Từng ngọn từng ngọn núi lớn dưới sự dây dưa của thanh đằng nhao nhao sụp đổ, vỡ nát, hóa thành vô số văn lộ Đồ đằng. Nhưng lại thấy càng nhiều ngọn núi hơn tuôn trào ra, trùng trùng điệp điệp, càng lúc càng nhiều hơn. Trên không trung còn có mấy ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống, đập thẳng về phía hai người.
Lúc này, từ trong quần sơn chợt xuất hiện một tôn cự nhân. Tôn cự nhân này từ trên đỉnh một ngọn núi chậm rãi đứng lên. Toàn thân hắn đều là đá núi, giống như một tôn Thạch Cự Nhân vậy. Thân thể cự nhân vô cùng hùng tráng, trên mặt không có con mắt, bốn cánh tay nắm chặt hai cây đại cung, mỗi cây đại cung dài tới hai mươi trượng. Tôn Thạch Cự Nhân kia ra sức giương cung.
Hai cây đại cung này tựa hồ vô cùng nặng nề, cho dù là tôn cự nhân này cũng khó có thể một hơi giương lên hoàn toàn. Chỉ thấy đại cung từ từ căng lên, rất nhiều văn lộ Đồ đằng trên thân cung càng lúc càng sáng ngời hơn.
Từ trên đỉnh đầu tôn cự nhân kia chợt bay ra một khỏa Nguyên đan, phát ra quang mang sáng ngời. Đám quang mang kia giống như suối chảy vậy, tuôn trào về phía hai cây đại cung. Chỉ thấy trên đại cung từ từ xuất hiện hai đạo quang tiễn, một mũi tên chỉ về phía Chung Nhạc, một mũi tên chỉ về phía Khâu Cấm Nhi.
- Chung Sơn thị, Khâu Đàn thị! Sơn Thần Tộc Sơn Lý Hồng tiễn hai ngươi quy thiên!
Thanh âm Thạch Cự Nhân kia ầm ầm chấn động, buông ra dây cung, hai đạo quang mang bắn thẳng ra. Uy năng hai cây đại cung kia đáng sợ tới cực điểm. Hai đạo quang tiễn vừa mới bắn ra đã dài tới hai mươi trượng, trong nháy mắt đã bay ra khỏi quần sơn. Phần đuôi tên phảng phất như vẫn còn ở trên cây cung, nhưng mũi tên đã đi tới địa phương trước mặt Chung Nhạc gần một dặm.
- Táng Kiếm Thuật!
Khâu Cấm Nhi quát khẽ một tiếng, Nguyên thần Cú Mang sau lưng nàng nhất thời mở ra từng đạo từng đạo quang luân. Năm đạo quang luân khẽ chuyển động, chỉ thấy vô số tòa Kiếm bi trầm trọng mênh mang tầng tầng lớp lớp tuôn trào ra. Từng tòa từng tòa Kiếm bi tại địa phương trước mặt Chung Nhạc gần một dặm điên cuồng dựng thẳng lên, giống như từng bức tường vững chắc, đứng vững thành rừng. Đây chính là Thổ hành trong Ngũ Hành, là kiếm thuật phòng ngự do Thổ Kiếm khí ngưng thực thành.
Thời điểm đám Kiếm bi này đứng vững, Chủng Kiếm Thuật của nàng cũng bắt đầu quay trở về phòng thủ, hóa thành một tấm đằng thuẫn thật lớn đứng vững trước mặt Chung Nhạc, vô số sợi dây leo đan xen với nhau, để cho tấm đằng thuẫn này càng lúc càng dầy lên.
Bang bang bang bang!
Thanh âm bạo liệt không ngừng truyền tới. Từng tòa từng tòa Kiếm bi chia năm xẻ bảy. Hai đạo quang tiễn kia cơ hồ trong nháy mắt đã phá vỡ phòng ngự Táng Kiếm Thuật của nàng, bắn lên trên tấm đằng thuẫn kia.
Khâu Cấm Nhi kêu rên một tiếng, khóe miệng chảy ra một vệt máu, tấm đằng thuẫn kia lập tức bốn phía băng liệt, ngay sau đó liền thấy hai đạo quang tiễn kia bắn tới.
Hô!
Chung Nhạc mở ra tấm da Quỳ Long, chắn ngang trước mặt hai người. Hai đạo quang tiễn kia bắn lên trên tấm da Quỳ Long, leng keng một tiếng, nhất thời bị hất văng ra. Chung Nhạc xốc lên tấm da Quỳ Long, vươn tay chụp về phía sau đầu. Chỉ thấy sau đầu hắn hiện ra từng đạo từng đạo quang luân, bàn tay thò vào trong một đạo quang luân, rút ra một sợi lông chim.
- Lớn lớn lớn lớn lớn!
Chung Nhạc đứng thẳng trên đỉnh đầu Đại Nhật Kim Ô, mở miệng quát lớn, hai tay giơ cao kim kiếm bằng vũ dài ba ngàn trượng, ra sức bổ mạnh về phía trước. Quần sơn phía trước nhất thời băng liệt, bị mạnh mẽ chém ra làm đôi.
Vị cường giả Đan Nguyên Cảnh Sơn Thần Tộc kia vừa mới bắn ra hai mũi quang tiễn xong, đang muốn cài tên lại bắn thêm một lần nữa, đã thấy một đạo kim quang từ trên không trung rơi xuống, chém đứt quần sơn.
Xuy!
Đạo kim quang kia từ trên đỉnh đầu hắn lóe lên rồi biến mất, xuyên qua quần sơn dưới chân hắn, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
- Thần binh!
Hắn chỉ kịp thốt lên hai tiếng, sau đó mi tâm đã nứt vỡ, tiếp theo thân thể vỡ ra thành hai mảnh. Đám núi non giữa không trung biến mất, hai mảnh thân thể to lớn từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới.
Chung Nhạc thu kim kiếm bằng vũ, trở tay cắm vào trong quang luân sau đầu, lại vươn tay chụp tới, cầm lên hai cây đại cung kia. Tinh thần lực hắn đảo qua, thu lấy khỏa Nguyên đan của cường giả Đan Nguyên Cảnh Sơn Thần Tộc kia. Sau đó Đại Nhật Kim Ô vỗ cánh, xuyên qua đám hư ảnh núi non sụp đổ. Trong chốc lát, hai mảnh thi thể của Sơn Lý Hồng mới rơi thẳng xuống đại địa bên dưới, chấn động quần sơn.
- Kẻ nào dám đuổi giết ta, kết cục chính là như vậy!
Thanh âm Chung Nhạc vang lên, chấn động quần sơn. Sau lưng hắn, tấm da Quỳ Long tung bay phần phật. Khâu Cấm Nhi vội vàng đứng dậy, buộc một đầu tấm da Quỳ Long lên trên đầu vai Chung Nhạc, đầu còn lại thì cột vào dây thắt lưng hắn.
- Thậy uy phong bá khí! Hóa ra chỉ là khoác da trâu mà thôi! Chung Sơn thị, da trâu cũng bị ngươi thổi lên tới tận trời!
Một đạo thanh âm trêu chọc vang lên. Chỉ thấy phía trước đột nhiên xuất hiện từng đạo từng đạo bóng đen thật lớn. Đám bóng đen kia trùng trùng điệp điệp, ẩn nấp bên trong một đám mây đen ngất trời. Vô số con mắt thật to xuất hiện trong đám mây đen, lúc sáng lúc tối, chớp tắt bất định.
Ngay sau đó, từng vầng từng vầng minh nguyệt từ trong đám mây đen bay lên, treo lên giữa không trung. Tổng cộng có tới ba mươi sáu vầng trăng sáng treo cao. Đám minh nguyệt này vừa ra, nhất thời rọi sáng đám mây đen. Chỉ thấy trên đám mây đen kia ngồi chồm hổm một đám Bàn Ngao ba đầu, khuôn mặt cười cợt. Mấy chục cái đầu ngao đều nhao nhao nhìn về phía hắn và Khâu Cấm Nhi. Ba mươi sáu vầng trăng giữa không trung kia cũng không phải là minh nguyệt chân chính, mà là ba mươi sáu khỏa Nguyên đan, soi sáng không trung, phi thường rực rỡ.
Con Bàn Ngao ở trung tâm có kích thước lớn nhất, được ba mươi lăm con Bàn Ngao còn lại quay chung quanh. Nó mở miệng cất tiếng trêu chọc:
- Ha ha ha… Chung Sơn thị, tấm da Quỳ Long kia của ngươi hẳn là lấy trộm từ Quỳ Long Thần Tộc a? Thật đúng dịp! Ta cũng quen biết mấy vị sư huynh Quỳ Long Thần Tộc. Bọn họ biết được trên người ngươi có lớp da của tiền bối Quỳ Long Tộc bọn họ, cho nên cũng muốn gặp ngươi một lần!
- Hống!
Một đạo tiếng thét hùng hồn truyền tới. Chỉ thấy tầng mây đen phía sau đám Bàn Ngao kia nhất thời cuộn trào, một cặp sừng thú thật lớn xuyên phá tầng mây đen, càng lúc càng dâng cao. Sau đó, trong tầng mây đen cuộn trào chợt lộ ra một cặp mắt huyết hồng sắc. Một cái đầu như rồng như trâu chậm rãi dâng cao, cuối cùng toàn bộ thân thể nhảy ra khỏi tầng mây đen, đứng sừng sững trên tầng mây. Trên tầng mây xuất hiện một con Quỳ Long một chân, ánh mắt như máu như điện, nhìn về phía tấm da Quỳ Long khoác sau lưng Chung Nhạc.
- Lớp da của Quỳ Chính tiền bối bị Nhân Tộc lột xuống, xem như là Hồn binh…
Thanh âm con Quỳ Long kia như khóc lóc, chấn động rung trời:
- Nhân Tộc, một đám sâu kiến ti tiện, đi chết đi!
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, Đại Nhật Kim Ô lập tức chuyển hướng, bão táp lao nhanh về phía địa phương càng cao hơn trên thiên không. Chung Nhạc cao giọng hỏi:
- Sư muội, ngươi sợ sấm sét không?
Khâu Cấm Nhi không khỏi nhớ lại lần đầu tiên chính mình và Chung Nhạc gặp nhau, chính là ở trên lôi tầng. Hồn phách hai người gặp nhau, ở trong lôi tầng tu luyện, trong lòng nhất thời ngọt ngào:
- Sư ca, có ngươi ở bên cạnh, ta liền không sợ!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật