Trong lòng mọi người của Thánh Hoàng Triều thầm cười lạnh. Bọn họ cũng biết Thánh Hoàng coi trọng đối với Bạch Tiểu Thuần. Trọng điểm chính là giá trị lợi dụng hắn.
Nhưng giá trị lớn hơn nữa, một khi xúc phạm đến điểm mấu chốt của Thánh Hoàng Triều, cũng không có tác dụng. Một lần Thiên Long Ngư kia, mặc dù Bạch Tiểu Thuần có thể còn sống, mặc dù có liên quan đến việc Thánh Hoàng muốn lợi dụng Bạch Tiểu Thuần, nhưng nhân tố lớn nhất là Bạch Tiểu Thuần không lộ ra sơ hở rõ ràng. Cho nên Thánh Hoàng mới có thể so sánh xuống, cố nhịn.
Nhưng hạt sen này không phải là vật còn sống, sẽ không tự động bay ra đến trong tay Bạch Tiểu Thuần. Nếu xảy ra trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hình như chỉ có một con đường. Đó chính là trộm hạt sen!
Mà một khi hắn làm chuyện này, chính là vạn kiếp bất phục!
Căn cứ vào những điều này, văn võ toàn triều tuy nói không phải không thèm để ý chút nào, nhưng vẫn có chút yên tâm.
Duy nhất chỉ có vị Lưu Thiên Hầu kia sau khi chú ý thấy biểu hiện khác thường của Bạch Tiểu Thuần trong nhiều ngày, lập tức cảnh giác, vận hết toàn sức mạnh thời khắc đều quan sát. Thậm chí trong lòng hắn cũng có chút kích động. Sau khi hắn được sắc phong làm Giám Công Sứ, lại lấy việc theo dõi Bạch Tiểu Thuần làm nhiệm vụ của chính mình. Thế nhưng hắn chờ đợi suốt mấy tháng, Bạch Tiểu Thuần trước sau đều thành thật. Điều này khiến cho Lưu Thiên Hầu sốt ruột.
- Bạch Tiểu Thuần, mặc cho ngươi gian xảo mấy đi nữa, cũng trốn không thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của Lưu mỗ!
Lưu Thiên Hầu hít một hơi thật sâu. Hắn theo dõi đối với Bạch Tiểu Thuần càng nghiêm mật hơn. Mặc dù hắn không có cách nào tra xét phúc địa của Bạch Tiểu Thuần, nhưng chỉ cần Bạch Tiểu Thuần vừa ra khỏi cửa, hắn tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, ngầm đi theo.
Thời gian trôi qua. Rất nhanh lại ba ngày qua đi. Trong khi Liên yến được tiến hành, trong sự ngạo ngễ của văn võ toàn triều, dưới sự cảnh giác của Lưu Thiên Hầu, Bạch Tiểu Thuần quan sát đối với hạt sen hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ đến một nhận định. Không nói là hoàn mỹ, nhưng lại là kế hoạch có khả năng thực hiện nhất.
- Chỉ có sử dụng biện pháp này!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn không tiếp tục đi quan sát những đài sen dưới hồ nước nữa. Hắn xoay người lao thẳng đến phúc địa của mình. Mấy ngày qua hắn đã sớm chú ý tới vị Lưu Thiên Hầu kia luôn đi theo mình, nhưng lại không có tâm tình để ý tới. Lúc này sau khi trở lại phúc địa, hắn lập tức bấm quyết, phong ấn bốn phía xung quanh. Sau khi bảo đảm không có vấn đề gì đáng ngại, hắn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, vẫn không nhúc nhích.
Bên ngoài phúc địa, Lưu Thiên Hầu cũng tìm một nơi ngồi xuống. Mắt hắn không nháy một cái, nhìn chằm chằm vào động phủ của Bạch Tiểu Thuần. Mấy ngày qua mắt hắn cũng đau. Hắn thật sự canh chừng quá lâu.
Nhưng tinh thần của hắn lại hoàn toàn không có cảm nhận được sự mệt mỏi. Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt. Bạch Tiểu Thuần này sẽ triển khai âm mưu.
- Chỉ cần lần này ta bắt hắn lại, ta sẽ lập được công lớn!
Lưu Thiên Hầu nghĩ đến đây, nhất thời phấn chấn, hạ quyết tâm. Mình phải toàn lực ứng phó, không để cho Bạch Tiểu Thuần có bất kỳ cơ hội nào gây tai họa cho hạt sen.
- Không quan tâm ngươi có kế hoạch gì, mục tiêu đều là hạt sen. Chỉ cần ta luôn theo dõi ngươi, ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng giấu diếm được con mắt của ta!
Ở trong sự phấn chấn của Lưu Thiên Hầu này, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi tĩnh tọa, mấy canh giờ vẫn không nhúc nhích. Cho đến khi đêm khuya hạ xuống, hắn nhìn như bình thường, nhưng thần thức lại trong nháy mắt dung nhập vào bên trong túi trữ vật của mình.
- Con rùa đen nhỏ, đi ra cho ta!
Thần niệm của Bạch Tiểu Thuần vang vọng ở trong túi đựng đồ. Mắt thấy con rùa đen nhỏ không đáp lại, hắn hừ lạnh một tiếng. Cho dù thế giới Thông Thiên tan vỡ, nhưng Bạch Tiểu Thuần tin tưởng con rùa đen nhỏ này nhất định còn đang ở bên trong túi đựng đồ của mình. Cho dù là thế giới không còn, gia hỏa này chắc hẳn cũng sẽ không bị ảnh hưởng đến.
- Đừng giả vờ nữa. Mau chạy ra đây!
Bạch Tiểu Thuần có chút không kiên nhẫn. Sau khi thần thức quét ngang ở bên trong túi trữ vật, hắn lại mở miệng lần nữa.
- Không ra đúng không? Được, vậy chúng ta tính toán sổ sách tất cả những chuyện trước đây một lần...
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, uy hiếp một hồi, nhưng bên trong túi trữ vật vẫn không có nửa điểm đáp lại.
- Chẳng lẽ lại thật sự không ở đây?
Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc, lắc đầu thở dài.
- Đáng tiếc. Bảo vật lần này không có duyên với nó...
Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây, cũng không biết có phải hai chữ bảo vật này có quyến rũ quá lớn hay không, cho nên bên trong túi trữ vật của hắn đột nhiên lại truyền ra một sóng dao động.
- Bảo vật? Bảo vật gì?
Theo sóng dao động truyền ra, âm thanh của con rùa đen nhỏ vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Lúc vừa mới bắt đầu vẫn có chút mơ hồ, giống như trong ngủ mê bị tỉnh lại. Nhưng rất nhanh, không đợi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, âm thanh của con rùa đen nhỏ này lại kích động.
- Tiểu Thuần Tử, nhanh nói cho Quy gia biết, ngươi phát hiện ra bảo vật gì vậy?
Trong nháy mắt, đầu của con rùa đen nhỏ lại từ bên trong túi trữ vật vươn ra. Không đợi Bạch Tiểu Thuần nói, nó ngửi ngửi xung quanh. Trong nháy mắt, mắt nó lại sáng lên.
- Aha, Quy gia nghe thấy được mùi của bảo vật!! Đáng chết, lần trước mất máu quá nhiều. Linh mẫn đối với bảo vật lại có thể giảm đi nhiều như vậy!
Hai mắt của con rùa đen nhỏ nhìn đăm đăm, giống như hưng phấn đến cực hạn. Thân thể nó cũng run rẩy, vừa muốn lao ra, lại bị Bạch Tiểu Thuần ấn xuống một cái, nhét vào bên trong túi trữ vật.
- Nói nhỏ một chút. Ở đây có người theo dõi.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng truyền ra thần niệm. Con rùa đen nhỏ trừng mắt, mơ hồ lại có một tia sát khí.
- Ai, ai theo dõi Quy gia vĩ đại? Là muốn cướp bảo vật với Quy gia sao?
- Không sai. Có một gia hỏa tên là Lưu Dũng, lại đang ở bên ngoài canh chừng. Gia hỏa này muốn cướp bảo vật với chúng ta!
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nhanh chóng mở miệng.
- Hắn dám! Quy gia giết chết hắn!
Con rùa đen nhỏ nhất thời lại mặc kệ. Cả đời này nó hận nhất chính là gia hỏa cùng mình cướp bảo vật.
- Tạm thời không nói chuyện này nữa. Con rùa đen nhỏ ngươi có cảm nhận được không? Ở trong thiên trì bốn phía xung quanh nơi đây có số lượng lớn đài sen. Bên trong có vô số hạt sen... Mỗi một hạt sen đều có thể so sánh được với tiên đan!
Bạch Tiểu Thuần vội vàng truyền ra thần niệm.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật