Chung Nhạc đứng trên tầng mây xanh nhìn thần chiến chi địa bao la phía trước, tâm trạng lên xuống bất định.
- Năm đó tiền bối của nhân tộc ta gian khổ dẫn dắt tộc nhân giết ra khỏi Tây Hoang, đại chiến tại đây, để lại thần chiến chi địa. Đến nay, môn chủ tới nơi này vì Kiếm Môn, vì Đại Hoang, bất luận thế nào cũng phải trừ bỏ Đại Tế Tư. Giết hắn rồi mới giành được thời gian cho nhân tộc và Kiếm Môn Đại Hoang.
Chung Nhạc thầm nghĩ:
- Thời gian cách vạn năm, nhân tộc ta hai lần đổ máu đều là vì cùng một mục đích.
Bảo vệ nhân tộc.
Đám mây từ từ đáp xuống, phía trước chính là thần chiến chi địa, Đại Tế Tư đứng tại cửa vào của con đường sinh lộ duy nhất đợi họ tới. Đại Tế Tư của Hiếu Mang thần tộc cũng là vì bảo vệ tộc nhân của hắn, buộc phải ở lại đây quyết đấu sinh tử với lão đầu tử.
Trong trận chiến với Kiếm Môn lần này hắn đã phạm sai lầm. Sai thì phải gánh chịu hậu quả. Chỉ là, lần này phải dùng tính mạng của hắn để gánh vác lỗi sai này.
- Lần sau nhân tộc ta tới đây không phải để bảo vệ nhân tộc Đại Hoang nữa mà là vì nhân tộc bị coi là thức ăn ở Tây Hoang.
Lão đầu tử giọng nói thê lương, nhưng mang chiến ý khiến nhiệt huyết sôi trào. Lão giơ thần kiếm trong tay lên chỉ về hướng Tây Hoang, tóc trắng bay phấp phới, cười:
- Chung Sơn thị, tổ tiên của chúng ta tới từ Tây Hoang, ngươi có tự tin sau này đánh về Tây Hoang cứu tộc nhân khác ra không?
Chung Nhạc đứng bên cạnh lão, nhiệt huyết trong lồng ngực sục sôi như có cả nghìn con giao long đang bay lượn, cười nói:
- Đệ tử không phải muốn cứu tộc nhân chịu khổ ở Tây Hoang ra. Đệ tử muốn đứng lên Tây Hoang, giúp tộc nhân đứng thẳng mà làm người. Đệ tử phải để nhân tộc thay đổi vận mệnh bị vạn tộc ăn thịt, ức hiếp của nhân tộc, để nhân tộc đứng trên các chủng tốc khác!
- Tốt!
Lão đầu tử cười ha hả, bước về hướng Đại Tế Tư, cười một tràng dài:
- Hiếu Sơ Thương Sơn, để ngươi đợi lâu rồi!
- Ta đợi không lâu lắm.
Đại Tế Tư khí tức dâng cao, hai lão nhân đều tóc bạc, ánh mắt chiếu thẳng nhau như có thần kiếm vô hình đang đối đầu, tạo nên âm thanh trong vắt trên không trung. Không khí chấn động, mơ hồ thấy được kiếm khí trắng toát chém qua không khí, mặt đất giữa hai ngươi liền xuất hiện một khe nứt lớn.
Khe nứt này sâu tới hai ba mươi trượng, mặt đất không ngừng rung chuyển.
Khí thế đáng sợ bùng phát từ hai người họ. Cả hai đều gầy gò nhưng khí huyết hừng hực, còn hùng hồn, khủng bố hơn người trẻ tuổi.
Phía sau Đại Tế Tư xuất hiện bóng đen cao lớn, là bóng của Bàn Ngao ba đầu, sáu con mắt giống như sáu vầng trăng treo trên không trung. Trong mắt bắn thần quang chiếu sáng xung quanh. Một ánh mắt nhìn Chung Nhạc, hơi khựng lại:
- Ngươi còn đêm theo một để tự, lẽ nào không sợ phân tâm?
- Đây là Chung Sơn thị, ngươi đã từng gặp.
Lão đầu tử nhìn Chung Nhạc cười, nói:
- Còn không mau chào Đại Tế Tư?
Chung Nhạc cúi người:
- Xin chào Hiếu Mang thần tộc Đại Tế Tư.
- Chung Sơn thị nghịch khai Ngũ Luân, lọt vào Thần Thoại Bảng?
Đại Tế Tư cười ha hả, tiếng cười mạnh mẽ sắc bén:
- Phong Thường, ngươi già rồi, khí huyết không bằng ta, đánh nhau chắc chắn sẽ không kiên trì lâu bằng ta. Nếu ta giết ngươi, Chung Sơn thị chắc chắn sẽ chết, ngươi đem hắn tới có thể nói là thất sách!
Lão đầu tử cười:
- Ta đưa hắn tới chỉ là muốn hắn được thấy Đại Tự Tại Kiếm Khí chân chính, chứng kiến những cường giả gần với thần linh giao chiến. Tiềm lực của hắn còn lớn hơn ta và ngươi. Trận chiến này, ngoài việc giết ngươi ta cũng là vì bồi dưỡng một vị thần cho Kiếm Môn. Ngươi không dẫn đệ tử tới, có thể thấy ngươi đã tự cho rằng mình sẽ thua nên không có gan để đệ tử quan chiến.
Phía sau Đại Tế Tư, bóng đen khẽ lay động, hiển nhiên lời nói của lão đầu tử khiến chút tự tin mà hắn vừa dùng lời nói tạo dựng nên bị dao động.
Ba cái đầu của bóng đen sau lưng hắn lay động, phẫn nộ gầm lớn chấn động trời đất, đánh tan cả mây trên trời, dùng tiếng gầm để lấy can đảm, xua tan nỗi sợ hãi!
Lão đầu tử tiến về phía trước:
- Chung Sơn thị ngươi hãy nhìn cho kỹ, hãy nghiệm chứng cho tốt Đại Tự Tại Kiếm Khí mà ta truyền thụ cho ngươi lúc ở trên đường.
Chung Nhạc dừng bước, ở lại quan chiến.
Trận chiến lập tức bùng nổ, lão đầu tử và Hiếu Mang thần tộc Đại Tế Tư đều là những cường giả đỉnh cấp của thế gian lúc này, gần với cảnh giới Thần Ma rồi. Hai vị cự phách vừa giao đấu là không có bất cứ sự thăm dò trước nào, lập tức dùng hết thực lực của mình.
Họ đều đã già, thăm dò chỉ lãng phí khí huyết của họ, vì thế buộc phải thi triển hết mọi thủ đoạn với tất cả sức mạnh, kích sát đối thủ càng sớm càng tốt!
Chung Nhạc cuối cùng cũng thấy được Đại Tự Tại Kiếm Khí hoàn chỉnh, Đại Tự Tại Kiếm Khí chân chính.
Đại Tế Tư tế thần binh trong Hiếu Mang Thần Miếu, là một vầng mặt trăng, bay lên không tỏa sáng nguyệt quang. Còn Đại Tự Tại Kiếm Khí trong tay lão đầu tử đã không còn hình kiếm mà thiên biến vạn hóa, có thể biến thành bất cứ hình thái nào.
Thế nào gọi là “Đại Tự Tại”?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật