tống Trận.

Với tốc độ của hắn, chừng ba ngày là sẽ tới nơi, hắn thở dài, không làm nhiệm vụ, không biết về sẽ bị phạt thế nào.

"Thà là bị phạt, còn hơn mất cái mạng nhỏ." Bạch Tiểu Thuần động viên bản thân, bỗng nhìn thấy từ xa có ba làn cầu vồng đang ào ào bay tới.

Người đi giữa là một thanh niên trắng trẻo, dáng vẻ tuấn tú, tay cầm quạt, mặc áo bào đỏ thẫm, đôi mắt hơi u ám, thần sắc hơi mệt mỏi, như say mê tửu sắc quá độ.

Hai bên là hai lão giả, tu vi Kết Đan trung kỳ.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy họ, họ cũng nhìn thấy hắn, hai phe đều sửng sốt. Nơi này hoang vu, khó mà thấy tu sĩ, nên hai phe nhìn nhau đầy cảnh giác.

Cái tên thanh niên kia… hình như chính là Tả Hằng Phong trong nhiệm vụ, vì trong ngọc giản của hắn có một bức họa vẽ đối phương, nhìn giống như đúc.

"Không ngờ lại gặp... cái nhiệm vụ này quả nhiên có vấn đề, Trúc Cơ tu sĩ, lại có hai Kết Đan theo bảo vệ, chết tiệt, ta là Nghịch Hà Tông thiếu tổ, mà ra cửa còn chưa được đãi ngộ thế này!" Bạch Tiểu Thuần trong lòng run lên, trừng mắt nhìn, sau đó giả bộ không quen biết đối phương, quay người định đi.

Nhưng hắn muốn đi, Tả Hằng Phong lại không muốn. Hai mắt y sáng lên, quạt trong tay xoạch một cái mở ra, quạt mấy cái, miệng khẽ cười dâm đãng.

"Lâu lắm rồi không thấy tu sĩ nào trắng trẻo như thế, da trắng như tuyết, dáng người không mập không gầy, thực là hoàn mỹ, mặt mũi lại thanh thuần thế kia... nếu cho mặc đồ nữ, nhất định sẽ là một tuyệt đại giai nhân." Mắt Tả Hằng Phong nóng hực.

Bạch Tiểu Thuần cau mày, quay đầu lại nhìn, thấy đôi mắt hực lửa của Tả Hằng Phong thì da đầu run lên.

"Ngươi... Ngươi là đang nói ta?" Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác, cái ánh mắt kia, sao làm mình có cảm giác như không mặc gì trên người thế nhỉ.

"Hai vị trưởng lão, bắt người này lại cho ta, lễ lớn ta tặng mừng thọ cho sư tôn đấy!" Tả Hằng Phong liếm môi, cười khoái trá, chỉ cây quạt vào Bạch Tiểu Thuần.

Hai lão giả Kết Đan trung kỳ nhíu mày. Tu vi của Bạch Tiểu Thuần đương nhiên họ cũng nhìn ra, nếu là bình thường, tất họ sẽ lảng đi, nhưng Tả Hằng Phong đã bảo muốn bắt người kia là lễ thọ, thì không bắt không được rồi, chưa kể nhìn kĩ, người này quả thực rất hợp khẩu vị của Địa Sát lão quái.

Hai người lập tức bay tới.

"Tiểu bảo bối, đừng có gấp, chúng ta có rất nhiều thời gian nói chuyện với nhau." Tả Hằng Phong kích động, trong mắt càng thêm hứng khởi, hai má ửng hồng.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, nổi giận gầm lên.

"Ta là nam!!!"

"Ta biết, tí nữa ca ca sẽ dạy cho ngươi, đẹp như thế, ở nơi hoang vu này, thực là hiếm thấy lắm a." Tả Hằng Phong cười.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật