Giọng nói này, tuy rất hơi, nhưng lại giống như thiên lôi, nổ vang ở trong tâm thần của Thiên Tôn, khiến cho thân thể Thiên Tôn cũng run rẩy.
Trái tim của Thiên Tôn giống như bị xé rách, đau đớn kịch liệt. Dường như một sự vật rất quan trọng của sinh mệnh ban đầu vốn đã tiêu tan, theo lời nói của Đỗ Lăng Phỉ lại lần nữa nổi lên.
Trong đầu hắn hiện lên, là hình ảnh Đỗ Lăng Phỉ khi còn bé, cầm lấy vạt áo của mình, với giọng nói trẻ con gọi cha... Hình như không biết bắt đầu từ khi nào, Phỉ nhi... đã không còn gọi mình là cha nữa, mà là... Phụ thân.
- Phỉ nhi...
Thân thể của Thiên Tôn có phần run rẩy. Khí tức của hắn gấp gáp. Trong mắt của hắn cũng chợt hiện ra sự giãy dụa.
Đây dù sao... Là nữ nhi của hắn, cốt nhục ruột thịt.
Cả đời này của Thiên Tôn, mặc dù có địa vị cao quý là chủ của thế giới Thông Thiên, nhưng đạo lữ cũng không nhiều. Bao nhiêu năm rồi, càng không con nối dõi xuất hiện. Cho đến Đỗ Lăng Phỉ sinh ra, trở thành nữ nhi duy nhất của hắn.
Về phần mẫu thân của Đỗ Lăng Phỉ, trong lòng Thiên Tôn một lòng muốn rời khỏi mảnh thế giới này, căn bản không có vị thế gì, từ lâu đã mất đi.
Mãnh liệt giãy dụa, giống như nhân tính cùng dục vọng đang tranh đấu ở trong tâm thần Thiên Tôn, giống như biến ý thức của hắn thành hai phần, đang không ngừng áp chế lẫn nhau.
- Vì mình có thể sống lâu thêm một vài năm tháng, vì có thể rời khỏi cái thế giới giống như lồng giam này, mà hi sinh cốt nhục của mình... Đáng để làm vậy sao...
Ý thức đại biểu cho nhân tính, hình như đang ở trong đầu của hắn, lo lắng gầm thét giận dữ.
Dưới tình huống một bên là nữ nhi ruột thịt, một bên lại là thọ nguyên không nhiều lắm, khát vọng đối với sinh mệnh cùng với điên cuồng muốn lao ra thế giới giống như lồng giam này...
Đỗ Lăng Phỉ đang giãy dụa, Thiên Tôn... cũng đang ở giãy dụa!
- Cha... Cầu xin cha...
Đỗ Lăng Phỉ khóc, thân thể của nàng run rẩy. Ở dưới nô ấn này, mỗi lần nàng giãy dụa, ở trong tâm thần dường như đều dâng lên gió bão. Ở trong gió bão này, linh hồn nàng giống như chiếc thuyền nhỏ trong cơn sóng dữ, bất cứ lúc nào có thể tan vỡ.
Nhưng nàng vẫn đang cố gắng, còn đang kiên trì. Nàng không muốn đi tổn thương Bạch Tiểu Thuần. Nàng cũng không mong phụ thân của mình biến thành bộ dạng như hiện tại. Tim nàng đau đớn đến cực hạn, giống như một hài đồng bất lực, chỉ có thể đi cầu xin...
Trong trí nhớ của nàng, phụ thân nàng vốn không phải là bộ dạng như vậy. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào... Tất cả đều thay đổi. Sự thay đổi khiến cho nàng cảm thấy xa lạ. Sự thay đổi khiến cho nàng khiếp sợ.
Sau khi chia tay Bạch Tiểu Thuần ở bắc mạch, trở lại Thông Thiên Đảo, dần dần, Đỗ Lăng Phỉ cảm thấy suy nghĩ của mình giống như đều chậm lại. Cho đến nàng nghe được đến từ trong Đạo Cung, một tiếng rít gào đầy phức tạp của phụ thân. Sau đó, nàng mất đi sự khống chế đối với thân thể, nhưng ý thức của nàng vẫn còn. Nàng tận mắt nhìn thấy mình cắn nuốt sức sống của Bạch Tiểu Thuần, thấy được Bạch Tiểu Thuần đang chậm rãi tử vong. Thấy được bộ dạng thê thảm kia, nàng suy sụp.
- Cha...
Đỗ Lăng Phỉ càng thêm run rẩy, nô ấn trong mắt nàng chớp động đến cực hạn. Ý thức miễn cưỡng khôi phục, ở trong sự đối kháng này, dần dần nghìn lở trăm lỗ. Nhưng lời của nàng vừa nói ra, Thiên Tôn ở bên kia chợt ngẩng đầu, trong hai mắt đỏ đậm lộ ra sự điên cuồng.
- Câm miệng! Câm miệng cho ta!
Thiên Tôn thở hổn hển gầm khẽ, giống như tiếng sấm sét trực tiếp nổ lớn ở khắp nơi. Trong mắt hắn, sự điên cuồng càng lúc càng nhiều. Cũng vào giờ phút này nhân tính ấm áp, đã bị dục vọng hoàn toàn đè xuống!
Trong đầu hình ảnh liên quan tới Đỗ Lăng Phỉ còn bị hắn trực tiếp xóa đi, hoàn toàn chặt đứt!
Trong một chớp mắt này, hắn không còn là phụ thân của Đỗ Lăng Phỉ. Hắn chỉ còn là Thiên Tôn vì tuổi thọ của mình, vì khát vọng của mình, bất cứ giá nào cũng không quan tâm!
- Cùng Bạch Tiểu Thuần dung hợp với nhau, khiến cho Bất Tử Trường Sinh hợp làm một mới là sứ mạng của ngươi, cũng ý nghĩa tồn tại lớn nhất của ngươi!
Hơi thở của Thiên Tôn đã nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Lúc này trong biểu tình dữ tợn, lộ ra sự lạnh lùng tàn khốc cùng vô tình. Hắn thản nhiên giơ tay phải lên chỉ một cái.
Nhất thời nô ấn trong mắt Đỗ Lăng Phỉ nhanh chóng chớp động, trực tiếp trở thành màu đỏ. Dường như ý thức của nàng bị trực tiếp trấn áp. Ở dưới nô ấn này điều khiển, nàng giơ tay phải lên, trong sự run rẩy, từ từ một lần nữa hạ về phía thiên linh của Bạch Tiểu Thuần.
Trong lúc đưa tới gần, tay phải của Đỗ Lăng Phỉ, run rẩy càng lúc càng lợi hại. Trong mắt nàng giãy dụa. Cho dù ở nô ấn màu đỏ hạ xuống, sự giãy dụa vẫn quật cường thoáng hiện. Ánh sáng thủy tinh toàn thân từ trên xuống dưới, đều nhanh chóng bạo phát ra.
- Ta... Không...
Nước mắt Đỗ Lăng Phỉ chảy xuống càng nhiều hơn. Từng giọt rơi xuống, nhỏ xuống ở trên người Bạch Tiểu Thuần. Trong miệng nàng, chật vật nói ra hai chữ này. Cho dù trán nổi gân xanh, cho dù ý thức trong cơ thể cùng nô ấn đang trong sự đối kháng, đã khiến cho thân thể của nàng xuất hiện từng vết máu. Dường như cả người đều muốn chia năm xẻ bảy. Cho dù thần thức của nàng gần vỡ nát thành mảnh nhỏ, nhưng nàng giãy dụa cùng phản kháng, vẫn không có dừng lại.
Sự kiên nghị của Đỗ Lăng Phỉ vào giờ phút này đã hoàn toàn biểu lộ ra. Sự kiên trì của nàng, quyết định của nàng cũng được biểu lộ ra. Đây là thà rằng mình tan vỡ, cũng tuyệt đối không đi trái lại với ý chí của bản thân!
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn tất cả những điều này. Giờ khắc này, ở dưới tình huống toàn thân hắn đã mất đi gần như tất cả sức sống, ý thức đã hỗn loạn. Hắn mở
miệng dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không có khí lực nói ra cho dù chỉ là một chữ.
Chỉ là những giọt nước mắt này rơi ở trên người, sau khi thấm vào lớp da khô, ở trong của tâm thần hắn tạo nên từng vòng rung động...
- Nghiệt tử!
Mắt thấy Đỗ Lăng Phỉ vì phản kháng, lại có thể lựa chọn bản thân hình thần câu diệt, sự tức giận của Thiên Tôn, chợt bạo phát. Thân thể hắn bước một bước đi ra, lại trực tiếp xuất hiện ở bên trong đầm nước màu đen.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật