Trang chủ » Nhất Niệm Vĩnh Hằng » Chương 286: Chào buổi sáng

Chương 286: Chào buổi sáng

Dịch giả: Tiểu Băng

Những chuyện xảy ra hôm nay, với Huyết Khê Tông, thật sự là quá rung động.

Huyết Ma xuất hiện, một vị lão tổ lại là Ám Tử, tất cả mọi việc khiến trong thời gian ngắn họ không thể nào tiêu hóa kịp, ai nấy cảm thấy nhục nhã, có người còn cảm thấy mờ mịt với Huyết Khê Tông.

Thủy Tổ cay đắng nghiến răng, nhìn lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê Tông, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần đang bất tỉnh dưới đất, là chiến hay hợp? Bỗng lỗ tai lão khẽ nhúc nhích, giống như có ai đó đang truyền âm cho lão, sau một lúc lâu im lặng, mặt lão trở nên quyết đoán, lên tiếng.

"Huyền Khê Tông châm ngòi hai tông, muốn thấy hai tông giết hại lẫn nhau, giết mất Hạng Viêm đạo hữu Huyết Khê Tông ta, còn muốn diệt Huyết Tử chúng ta... Việc này không thể nhẫn nhịn, Huyết Khê Tông ta xuất chiến, chưa thấy máu quyết không về, hôm nay đã xuất... vậy đi diệt Huyền Khê Tông!!" tiếng Huyết Khê Tông Thủy Tổ vang vọng khắp không gian, truyền vào tai từng đệ tử Huyết Khê Tông, người Huyết Khê Tôngnổi giận.

"Thề diệt Huyền Khê Tông!!"

"Báo thù cho Hạng Viêm lão tổ!!" người Huyết Khê Tông đang cần một mục tiêu để phát tiết, nghe Thủy Tổ nói xong thì huyết ý bộc phát, sát ý lại bùng lên.

Đoàn quân chuyển hướng, Huyết Hải dưới đất sùng sục, Huyết Vân trên trời càng đậm, những Huyết Cự Nhân gào thét, những chiếc huyết sắc chiến thuyền ào ạt, những quả cầu đệ tử bắn đi, những tiếng nổ vang trời đất.

Những lão tổ của Huyết Khê Tông đều không muốn ở lại đây nữa, bay cả vào trong Huyết Vân, bay đi.

Lão tổ đời đầu Linh Khê Tông trầm ngâm, nhìn mấy đạo hữu xung quanh, nhìn thấy sự quyết định trong mắt họ, quay sang ngần ngừ nhìn vào một chỗ hư không của Lạc Trần sơn mạch, sau nửa ngày, trong mắt hiện lên quyết đoán, nghiến răng.

"Huyền Khê Tông muốn quấy nhiễu hai tông hợp nhất, làm tổn thương người của tông ta, phải diệt!" lão vung mạnh tay.

"Linh Khê Tông xuất phát, mục tiêu… tiêu diệt Huyền Khê Tông!!"

Người Linh Khê Tông dâng trào sát ý, những trận pháp tỏa hào quang lóng lánh, từng Cự Nhân bay ra, mặt trời màu trắng trên bầu trời di chuyển, những nơi nó đi qua, thương khung rung chuyển!

Không ít người khi bước ra khỏi Lạc Trần sơn mạch đều quay đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần trong hố sâu, sau đó dứt khoát lao đi, thẳng về phía sơn môn của Huyền Khê Tông!

Một trận chiến oanh động cả hạ du Tu Chân Giới sắp bắt đầu... một cuộc chiến tranh toàn diện đã mấy vạn năm chưa từng xảy ra!

Một tông môn mới, như một mặt trời, muốn bắt đầu tỏa ra ánh sáng chói chang từ trong biển máu!

Mọi người đều dần đi xa, Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông chỉ còn lại một nhóm người ở lại, trong đó có Thiết Mộc lão tổ và Tống gia lão tổ.

Họ ở lại, vì Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần, là người quan trọng với cả hai tông, để lại cho tông nào, tông kia cũng sẽ không yên tâm, huống hồ nếu để hắn ở lại đây, cũng sẽ trở thành một cái uy hiếp cho cả hai tông, Bạch Tiểu Thuần còn sống, mọi chuyện đều tốt, nhưng nếu lỡ Bạch Tiểu Thuần vẫn lạc... mất đi sợi dây kết nối, sẽ có nhiều khả năng xuất hiện.

Hầu tiểu muội đương nhiên không đi, nàng đã sớm để mắt tới Tống Quân Uyển, trực giác của nữ giới cho nàng biết giữa Tống Quân Uyển và Bạch Tiểu Thuần có cái gì đó.

Tống Quân Uyển cũng không đi, nhìn Bạch Tiểu Thuần đang bất tỉnh mà đau lòng.

Lạc Trần sơn mạch dần trở về yên tĩnh, tu sĩ ở lại của hai tông đều ở trong Lạc Trần sơn mạch, phân ra làm hai khu.

Ở giữa hai khu dựng lên một động phủ, có trọng binh canh gác, và hai lão tổ đều luôn để mắt chú ý, quyết không để xảy ra bất cứ một việc nào ngoài ý muốn.

Trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần nằm đó, vẫn bất tỉnh. Mỗi ngày, Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển, đều sẽ xuất hiện, làm bạn với hắn. Tống Quân Uyển đương nhiên cũng nhận ra quan hệ của Hầu tiểu muội và Bạch Tiểu Thuần.

Vì vậy, tu sĩ hai tông thường xuyên nhìn thấy sát khí hai nữ dành cho nhau, thường xuyên nghe thấy họ cãi nhau kịch liệt... ai cũng thấy cảm thương thay cho Bạch Tiểu Thuần.

Thời gian trôi qua, một tháng sau, nhịp thở của Bạch Tiểu Thuần đã dần trở lại đều đặn bình thường, vết thương trong người nhờ Bất Tử Trường Sinh Công đang từ từ khôi phục, Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông lại không tiếc của, mang tới rất nhiều linh dược chữa thương, giúp thương thế của hắn khôi phục cực nhanh.

Trưa hôm nay, Bạch Tiểu Thuần đã tỉnh, hai mắt từ từ mở ra, cảm nhận được mình còn sống, Bạch Tiểu Thuần kích động.

Hắn nhớ lại lúc trước khi ngất đi, nếu không phải lúc ấy kịp lấy ra Quy Văn nồi tạo lớp phòng tuyến cuối cùng, e là đã sớm hình thần câu diệt.

"Hạng Viêm độc ác, chết tiệt, thù này chờ ta mạnh hơn ngươi, nhất định sẽ báo thù!!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy có gì kì kì, nghiêng đầu qua, thấy cách đó không xa, Hầu tiểu muội hai tay chống nạnh, đanh đá trừng mắt với Tống Quân Uyển đang biếng nhác bên kia.

Hai người đang chuyên tâm đấu nhau, không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đã mở mắt.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, cảm thấy cảnh kia có chút cổ quái, vội nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, nhận ra mình không nhìn nhầm, trong lòng giật thót, toàn thân căng thẳng, lại nghe thấy Hầu tiểu muội lên tiếng.

"Tống a di, sao ngươi lại tới nữa, ai da, ngươi đã tới tuổi phải dưỡng lão rồi, về nghỉ ngơi đi thôi! Để Tiểu Thuần ca ca một mình ta lo là được rồi." Hầu tiểu muội trừng mắt.

"Con nít thật không hiểu chuyện, ta với Tiểu Thuần thúc thúc của ngươi quan hệ gì ngươi đâu có biết, nếu không phải nhìn ngươi là cháu gái của Dạ Táng, ta nhất định tát cho một cái đập chết ngươi." Tống Quân Uyển trừng mắt phượng, ngạo nghễ đáp trả, nàng vốn quyền cao chức trọng, khí thế áp chế, áp đặt luôn thân phận cố định cho Hầu tiểu muội.

"Ngươi mới là cháu gái của hắn, cả nhà ngươi đều là cháu gái của hắn! Ta với Tiểu Thuần ca ca, là trời đất tạo nên một đôi, hai người trẻ tuổi vô tư, từ lúc huynh ấy mới vừa vào tông môn chúng ta đã là một đôi, ta có thể trở thành đệ tử ngoại môn, chính là Tiểu Thuần ca ca giúp đỡ." Hầu tiểu muội khẽ nói.

Hai nàng không phải lần đầu cãi lộn, một tháng nay, hầu như hôm nào cũng tranh cãi, với tính tình của Tống Quân Uyển, đã nhiều lần suýt nữa không kềm nổi, ra tay giết chết Hầu tiểu muội.

Nhưng nghĩ tới kế hoạch hai tông dung hợp, nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần, nàng lại nhịn xuống.

Bạch Tiểu Thuần liếm môi, cảm nhận được sát khí giữa hai người, quyết định nhắm mắt giả vờ tiếp tục bất tỉnh, lại đột nhiên thấy xung quanh im lặng khác thường.

Sự im lặng này làm hắn càng thêm căng thẳng, lắng tai lên nghe ngóng, bỗng da đầu run lên, hắn đã nghe thấy hai tiếng hít thở cách mình rất gần.

Bạch Tiểu Thuần vã mồ hôi trán, cố tạo dáng vẻ mờ mịt mới tỉnh dậy, mở mắt ra, nhìn hai gương mặt xinh đẹp như hoa khuôn mặt.

Một cái thành thục, một cái ngây ngô, một cái phong hoa tuyệt đại, một cái vô hạn thanh thuần.

"Chào buổi sáng..." Bạch Tiểu Thuần căng thẳng lên tiếng.

Tống Quân Uyển cười, ánh mắt dịu dàng, đặt tay lên trán Bạch Tiểu Thuần, mắt long lanh như nước, nhỏ nhẹ trấn an.

"Không phải sợ, không phải chỉ là giả bộ hôn mê sao, nói tỷ tỷ nghe, giả bộ mấy ngày rồi?"

"Ta..." Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt, còn chưa kịp đáp, Hầu tiểu muội đã đẩy tay Tống Quân Uyển ra, đứng chắn vào giữa, hằm hằm nhìn Tống Quân Uyển.

"Ngươi muốn làm gì? Tiểu Thuần ca ca là người đơn thuần, làm sao có chuyện giả bộ bất tỉnh!" Nói xong, Hầu tiểu muội chần chừ, nghiêng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, hỏi nhỏ.

"Tiểu Thuần ca ca ngươi học xấu, giả bộ hôn mê, là không đúng."

"Ta..." trán Bạch Tiểu Thuần càng vã thêm mồ hôi, cảm thấy mình ở giữa hai người này cứ như trên lưng mọc châm, đứng ngồi không yên.

"Dạ Táng, ta muốn nói chuyện một mình với ngươi, ngươi còn thiếu ta một lời giải thích." Tống Quân Uyển đảo mắt, nhàn nhạt nói.

"Tiểu Thuần ca ca, ta cũng muốn nói chuyện một mình với huynh!" Hầu tiểu muội không cam lòng yếu thế, cũng tranh giành.

Bạch Tiểu Thuần bối rối, thấy hai người hằm hằm nhìn mình, chờ mình quyết định, hắn trợn mắt, hít sâu, vẻ nghiêm túc, giọng trầm trầm.

"Được!" Dáng vẻ này của hắn, Hầu tiểu muội chưa thấy bao giờ, nên sững ra, cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của Tiểu Thuần ca ca còn hấp dẫn hơn hồi trước.

Tống Quân Uyển mắt lấp lánh, đây mới là Dạ Táng trong trí nhớ của nàng.

"Để ta hỏi trước đã, sau khi ta bất tỉnh, hai tông thế nào? Ta hiện đang ở đâu? Còn ở Lạc Trần sơn mạch không?" Bạch Tiểu Thuần ra vẻ đang làm đại sự, trầm giọng hỏi.

Hắn nhanh chóng được nghe mọi chuyện, biết nếu mình quay về Hương Vân Sơn, Huyết Khê Tông không đồng ý, nếu quay về Trung phong, Linh Khê Tông không đồng ý.

Cho nên, phải ở lại Lạc Trần sơn mạch... hai tông đã để lại không ít người bảo vệ cho hắn, cả Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân cũng ở lại bảo vệ cho hắn, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cảm động.

Hắn nghe Tống Quân Uyển kể chuyện tình hình ngoài tiền tuyến, đại quân Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông đang đánh Huyền Khê Tông, với sức tập hợp của hai tông, Huyền Khê Tông không phải là đối thủ, đã mất đi hơn phân nửa lãnh địa, liên tục bại lui.

Nghe đến đó, Bạch Tiểu Thuần cảm khái, cảm thấy thân phận của mình thật là quan trọng, mình có đòi ra chiến trường, lão tổ hai tông cũng sẽ không đồng ý.

"Đều tại ta, quá ưu tú... Aii." Bạch Tiểu Thuần vui tới phát sầu, nghĩ thôi thì mình đừng đi xin ra chiến trường, không nên tăng thêm áp lực cho các lão tổ, lỡ các lão tổ bị trúng phải con gì cắn, đồng ý cho hắn đi… vậy thì không tốt.

"Mà thôi mà thôi, để các lão tổ có lý do không cho ta đi chiến trường, ta... Ta đột nhiên cảm thấy bụng đau quá... Xem ra thương thế còn chưa lành, phải... tiếp tục dưỡng thương mới được." Bạch Tiểu Thuần nghĩ vậy, thấy mình thực biết lo cho mọi người, lập tức ôm bụng, tiếp tục giả bộ bệnh.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật