Trang chủ » Nhân Đạo Chí Tôn » Chương 156: Chưa hết sóng gió

Chương 156: Chưa hết sóng gió

– Lão đầu tử rốt cuộc muốn làm gì?

Chung Nhạc định thần lại, hỏi.

Cảnh ngộ của nhân tộc hiện nay thực sự rất nguy hiểm. Đại Hoang là nơi nhân tộc sinh sống tại đó mà còn có tôn nghiêm trên tinh cầu này. Kiếm Môn che chở cho Đại Hoang, bão táp mưa sa giờ như ngọn nến trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Những cường giả đỉnh cấp của nhân tộc không có người tiếp nối. Phong, Phương, Lôi, Quân, Khâu Ngũ Hành linh thể đều chưa trưởng thành tới mức có thể tự đứng ra lo liệu. Môn chủ giờ đã già, trong Kiếm Môn lại có gian tế của thần tộc, nội gian của nhân tộc, còn có Thiên Tượng Lão Mẫu, thù trong giặc ngoài. Ma hồn cấm khu dưới lòng đất đang rục rịch hành động. Đây chính là lúc sinh tử tồn vong!

Thân là môn chủ của Kiếm Môn, lão đầu tử phải làm sao để cứu vãn tình hình?

– Đến lúc đó tự ngươi sẽ biết, giờ tu vi thực lực của ngươi vẫn còn quá yếu, biết nhiều sẽ không tốt cho ngươi.

Cô Hồng Tử cười:

– Ta gặp ngươi chính là muốn cho ngươi biết, sau này nếu xảy ra tình huống xấu nhất thì ngươi phải sẵn sàng càng sớm càng tốt. Nếu không xảy ra đương nhiên rất tốt. Nếu xảy ra thì Cô Hà Thành sẽ trở thành nơi ở duy nhất cuối cùng của nhân tộc!

Chung Nhạc lặng lẽ gật đầu.

Ngũ Hành linh thể của Kiếm Môn xuất hiện quá muộn, các luyện khí sĩ khác thì không có thành tựu gì, trưởng thành không tới mức của cự phách, thực lực tới mức độ của trưởng lão đã là cao rồi.

Đây chính là một nỗi bi ai của Kiếm Môn, lão Kiếm Thần thời còn tráng kiện mãi không có được môn sinh thiên tư nổi trội khiến ngài không thể bồi dưỡng được người thừa kế. Đến khi già thì Ngũ Hành linh thể lần lượt xuất hiện, nhưng lúc này thì đã quá muộn rồi, muộn tới mức ngài gần như không thể thấy họ trưởng thành.

Cô Hồng Tử lẩm bẩm:

– Lão đầu tử đã rất cố gắng rồi. Cố sống thêm một ngày để nhìn các linh thể trở thành cự phách. Nhưng ngài sắp không cố được nữa rồi…

Chung Nhạc trầm mặc.

– Giờ ngươi là đệ tử của Sư Bất Dịch, rất có tiếng trong yêu tộc. Ta sẽ phân cho ngươi nhiều lãnh địa hơn. Sau này, nếu không chết, ta sẽ tranh đoạt vị trí Thánh Thành Chủ. Hai sư huynh đệ chúng ta, một người nắm đại quyền yêu tộc, một người quản cửa ngõ của yêu tộc!

Chung Nhạc trở lại Lão Gia Miếu ở Ưng Chuẩn Lĩnh. Không lâu sau Cô Hồng Tử hạ lệnh phân cho Chung Nhạc lãnh địa phạm vi ba nghìn dặm của Ưng Chuẩn Lĩnh. Chung Nhạc lập tức triệu tập các luyện khí sĩ lớn nhỏ trong lãnh địa, khai thác gỗ xây tế đàn, dựng đồ đằng trụ, để lại long tương đồ đằng, cung cấp cho nhân tộc trong lãnh địa tế bái.

– Ta đã đồng ý với Ngao Phượng Lâu, bốn phần lãnh địa ta chia cho long tộc. Đã đồng ý thì ta sẽ không nuốt lời.

Ánh mắt Chung Nhạc lấp láy:

– Cô Hà Thành là chiến tuyến đầu tiên nếu yêu tộc tấn công Đại Hoang. Nếu lão đầu tử thật sự ra đi, nội bộ Kiếm Môn hỗn loạn, yêu tộc chắc chắn cũng phải đi qua nơi này. Để thế lực long tộc vào cũng có thể mượn sức mạnh của họ ngăn chặn yêu tộc!

Hắn lập tức đi sắp xếp phân lãnh địa thành nhiều phần. Bốn thiếu nữ Xuân Nhi, Hạ Nhi, Thu Nhi, Đông Nhi mỗi người quản hạt một phần lãnh địa, bốn phần lãnh địa khác giao cho long tộc.

Thời gian này bốn thiếu nữ tu vi tiến bộ thần tốc. Dù sao căn bản của họ tốt, khởi điểm cao, sau một thời gian tu luyện, kích phát linh tính của linh dược trong cơ thể, cộng với Chung Nhạc đã truyền thụ cho họ nguyệt linh quan tưởng. Giờ hồn phách của họ đã cô cùng mạnh mẽ, không lâu nữa sẽ cảm ngộ được linh, trở thành luyện khí sĩ.

Chung Nhạc gặp Tân Hỏa, cũng chỉ nửa năm là tu luyện thành luyện khí sĩ, bốn thiếu nữ này xem ra không hề thua kém hắn.

– Sau này để họ cảm ngộ linh của yêu tộc hay của nhân tộc?

Chung Nhạc suy nghĩ. Bất luận là nhân tộc hay yêu tộc, linh đều là hình thái thần ma, có linh của thần tự nhiên, cũng có của hậu thiên thần ma. Rất nhiều bộ lạc nhân tộc có đồ linh, mỗi đại thế lực đại bộ lạc yêu tộc cũng có đồ linh cung cấp cho đệ tử cảm ứng.

Bốn thiếu nữ này muốn tới mặt trăng hoặc mặt trời cảm ngộ linh thì không thể nữa rồi, hai con đường này đều đã đứt.

– Ừm, ta kích phát đồ đằng trụ mà Ngao Phượng Lâu giao cho, sau khi có người của long tộc tới sẽ nhờ Ngao Phượng Lâu đưa họ tới long tộc cảm ngộ linh!

Chung Nhạc kích phát đồ đằng trụ của long tộc, rồi giao cho bốn thiếu nữ, dặn dò nếu có khách từ long tộc tới thì giao phần lãnh địa còn lại cho họ.

– Chắc cũng chỉ một hai tháng nữa là sứ giả long tộc tới. Giờ phải tranh thủ về Kiếm Môn một chuyến, chuẩn bị cho việc đột phá Khai Luân Cảnh!

Chung Nhạc xử lý xong việc, lập tức kích phát cây lý mộc mà hắn cho hồn phách bao phủ đã lâu. Khởi động thuật trộm long tráo phụng, dùng lý mộc thay thế bản thân. Có cây lý mộc này, cho dù dùng hồn đăng theo dõi thì cũng chỉ cảm ứng được phương vị của lý mộc chứ không biết được chân thân của hắn ở đâu.

– Ta rời Kiếm Môn lâu như vậy, không biết trong Kiếm Môn đã xảy ra chuyện gì rồi? Ta giết Hiếu Sơ Tình dù sao cũng gây sóng gió không nhỏ…

Hắn ra khỏi lãnh địa Cô Hà Thành, vào trong Đại Nguyên Hoang Địa, trở lại tướng mạo vốn có, đi về hướng Đại Hoang.

Hắn rời đi không lâu, Cô Hồng Tử cho người tới mời thì được biết Chung Nhạc đã rời khỏi Lão Gia Miếu. Cô Hồng Tử bất giác chau mày:

– Tiểu tử này đúng là không chịu ngồi yên. Vừa về mấy ngày đã đi, lẽ nào về Kiếm Môn? Ta quên mất không cho hắn biết vì cái chết của Hiếu Sơ Tình mà Kiếm Môn đang lý luận với Hiếu Mang thần tộc, đã giằng co mấy tháng rồi. Nhưng việc này chắc không liên quan tới hắn đâu nhỉ? Hắn về cũng không có vấn đề gì lắm…

Năm sáu ngày sau, Chung Nhạc trở lại Đại Hoang Kiếm Môn. Thời gian này hắn ở yêu tộc đã trải qua những trận chiến kinh tâm động phách, không có ngày nào thoải mái, về tới Kiếm Môn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ bụng:

– Dù sao đây cũng là nhà, về nhà mới yên tâm!

Kiếm Môn tạo cho hắn cảm giác thuộc về rất mạnh mẽ. Đây là nơi không một nơi nào khác có thể thay thế. Cho dù hắn có tạo dựng được căn cơ ở Cô Hà Thành, cho dù hắn có là quan môn đệ tử của yêu tộc Thánh Thành Chủ Sư Bất Dịch thì Chung Nhạc cũng không có bất cứ cảm giác công nhận hay thuộc về nào cả.

– Ủa? Tại sao Kiếm Môn Sơn lại sát khí đằng đằng như vậy?

Chung Nhạc lên Kiếm Môn Sơn, nheo mắt lại nhìn. Cảm nhận khí thế của Kiếm Môn hiện giờ khác với lúc hắn rời đi. Khi mới rời đi, Kiếm Môn khí thế nguy nga, giờ lại có một luồng sát khí.

Người bình thường sẽ không nhận ra khí thế của ngọn núi này, nhưng luyện khí sĩ cảm quan rất nhạy bén, có thể phát hiện những điều người thường không nhận ra.

– Không phải Kiếm Môn Sơn tỏa ra sát khí mà là luyện khí sĩ trên núi. Lẽ nào sau khi ta đi đã xảy ra đại sự gì?

Chung Nhạc tới phía bên vực trước nội môn, một con bạch hạc bay tới đưa hắn tới bờ bên kia. Chung Nhạc đứng trên lưng hạc, tò mò hỏi:

– Đào Hạc Nhi, thời gian gần đây Kiếm Môn đã xảy ra chuyện gì?

– Chung tiểu ca chắc gần đây xuống núi?

Bạch Hạc nói:

– Gần đây đúng là đã có chuyện lớn xảy ra. Mấy tháng trước, nữ hài nhi là nguyệt linh chi thể Hiếu Sơ Tình không biết đã bị ai giết. Chết bên ngoài Đại Hoang. Thật quá đáng tiếc! Sau đó luyện khí sĩ Hiếu Mang thần tộc tới gây chuyện, đông đảo thần tộc ào ào xuất hiện. Tướng mạo cổ quái, người ta chở họ lên núi. Họ rất nặng chình chích, mặt thì đen như đít nồi ấy…

Chung Nhạc ho một tiếng:

– Đào Hạc Nhi, ngươi nói trọng điểm là được.

– Đám thần tộc ấy chạy tới nói Hiếu Sơ Tình sau khi vào Kiếm Môn không lâu thì chết. Kiếm Môn phải có lời giải thích rõ ràng cho Hiếu Mang thần tộc, nếu không phải nhượng đất bồi thường bao nhiêu vạn nhân tộc, vân vân…

Đào Hạc Nhi nhanh nhảu nói:

– Ngu đại trưởng lão không đồng ý, nói Hiếu Sơ Tình tự ý rời khỏi Đại Hoang, không trong phạm vi thế lực của nhân tộc, Kiếm Môn không có trách nhiệm quản lý. Thần tộc rất tức giận, thế là đánh nhau. Sứ giả thần tộc không dành được ưu thế gì, sau đó thì trưởng lão Đại Tế Tự của thần tộc dẫn các Tế Tự trưởng lão tới, người nặng kinh khủng, bảo ta chở họ lên núi lý luận với Ngu đại trưởng lão, sắp chiến tranh tới nơi rồi…

Chung Nhạc giật thót, trưởng lão Đại Tế Tự của Hiếu Mang thần tộc cũng đích thân xuất hiện rồi!

Trưởng lão Đại Tế Tự là đầu não của thần tộc thần miếu cung phụng thần minh, tương đương với Kiếm Môn môn chủ!

Xem ra cái chết của Hiếu Sơ Tình đã gây nên động tĩnh không nhỏ!

Mà việc này là do hắn giết Hiếu Sơ Tình mà nên, Chung Nhạc không khỏi lo lắng, lo việc mình làm gây họa cho Kiếm Môn.

– Sau đó thì sao?

Chung Nhạc định thần lại, hỏi tiếp.

– Sau đó Thủy Tử An trưởng lão rời khỏi Kiếm Môn tới Tây Hoang, mời trưởng lão Đại Tế Tự của mấy thần tộc khác tới hòa giải. Thể diện của Thủy trưởng lão thật không vừa, có mấy vị thần tộc Đại Tế Tự vừa cao vừa to, lại rất cổ quái. Có người một mắt, có người thì lại rất nhiều mắt, khiến Đại Tế Tự của Hiếu Mang thần tộc không dám tùy tiện hành động, quyết định một đấu một, rồi lại đánh nhau.

Chung Nhạc sững người, thất thanh kêu lên:

– Cường giả cấp môn chủ mà Thủy trưởng lão có thể mời tới?

– Ngũ đại trưởng lão nói, Thủy trưởng lão quan hệ rộng rãi, thủ đoạn thông thiên, quả nhiên không sai. Chính vì những thần tộc được mới đến quá nặng mà người ta gần như không bay lên nổi.

Đào Hạc Nhi nói tiếp:

– Lần này đánh nhau, nếu Kiếm Môn thua thì cắt đất, bồi thường người. Phải cắt vạn dặm đất đai và mười vạn nhân khẩu.

– Sau đó?

Chung Nhạc vội hỏi.

– Sau đó thì đánh nhau chứ gì nữa.

Đào Hạc Nhi nói.

Chung Nhạc chớp mắt, không kìm được nói:

– Hạc Nhi, ngươi còn chưa nói kết quả!

– Còn chưa có kết quả thì sao nói được?

Đào Hạc Nhi cười:

– Người hòa giải mà Thủy trưởng lão mời tới nói, trưởng lão không được động thủ tránh tổn thương hòa khí. Chi bằng để đệ tử động thủ, chọn đệ tử có cảnh giới xuất sắc nhất ra tỉ thí một trận. Thua thì Đại Hoang phải cắt đất bồi thường, thắng thì Hiếu Mang thần tộc phải chịu mình xui xẻo. Dù sao Hiếu Mang thần tộc cũng không phải thần tộc thuần huyết, không cần thiết phải đại động can qua. Các sư huynh trong nội viện mấy ngày này đều đang rèn luyện, thay nhau thách đấu Long Hổ Bảng, náo nhiệt cực kỳ, muốn tranh đệ nhất Long Hổ Bảng rồi tới đối quyết với cường giả Hiếu Mang thần tộc. Nếu không phải ta còn có chức trách thì đã chạy đi xem náo nhiệt rồi.

Chung Nhạc thở phào, tới nội môn, lấy ra mấy cây linh dược mà sứ giả yêu tộc đưa tới, cười:

– Hạc Nhi ngươi trước kia muốn ta đề bạt ngươi, ta chưa từng dám quên. Đây là mấy cây linh dược ta có được khi ngoại du, tặng ngươi.

Hạc Nhi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cảm nhận được linh tính bức người từ mấy cây linh dược, chắc chắn sẽ có ích lớn với tu vi của mình, vội cảm ơn, ngậm lấy bay lên tầng mây.

Các đại thế lực tặng lễ vật, tặng linh dược không phải rất bình thường sao? Chung Nhạc rời khỏi Hãm Không Thánh Thành mang theo hết các loại linh dược, dọc đường đều dựa vào chúng giữ mạng. Mấy cây linh dược tặng Hạc Nhi đều có tuổi đời mấy trăm năm, linh tính cực mạnh, trong Kiếm Môn cũng là linh dược hiếm có, lẽ nào Đào Hạc Nhi lại không vui cho được?

Thời gian này nàng ta phụ trách đưa người qua lại ở bờ vực, đây là lần đầu tiên có nội môn đệ tử tặng nàng linh dược, mà còn là loại thượng hạng thế này.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật