Trang chủ » Nhân Đạo Chí Tôn » Chương 314: Kẻ thắng lớn (2)

Chương 314: Kẻ thắng lớn (2)

Chung Nhạc khẽ cười lạnh, kéo tay Khâu Cấm Nhi lui sang một bên. Khâu phu nhân đột nhiên tiến lên, đứng chung một chỗ với bọn họ, thấp giọng nói:

- Kiếm Môn sắp sửa có biến, đợi một lát, các ngươi đừng nên vọng động, đứng một bên xem tràng biến cố này là được rồi!

Khâu Cấm Nhi nghi hoặc không hiểu, mà Chung Nhạc thì khẽ gật đầu, nói:

- Thẩm thẩm yên tâm, chúng ta sẽ không tùy tiện vọng động!

- Còn gọi ta là thẩm thẩm?

Khâu phu nhân nửa cười nửa không nhìn hắn, chế giễu nói.

Chung Nhạc nhất thời mờ mịt, thử dò xét, nói:

- Sư tỷ?

Khâu phu nhân là Điện chủ Dương Thần Điện, nhân vật cấp Trưởng lão, nhưng nàng là mẹ quý nhờ con, bởi vì Khâu Cấm Nhi là Mộc Diệu Linh Thể, nàng mới được làm Trưởng lão, căn bản là không có thực quyền, tu vi cũng không cao như những Trưởng lão khác, chỉ phụ trách một vài sự vụ của Khâu Đàn thị mà thôi. Mà Chung Nhạc thân là Chính Đường chủ của Trấn Phong Đường, chưởng khống đại quyền, đãi ngộ của hai người căn bản là không sai biệt lắm, xưng nàng là sư tỷ cũng không có gì quá đáng.

Bất quá, Khâu phu nhân hiển nhiên là nổi giận đối với cái xưng hô sư tỷ này, cả giận nói:

- Sư tỷ? Tiểu tử khốn kiếp! Dám gọi ta là sư tỷ? Xem lão nương làm sao đánh chết ngươi…

Chung Nhạc cúi gầm mặt, thành thành thật thật nghe nàng quở trách. Khâu Cấm Nhi ở một bên nhấp nháy mắt, nói:

- Mẹ, không phải là nói muốn xem biến cố sao? Hơn nữa, ý của sư ca là nói ngươi trẻ tuổi, giống như tỷ tỷ của nữ nhi vậy đó!

Lúc này Khâu phu nhân mới im miệng, trong lòng vô cùng hưởng thụ, hừ hừ nói:

- Cô nương ta tâm địa thiện lương, không truy cứu ngươi nữa. Sau này còn dám gọi ta là sư tỷ, ta nhất định là không tha cho ngươi!

Chung Nhạc vâng vâng dạ dạ, liên tục xưng vâng, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta gọi nàng là sư tỷ, thật đúng là có chút lỗ mãng. Vẫn là gọi thẩm thẩm hoặc là sư thúc thì tốt hơn…

Lúc này, Phong Vô Kỵ đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, cất cao giọng nói:

- Vô Kỵ ta tài sơ học thiển, đạo đức nông cạn, khó có thể phục chúng, tự nhiên không thể đảm nhiệm chức vị Môn chủ. Tân Môn chủ Kiếm Môn ta tự nhiên là do nhân vật đức cao vọng trọng, hơn nữa thực lực lại cường hoành vô biên đảm nhiệm. Vừa lúc, trong Kiếm Môn ta cũng có một nhân vật bậc này!

Khắp núi đều là thanh âm nghị luận, nhao nhao suy đoán xem kẻ đức cao vọng trọng lại thực lực vô biên này là ai. Trong ấn tượng của bọn họ, trong Kiếm Môn cũng chỉ có mấy vị lão Trưởng lão bọn Thủy Tử An mới có thể xứng với mấy chữ đức cao vọng trọng này, nhưng mấy chữ thực lực vô biên, cho dù là Cự bá như Thủy Tử An bậc này, sợ rằng cũng có chút miễn cưỡng.

- Người này, chính là Ngu Đại Trưởng lão!

Phong Vô Kỵ cởi xuống Pháp bào Môn chủ, đột nhiên khoác lên trên người Ngu Đại Trưởng lão bên cạnh, xoay người quỳ một gối xuống chắp tay bái, cung kính nói:

- Đệ tử Phong Vô Kỵ, bái kiến tân Môn chủ!

Ngu Đại Trưởng lão nhất thời hoảng hốt, nói:

- Phong Môn chủ mau đứng lên! Mau đứng lên! Lão phu làm sao đảm đương nổi?

Toàn bộ các đệ tử Kiếm Môn một mảnh ồn ào náo động, thanh âm càng lúc càng ầm ĩ, càng lúc càng lớn. Không một ai nghĩ tới kết quả này. Ngu Đại Trưởng lão là Đại Trưởng lão của Trưởng Lão Hội Kiếm Môn, nhưng hắn có thể đảm nhiệm chức vị Đại Trưởng lão, cũng không phải do tu vi của hắn cao thâm cường hoành hơn những người khác, mà do hắn là người hiền lành, giỏi về cân bằng mâu thuẫn giữa các Đại Thị tộc. Hắn có thể đảm đương mấy chữ đức cao vọng trọng, nhưng chưa từng ai nghe nói qua hắn có thực lực vô biên. Mấy chữ thực lực vô biên chỉ có Lão Môn chủ mới có thể đảm đương nổi. Những Cự bá khác của Kiếm Môn như Thủy Tử An, Phong Sấu Trúc đều không đảm đương nổi!

Phong Vô Kỵ cung kính nói:

- Ngu Đại Trưởng lão cần gì khiêm tốn? Ngài sớm đã là Cự bá, tu vi đạt tới Thông Thần Cảnh, chỉ là ngài bản tính khiêm tốn, cũng không hiển lộ tu vi trước mặt mọi người. Hiện tại Lão Môn chủ đã tạ thế, mà ta tuổi còn quá trẻ, khó có thể phục chúng. Kiếm Môn mưa gió bập bùng, chỉ có người đức cao vọng trọng lại thực lực vô biên bậc này như ngài mới có thể đảm nhiệm chức vị Môn chủ Kiếm Môn, lực vãn nguy cơ trước mắt, để cho Nhân Tộc ta bất diệt, Kiếm Môn không ngã! Các vị, các ngươi nói xem có đúng không?

Trưởng lão Thủy Tử Chính trong Trưởng Lão Hội lập tức đứng ra khỏi hàng, cao giọng nói:

- Phong Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ, ta vốn dĩ có chút không phục. Bất quá, nếu Ngu Đại Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ, Thủy Đồ thị ta là kẻ đầu tiên tâm phục khẩu phục!

Trưởng lão Lôi Đình, một vị Trưởng lão khác trong Trưởng Lão Hội cao giọng nói:

- Ngu Đại Trưởng lão làm người cương trực công chính, một thân chính khí, Lôi Hồ thị ta cũng tâm phục khẩu phục!

- Chọn hiền không chọn thân! Hữu Ngu thị ta cũng đề cử Ngu Đại Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ!

- Nam Lộc thị ta ai cũng không phục, duy chỉ có phục Ngu Đại Trưởng lão!

- Kẻ nào không phục cứ việc đứng ra!

- …

Từng vị từng vị Trưởng lão các Tộc trong Trưởng Lão Hội nhao nhao đứng ra khỏi hàng, luôn miệng nói muốn ủng hộ Ngu Đại Trưởng lão đảm nhiệm chức vị Môn chủ, khiến cho trên dưới Kiếm Môn một mảnh ngạc nhiên, cũng có chút không biết làm sao.

Ngu Đại Trưởng lão thở dài một tiếng, liên tục giậm chân, nói:

- Các ngươi đây là… đây là… Haizzz… các ngươi rõ ràng là đặt lão phu lên trên chậu lửa a! Thôi được! Thôi được! Lão phu liền miễn cưỡng khó khăn, tạm thời đảm nhiệm chức vị Môn chủ, đợi tới lúc thế hệ thanh niên trưởng thành lên, ta lại thoái vị nhường hiền a! Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà, các ngươi nghĩ sao?

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật