Trang chủ » Nhất Niệm Vĩnh Hằng » Chương 1641: Khi dễ ta? (2)

Chương 1641: Khi dễ ta? (2)

Tất cả những điều này diễn ra quá nhanh. Nhanh đến mức chỉ là trong chớp mắt, tất cả đều nghịch chuyển. Tất cả mọi người đang quan sát ở bốn phía xung quanh đều sửng sốt. Mỗi một người đều ngừng thở, nhìn những người đang quỳ ở cửa thành đó. Trong mắt bọn họ dần dần dâng lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Có chút thú vị.

Trong lúc mọi người đang rung động, trong mắt Tử Lâm Hầu lộ ra tinh quang. Khóe miệng của hắn thoáng lộ ra một sự đùa cợt. Thân thể hắn một bước đi ra, tốc độ cực nhanh, chớp mắt lại nhấc lên gió bão. Trận gió bão hung bạo này từ trên phương diện khí thế, có thể nhìn ra, so sánh với Bạch Tiểu Thuần ra tay, còn muốn sắc bén hơn, còn muốn đáng sợ hơn. Thậm chí thiên cũng thoáng cái tối sầm lại. Hư vô ở bốn phía xung quanh đều vặn vẹo. Bởi vậy có thể thấy được Tử Lâm Hầu này, cũng không phải là Bán Thần sơ kỳ, mà là Bán Thần đại viên mãn!

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần vẫn như bình thường. Chỉ là, tay phải của hắn nâng lên, rất tùy ý trực tiếp tát một cái về phía Tử Lâm Hầu.

- Ngươi cũng quỳ xuống!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần bình thản. Thời điểm lời nói này vang vọng, tay phải của hắn giống như trở thành một ngọn núi vô hình, trấn áp tất cả, phá hủy tất cả. Tốc độ của Tử Lâm Hầu ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, giống như rùa bò. Hắn dâng lên gió bão, giống như hài đồng đang thổi khí. Sự sắc bén kinh người của hắn, cùng với hư vô vặn vẹo, tất cả những điều này, ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần đều yếu đuối không chịu nổi một đòn!

Đây là chênh lệch giữa Thiên Tôn cùng Bán Thần. Đây là cảnh giới nghiền ép, đây còn là đạo chủng chí cao vô thượng!

Tiếng sấm kinh thiên vang lên. Một chưởng này của Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc không phải rơi vào tới trên người Tử Lâm Hầu, mà là rơi vào phía sau hắn, trong một mảnh hư vô trống trải!

Nhất thời mảnh hư vô này vặn vẹo xé rách. Bên trong rốt cuộc xuất hiện Tử Lâm Hầu thứ hai. Đây chính là dự định của Tử Lâm Hầu. Từ đầu đến cuối, hắn đều không có lộ ra bản tôn, xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ là phân thân của hắn mà thôi. Thế giới Thông Thiên Bán Thần không có phân thân, không có nghĩa là Tiên Vực của Vĩnh Hằng Bán Thần cũng không có phân thân!

Mà vừa rồi sở dĩ hắn ra tay, mục đích của hắn cũng chính là cần phân thân của mình đi thử thăm dò Bạch Tiểu Thuần một chút!

Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, lần này thử, rốt cuộc trực tiếp đánh vào trên ngọn núi kiên cố không phá vỡ nổi!

Trong tiếng ầm ầm, khuôn mặt bản tôn cùng phân thân của Tử Lâm Hầu đồng thời vặn vẹo. Tu vi trong cơ thể gần như tan vỡ. Hắn cảm nhận được trước những người quỳ xuống này giống như lực mạnh. Sắc mặt của hắn chợt đại biến. Thân thể hắn run rẩy. Trong mắt của hắn mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, còn có hoảng sợ cùng hoảng hốt. Hắn hình như đã nghĩ ra được người trước mắt là ai. Nhưng không đợi hắn kịp mở miệng, lực mạnh này lại lật úp xuống. Trong tiếng nổ lớn, Tử Lâm Hầu cùng phân thân đang phun ra máu tươi, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Thân thể hắn trực tiếp đã bị lực mạnh này, sinh sôi đập vào trên mặt đất.

Ầm!

Bụi bặm trên mặt đất tung bay. Tất cả mọi người đang quan sát ở bốn phía xung quanh, đều há hốc mồm. Ngay cả những thuộc hạ của Tử Lâm Hầu đều hoàn toàn dại ra, nhất thời kinh hoàng liên tục run rẩy. Cho dù là vị lão nhân Thiên Nhân trấn thủ cửa thành này. Hắn chỉ cảm thấy khó thở. Trong lòng hắn dâng lên sóng lớn. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần. Một đáp án trước đó hắn không có cách nào tưởng tượng được xuất hiện. Lúc này cho dù hắn không muốn đi xác định, cũng vẫn điên cuồng sinh ra ở trong đầu hắn!

- Thiên... Thiên Tôn...

Bên ngoài cửa thành Kinh Châu.

Lúc này trong đầu mọi người xung quanh đều trống rỗng, trợn mắt hốc mồm đứng ở nơi đó, không thể tin nỗi những gì mình đã nhìn thấy. Trong mắt bọn họ, lúc này Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên cạnh cửa thành, lại giống như là một vị thần linh. Ở trong một chớp mắt này, hắn khiến cho tâm thần tất cả mọi người run rẩy, hít thở chợt ngừng lại.

Trước đó, thời điểm Bạch Tiểu Thuần tát một cái, đánh bay thủ vệ mấy Nguyên Anh, trong lòng bọn họ thầm giật mình, đoán ra đối phương là cao thủ. Mà khi Bạch Tiểu Thuần lại một tát, đánh cho lão nhân Thiên Nhân kia đều quỳ xuống, mọi người hít vào một hơi. Bọn họ lập tức ý thức được, người thanh niên trước mắt này, là một cường giả!

Nhưng ngay sau đó, Bạch Tiểu Thuần lại một cái tát, đánh cho cả năm Thiên Nhân cùng với một đám Nguyên Anh đều quỳ xuống, mọi người đã trợn tròn mắt. Có lẽ vào lúc này, trong lòng bọn họ đều cho rằng Bạch Tiểu Thuần nhiều lắm là một Bán Thần. Căn bản cũng sẽ không suy nghĩ tới chuyện, Bạch Tiểu Thuần là Thiên Tôn... Dù sao Thiên Tôn quá ít. Toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng, hiện tại chỉ có mười hai người!

Cho đến... khi Tử Lâm Hầu ra tay, Bạch Tiểu Thuần ở nơi đó, lại có thể vẫn một cái tát đánh qua!

Khi Tử Lâm Hầu bị đánh cho cùng những người khác đều quỳ gối ngoài cửa thành, tất cả mọi người ở bốn phía xung quanh, trong đầu mỗi một người giống như muốn nổ tung. Ở trong tiếng nổ lớn vô tận, giống như trăm vạn thiên lôi đồng thời bạo phát. Sau đó chính là trống rỗng... Bọn họ không dám nghĩ tới, không dám đi suy nghĩ sâu xa. Tất cả những gì diễn ra trước mắt bọn họ, đều chứng minh một điều khiến cho cả đời này bọn họ vẫn chấn động không có cách nào quên!

Cho đến khi... từ trong miệng thủ vệ Thiên Nhân này, gần như tuyệt vọng truyền ra tiếng thì thào giống như mang theo tiếng khóc nức nở, ở dưới sự yên tĩnh tới cực hạn này lại vang vọng khắp nơi. Âm thanh này, giống như thiên lôi, sau khi ầm ầm nổ tung ở bên tai mọi người, dường như đánh thức tất cả mọi người đang đờ đẫn. Theo đó, chính là vô số tiếng hít sâu...

- Thiên... Thiên Tôn...

- Sao có thể như vậy được...

- Chẳng lẽ là ta đang nằm mơ, xuất hiện ảo giác sao? Ta lại có thể thấy được một vị Thiên Tôn!

Sau một lát bị đè nén, trong tiếng chấn động ồ lên, tiếng kinh ngạc la lên thất thanh, bỗng nhiên bạo phát. Trong nháy mắt nơi đó trở nên ồn ào.

Theo tiếng động bạo phát, tất cả mọi người quỳ gối ngoài cửa thành, lúc này trong lòng đều đang run rẩy. Giờ khắc này, những thủ vệ kết đan này đã ý thức được tu vi của Bạch Tiểu Thuần, đã bị sợ trực tiếp ngất đi.

Ngay cả đám thuộc hạ của Tử Lâm Hầu, lúc này sắc mặt đều đặc biệt tái nhợt. Mỗi một người đều cảm thấy trong lòng lạnh giá. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, mang theo hoảng sợ cùng sợ hãi nhất từ trước tới nay, còn có vô cùng hối hận.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật