Trang chủ » Nhất Niệm Vĩnh Hằng » Chương 20: Lông gà trên đất

Chương 20: Lông gà trên đất

Dịch: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Linh Vĩ Kê có thân hình lớn hơn so với gà nhà bình thường rất nhiều, lông vũ cứng cáp, tập tính hung mãnh, sau khi trưởng thành có thể so sánh với Ngưng Khí tầng hai.

Bởi vì thịt của nó có thể dùng để ăn, trứng có thể bồi bổ, máu và xương có thể dùng làm thuốc, nhất là cái đuôi, lại càng là nhiên liệu tam sắc hỏa hiếm thấy, khiến cho Linh Vĩ Kê được chăn nuôi rất nhiều ở cả ba tòa núi bên bờ nam của Linh Khê Tông.

Nhưng tất cả lại không thuộc quyền sở hữu của tông môn, mà là vật tư nhân của Lý Thanh Hậu và hai chưởng tọa của hai tòa núi khác, an bài đệ tử chuyên môn chăn nuôi. Ở trên Hương Vân Sơn này, có tới ba khu vực được dựng lên, sử dụng làm nơi để cho Linh Vĩ Kê sinh sôi nảy nở.

Bạch Tiểu Thuần ngồi xổm ở trong bụi cỏ, nhìn qua đám Linh Vĩ Kê kia. Lúc trước hắn ở Hỏa Táo Phòng chưa thấy qua lúc còn sống, nhưng thịt thì đã nếm qua, biết được mùi vị của nó cực kỳ ngon, cũng được nghe Trương Đại Bàn nói rằng loại gà này ưa thích ăn linh trùng.

Hồi lâu sau, thân hình của hắn nhoáng lên một cái. Hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, mà lựa chọn đi xuống núi, dùng linh thạch còn lại không nhiều lắm đi đổi lấy một túi linh trùng, sau đó mới trở lại sân nhỏ.

Vừa về đến nơi thì bụng hắn lại bắt đầu đói. Bạch Tiểu Thuần cố nén chóng mặt, đi lại tìm kiếm, như đang tìm vật dụng gì đó.

Không bao lâu, sau khi hắn nhìn thấy những cây Linh Đông Trúc kia thì hai mắt lập tức sáng ngời. Những cây trúc này bây giờ đã dài chừng khoảng một trượng, kích thước cũng đã to bằng nắm đấm, phát ra linh mang, thoạt nhìn rất là bất phàm.

Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian tiến lên, đi vòng quanh cây trúc nhìn vài vòng, cười lên ha hả. Hắn dựa theo những hiểu biết về thảo mộc của mình, đem một gốc Linh Đông Trúc cứng rắn nhất gỡ xuống hai đoạn.

Về việc làm thế nào để trộm gà, Bạch Tiểu Thuần đã có phương pháp đặc biệt để xử lý. Điểm quan trọng trong việc ăn trộm gà là ở một chữ trộm, làm thế nào để không bị người nào phát hiện ra, là cả một môn học vấn.

Dùng hai đoạn trúc này, hắn nhanh chóng làm ra một cái trúc ve sầu.

Vật này là lúc bé hắn học được từ cha hắn, nghe nói là một loại lợi khí gặp gà giết gà, gặp phượng giết phượng. Sau đó hắn lại dùng tơ trúc bện thành một cái dây thừng. Sau khi đã thử độ chắc chắn, hắn đem cái trúc ve sầu nối vào sợi dây thừng này, nhân dịp đang đêm tối, chạy vội ra ngoài.

“Ta muốn ăn gà!” Dọc đường đi bụng đói kêu lên òng ọc, thể nhưng hai mắt của Bạch Tiểu Thuần lại tràn đầy ánh sáng màu xanh. Loại đói đến hoa mắt này lại càng khiến cho tốc độ của hắn nhanh hơn, thẳng đến chỗ chăn nuôi Linh Vĩ Kê ở gần đây.

Lúc tới gần thì tốc độ của hắn chậm lại, rón ra rón rén bước tới gần hàng rào, cầm trong tay trúc ve sầu có treo linh trùng rồi dùng sức ném vào, sau đó ngồi xổm ở một bên, chịu đựng đói khát cố chờ đợi.

Ở phía xa xa bên trong có một vài căn nhà gỗ, đó là chỗ cư trú của đệ tử ngoại môn. Trong khu chăn nuôi rất lớn này có trên trăm con Linh Vĩ Kê, đại bộ phận đang đứng tại chỗ, chỉ có một vài con đang đi tới đi lui, đôi lúc lại cao ngạo ngẩng đầu, khí chất không tầm thường. Không bao lâu, có một con Linh Vĩ Kê như đã nhận ra cái gì, quay đầu lại nhìn về một chỗ cách đó không xa, sau khi đi tới lập tức nhìn thấy linh trùng, liền trực tiếp mở to miệng mổ tới.

Ngay lúc con Linh Vĩ Kê này mổ xuống linh trùng, giống như là làm xúc động cơ quan, lập tức một cành trúc bị bẻ cong đột nhiên bắn ra, rất là xảo diệu dựng thẳng ở trong miệng của con Linh Vĩ Kê này, khiến cho cái mỏ gà bị cưỡng ép mở ra.

Con Linh Vĩ Kê này muốn phát ra thanh âm, nhưng miệng lại bị kẹt, khiến cho một điểm âm thanh cũng không được truyền ra. Nó muốn dùng sức đem cây trúc dựng ở trong miệng nghiền nát, nhưng đoạn trúc này cứng rắn vô cùng, nên tất cả đều vô dụng, đồng thời còn có một cỗ đại lực đột nhiên từ trên cây trúc truyền đến.

Mặc cho con Linh Vĩ Kê này giãy dụa thế nào, cũng rất nhanh bị ném lên không một tiếng động, thẳng tới phía sau hàng rào. Dây thừng rung lên, con Linh Vĩ Kê lập tức bị kéo bay lên, bị Bạch Tiểu Thuần chụp lấy. Tu vi Ngưng Khí tầng bốn của hắn dồn hết vào đôi tay, cộng thêm làn da cứng cỏi, khí lực rất lớn, trực tiếp bóp chặt một cái vào cổ con gà, ném vào trong túi trữ vật. Động tác cực kỳ thành thục, nhìn rất là lão luyện.

Toàn bộ quá trình dùng không đến ba mươi hơi thở. Đây cũng là do lúc chờ đợi tốn mất một ít, nếu không thì còn nhanh hơn.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần rất kích động, nhanh chóng trở về sân nhỏ của mình. Rất nhanh, từng trận mùi thơm tràn ra, tới lúc trời sáng, thì con gà kia đã hoàn toàn bị nhét vào trong bụng Bạch Tiểu Thuần.

Chỉ còn lại lông cùng với xương gà trên đất....

Ăn xong một con Linh Vĩ Kê, cảm giác đói khát của Bạch Tiểu Thuần lập tức tiêu tán hơn phân nửa, thân thể đã được bồi bổ lại một ít, toàn thân ấm áp, khiến cho hắn cảm thấy rất là thoải mái.

Thậm chí linh khí ở bên trong thân thể cũng nhiều ra thêm một tia. Nhưng rõ ràng nhất vẫn là Trường Sinh Bất Tử công, khiến cho hắn có thể một hơi vận chuyển bảy tám lần hô hấp.

Mỗi một lần hô hấp, bên trong cơ thể của hắn đều có từng trận hơi ấm tràn ngập, ngưng tụ lại ở trên da, khiến cho làn da của hắn thoạt nhìn càng thêm cứng cỏi, tuy có ánh đen thoáng hiện lên, nhưng cẩn thận nhìn thì vẫn là trắng bóc như cũ.

“Cái Bất Tử Trường Sinh Công này, lúc đầu là đau, sau lại đói, tu hành có độ khó không nhỏ, nhưng hiệu quả cũng rất tốt.” Tay phải Bạch Tiểu Thuần nhấc lên, lấy ra thanh kiếm gỗ, cẩn thận từng li từng tí nhè nhẹ chạm vào mu bàn tay một cái.

Thanh kiếm gỗ hai lần Luyện Linh này, lúc chạm vào làn da của Bạch Tiểu Thuần, hắn rõ ràng lại cảm nhận được có một ít lực cản. Hắn không tiếp tục đâm thêm , nhưng đối với việc tu hành Bất Tử Trường Sinh Công thì càng thêm kiên định.

“Dựa theo thuyết pháp của Bất Tử Trường Sinh Công thì cái bất tử bì này chia ra làm bốn cấp độ kim, ngân, đồng, thiết. Ta bây giờ có lẽ chỉ là nhập môn, nếu như có thể hít thở đủ tám mươi mốt ngày... Thì có thể đạt tới bất tử Thiết Bì tiểu thành.” Bạch Tiểu Thuần nhìn nắm xương gà ở một bên, đối với phương pháp tu luyện thành bất tử Thiết Bì đã rõ ràng ở trong lòng.

“Cũng may là trên núi này cũng có tương đối nhiều Linh Vĩ Kê.” Bạch Tiểu Thuần cười lên ha ha, càng có hứng thú với Linh Vĩ Kê.

Hắn không biết, cái Bất Tử Trường Sinh Công này ở trong Linh Khê Tông, vạn năm qua cũng đã có không ít người tu luyện qua, trong đó hơn phân nửa là ở trước tám mươi mốt ngày khó có thể thừa nhận được cái loại tra tấn khủng bố này mà buông tha, nhưng cũng có một ít tiếp tục kiên trì. Tuy nhiên trọng điểm tu hành của công pháp này chính là hao phí tài nguyên.

Nếu như muốn tu đến Bất Tử Kim Bì, thì lượng tiêu hao là một cái giá cực kỳ khủng bố. Cho dù là cả một tông môn cũng không dễ dàng trả được. Dù sao thì với lượng tài nguyên đó mà đem đi tu hành những phương pháp luyện thể khác, thì mặc dù không có huyền diệu như Bất Tử Trường Sinh Công, nhưng lại là có lợi nhất.

Cũng bởi vì thế mới khiến cho Bất Tử Trường Sinh Công đặt ở trong Tàng Kinh Các không có người ngó ngàng.

Sau khi tu hành một phen, Bạch Tiểu Thuần đem đống xương gà kia dọn dẹp lại, đem chôn ở trong Linh Thổ. Về phần những lông gà kia cũng bị hắn ném luôn xuống dưới.

Lúc này hắn mới đi ra khỏi sân nhỏ, đi tới nơi có nhiều đệ tử ngoại môn, vảnh tai tìm hiểu tin tức. Theo kinh nghiệm của hắn năm đó, biết rõ việc ăn trộm gà này phải cách dăm ba bữa thì mới tốt.

Sau một phen tìm hiểu, hắn cũng không có nghe được sự tình liên quan tới Linh Vĩ Kê bị mất, mà ngược lại lại tình cờ biết được lông đuôi của Linh Vĩ Kê lại là nhiên liệu tam sắc hỏa.

Sau khi biết được việc này, Bạch Tiểu Thuần lập tức chạy về sân nhỏ, vội vàng đào đám lông đuôi ba màu ở trong Linh Thổ ra, cầm ở trong tay nhìn nửa ngày, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.

“Khó trách Linh Vĩ Kê này lại được nuôi với số lượng lớn.” Bạch Tiểu Thuần vội vàng đem lông vũ ba màu đặt ở trong túi trữ vật. Vật ấy đối với người khác thì chỉ đơn thuần là nhiên liệu tam sắc hỏa, nhưng đối với hắn thì lại đại biểu cho Luyện Linh ba lần.

Hắn không dùng ngay lập tức, ý định của hắn là sau này có được Linh Dược thì lại đem đi Luyện Linh, khiến cho hiệu quả của Linh Dược lại càng mạnh hơn nữa.

Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần yên tĩnh được vài ngày, lại bắt đầu đói bụng. Trong đêm khuya ngày hôm ấy, hắn để xuống ngọc giản thảo mộc thiên thứ hai, lại sờ soạng chuồn ra. Khi trở về, ở trong túi trữ vật đã có hai con Linh Vĩ Kê.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua một tháng. Một tháng này, trong toàn Hương Vân Sơn, dần dần đã truyền ra sự tình Linh Vĩ Kê bị mất trộm.

Thậm chí Lý Thanh Hậu cũng đã biết được việc này. Dù sao trong một tháng này, tại ba khu chăn nuôi Linh Vĩ Kê, số lượng Linh Vĩ Kê bị mất đi đã tới mấy chục con, nhưng cũng không có quá mức để ý tới. Lại bởi vì y có việc phải đi ra ngoài, nên cũng không để ý đến nữa.

Buồn bực nhất chính là những đệ tử ngoại môn phụ trách chăn nuôi Linh Vĩ Kê kia. Bảy tám người này không phải đau lòng vì gà, dù sao đó cũng không phải là gà của mình, hơn nữa chưởng tọa cũng không nói gì, nhưng bọn hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, rõ ràng có người dám ăn trộm gà ở trước mắt mình. Đối với kẻ ăn trộm gà kia đã căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi rồi.

Nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào, vô luận bọn hắn có trong coi như thế nào đi nữa thì gà vẫn không ngừng bị bắt mất. Mà điều để cho bọn hắn khó hiểu nhất đó là mỗi lần đều vô thanh vô tức mà bị bắt mất, căn bản cũng không có chút âm thanh nào truyền ra, giống như là gà này cứ tự nhiên mà biến mất.

Còn về phía Bạch Tiểu Thuần, một tháng này thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục như thường, thậm chí còn mập ra thêm một vòng. Mặc cho Bất Tử Trường Sinh Công có hấp thu như thế nào thì đều có thịt gà đi bổ sung, mặt nhỏ đỏ bứng, đã khôi phục lại cuộc sống mỗi ngày đều vui.

Tâm tình đã tốt rồi, bụng cũng không còn đói nữa rồi, nên tốc độ nghiên cứu thảo mộc đệ nhị thiên của hắn cũng tăng lên không ít. Rốt cục đến ngày hôm nay, hắn đã hoàn toàn nghiên cứu thấu triệt cái thảo mộc đệ nhị thiên này. Nhất là lần trước đã có kinh nghiệm, nên lần này hắn lại càng thêm chu đáo, chẳng những là gân lá, gốc rễ, lông tơ đều thuộc lòng. Hắn càng có nắm chắc, dù là thảo mộc có bị cắt ra làm mấy chục phần thì hắn cũng có thể ngay lập tức nhận ra.

Lúc này hắn mới ưỡn ngực ngẩng đầu, tiêu sái bước ra khỏi sân nhỏ.

“Lần này, ta muốn cho tất cả mọi người biết, ta chính là Quy gia cưỡi ở bên trên Chu Tâm Kỳ!!” Bạch Tiểu Thuần mang theo chờ mong, đi tới Vạn Dược Các.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật