– Hay, ý hay!
Hồ Thất Muội vỗ tay nói:
– Khổng Ban với ngũ huynh đệ Ly gia đều là cao thủ, mà Khổng Ban còn là kình địch mà ta tất gặp trong Hãm Không thánh thành! Long Nhạc huynh giết bọn họ rồi, người ta có thể tới sửa sang di dung. Nếu Long Nhạc huynh bị Khổng Ban giết, người ta cũng có thể tới sửa lại di dung giúp Long Nhạc huynh!
– Khổng Ban? Hắn còn chưa xứng!
Chung Nhạc híp mắt nhìn Ngư Huyền Cơ, trong ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm, nhẹ nhàng nói:
– Khổng Ban suýt phá đi nguyên thần của ngươi? Thực lực của Huyền Cơ yếu tới vậy sao?
Ngư Huyền Cơ giật giật lông mày, lạnh lùng đáp:
– Hắn cũng bị ta đánh cho trọng thương, hộc máu. Lưỡng bại câu thương. Cả hai mới tách ra, không dám chiến tiếp.
Chung Nhạc nghi ngờ nhìn y, Ngư Huyền Cơ trán toát mồ hôi lạnh, chỉ thấy Hồ Thất Muội lại càng hứng thú muốn được “sửa lại di dung” cho y, lòng bất an, bèn hừ một tiếng, nói:
– Hai năm trước ta có gặp gỡ riêng, khiến thực lực tăng lên rất nhiều! Khổng Ban đã không còn là đối thủ của ta nữa! Long Nhạc huynh, hay là ngươi không dám đấu với Khổng Ban?
Chung Nhạc cười ha ha, đứng lên:
– Được thôi! Để ta đi giết hắn!
Nghe hắn nói vậy, Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều giật mình, lập tức cảm thấy khí thế của Chung Nhạc đột ngột bùng nổ, trở nên mạnh mẽ hơn hẳn khi ở Cô Hà thành. Khí thế tu vi này trở nên hùng hậu tới mức khiến Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội cảm thấy tim đập chân run, hệt như đang ngồi cạnh một con ác thú hoang dã.
“Chẳng lẽ đây mới là thực lực thật sự của hắn? Chẳng lẽ trong trận chiến với Diêm Tam Lập hắn đã che giấu đi thực lực của mình?”
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội lòng chấn động, lập tức nhận ra khi Chung Nhạc đứng lên, đồng tử ở mắt phải bắt đầu biến hóa. Mắt trái của hắn thì bên ngoài là đồng tử đen, bên trong là đồng tử vàng, trong đồng tử vàng ấy có cất giấu một thần nhân đầu chim mình người ba chân, hệt như một mặt trời được đồ đằng hóa.
Mà lúc này trong đồng tử đen ở mắt phải của hắn xuất hiện đồng tử bạc, trong đó có thần nhân sáu mắt ba chân, như một mặt trăng được đồ đằng hóa.
Nhật nguyệt trọng đồng!
Hắn đã hòa hợp nguyệt linh thành công.
Lần hòa hợp nguyệt linh này khác với lần hòa hợp nhật linh trước. Lần này là Đại Nhật Kim Ô linh tương dung với hồn phách của hắn, đồng hóa hồn phách. Còn lần này thì Chung Nhạc lại đưa thẳng nguyệt linh vào trong mắt phải. Sau khi dung hợp thành công, nguyệt linh sẽ ẩn sâu trong mắt phải của hồn phách hắn. Cùng lúc đó, mắt phải trên cơ thể hắn cũng biến hóa, sinh ra nguyệt đồng.
Việc dung hợp thành công nguyệt linh khiến tu vi và thực lực của Chung Nhạc tăng vọt. Nhất là đủ loại huyền diệu huyền cơ của đồ đằng văn ào ào kéo tới từ nguyệt linh, khiến hắn có được sự lý giải và lĩnh ngộ khác biệt với hai hình thái của nguyệt linh, tuy hoàn toàn không thể hiểu rõ huyền cơ của chúng, nhưng chỉ nhờ việc dung hợp hai linh này khiến tu vi tăng lên đã đủ để hắn hơn hẳn Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội.
Lần thứ hai thoát thai, tu vi tăng vọt, thân thể cũng được nguyệt linh tưới nhuần, càng thêm mạnh mẽ.
– Khổng Ban!
Chung Nhạc nhìn nam tử trẻ tuổi đang nhàn nhã dạo bước trên mặt sông, sau lưng mọc ra đôi cánh Kim Ô. Nhờ tu vi tăng vọt, đôi cánh này của hắn cũng trở nên vô cùng vững chắc.
Trên thuyền, Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội ngơ ngác nhìn đôi cánh đang giang ra trước mặt mình. Các loại đồ đằng văn như kim văn khắc sâu trên lông cánh, lòng đều khiếp sợ.
– Đông Hải Long Nhạc này không giống Long tộc, mà như một con Đại Nhật Kim Ô!
Oành…
Đôi cánh Kim Ô vung lên, dấy lên cuồng phong và liệt hỏa hừng hực. Ngư Huyền Cơ với Hồ Thất Muội nhìn theo, chỉ thấy một vệt lửa hệt như cầu vồng bắn thẳng tới Khổng Ban và bốn huynh đệ Ly gia đang chiến đấu. Đúng là dị tượng để lại khi Chung Nhạc vỗ cánh bay đi.
Ầm…
Chung Nhạc vỗ cánh, trong vòng sáu mươi trượng đột phá âm thanh. Khiến Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội nhìn mà khiếp sợ. Bọn họ tuy có thuật pháp phi hành riêng, nhưng so với Chung Nhạc thì thua kém về tốc độ rất nhiều. Tốc độ kinh người như thế, cho dù là chiến đấu hay bỏ chạy đều có được ưu thế không ai sánh bằng.
– Chết đi!
Trên mặt sông, năm huynh đệ kia đã chết một, trận thế đã bị phá, càng chẳng thể uy hiếp được Khổng Ban. Nhưng ngay sau đó, Khổng Ban lập tức cảm tóc gáy dựng hết cả lên, vội ngẩng đầu nhìn, thì thấy Chung Nhạc đã giáng xuống.
– Nhanh vậy ư…
Gã rít lên, bỏ mặc bốn huynh đệ Ly gia, toàn thân lập tức xuất hiện những tấm lá chắn nhiều màu, trên đỉnh đầu Khổng Tước Linh lơ lửng, hóa thành kiếm quang ngũ sắc.
Khổng Tước Linh của gã khác với hồn binh của Luyện khí sĩ khác, chính là thu thập ngũ khí của Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ rồi luyện vào trong Khổng Tước Linh, biến nó thành hồn binh, có uy lực cực lớn.
Nhưng ngay khi những tấm chắn nhiều màu với uy lực của Khổng Tước Linh còn chưa kịp phát ra, cơn lốc đã đập vào mặt. Chung Nhạc giơ song chưởng đánh tới phía gã, nguồn sức mạnh như dời núi lấp biển nghiền ép xuống, bá đạo cỡ nào!
Khổng Ban giơ tay đón đỡ, mặt sông lập tức rung chuyển dữ dội, bị sức mạnh từ hai vị Luyện khí sĩ khiến cho sông lập tức bốc hơi.
Phụp…
Khổng Ban hộc máu, song chưởng bị bẻ gãy, ngã xuống dưới sông. Bị sức mạnh của Chung Nhạc đánh bay đi như một mũi tên.
Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội từ xa đứng nhìn, chỉ thấy mặt sông Tỷ Thủy như bị cắt ra. Nơi Khổng Ban xẹt qua, nước nơi đó tách ra hai bên, tạo nên một khe nước sâu, như bị đao gọt búa bổ, khiến cả hai xem mà sắc mặt kịch biến.
Còn bốn huynh đệ Ly gia thì ngay khi Chung Nhạc động thủ, cả đám bị trọng thương, văng ra bốn phương tám hướng.
Vù…
Nguyên thần của Khổng Ban bay lên, chính là một thần nhân đầu chim, có bốn tay, phía sau là cái đuôi khổng tước đầy những chiếc lông hệt như Khổng Tước Linh, cao tới sáu bảy trượng, bay ra chống đỡ sức mạnh của Chung Nhạc.
Chung Nhạc rung tay, từ trong hạp cốc bay ra, theo sát sau lưng Khổng Ban. Hắn ngang nhiên ra tay với Khổng Ban, mặt sông lập tức vang lên tiếng đì đùng, đó là tốc độ nắm đấm của Chung Nhạc nhanh hơn âm thanh, nên tuôn ra tiếng sấm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Nghe thấy những tiếng sấm trong hạp cốc kia, vừa ngắn lại vừa nhanh, khiến bọn họ lòng hoảng sợ. Tiếng vang liên tục như vậy chắc chắn là do Chung Nhạc liên tục ra tay phá vỡ âm chướng, tốc độ công kích nhan hơn hẳn âm thanh, tạo nên tình cảnh khủng bố như vậy.
Mà hai bên bờ Tỷ Thủy, trên những sóng nước dựng đứng nhất thời xuất hiện những chưởng ấn phạm vi phải tới hơn mười trượng, và quyền ấn to chừng tám trượng.
Rồi đột nhiên mặt sông rung chuyển dữ dội, một con Khổng Tước ngũ sắc vỗ cánh bay lên, hốt hoảng bỏ chạy, đúng là Khổng Ban bị đánh phải hiện nguyên hình, vội vỗ cánh chạy trốn.
Tốc độ của gã khá nhanh, đôi cánh giang ra dài chừng hơn mười trượng, lướt theo mặt sông đi vài dặm, vỗ mạnh một cái, phá không mà đi.
Chung Nhạc theo sát phía sau, cách Khổng Ban càng lúc càng gần, đột nhiên Khổng Ban kêu to:
– Liên Sơn đâu rồi?
– Liên Sơn?
Chung Nhạc đang không hiểu gì, đột nhiên một ngọn núi nhỏ bên bờ sông rung rung, sau đó một con quái vật ầm ầm đứng dậy, đó là một con tê giác khổng lồ, nằm nghỉ bên bờ sông, trông như một ngọn núi đen sì.
Gầm!
Cự tê rống lên, sóng âm chấn động khắp nơi, phóng tới Chung Nhạc. Mặt sông lập tức sôi trào, hơi nước bốc lên trắng xóa một vùng. Trong sương mù trắng xóa, sóng âm chấn sương mù thành cái mồm cự tê to trăm trượng, rống một mảng.
– Mạnh vậy ư?
Nguyệt đồng trong mắt phải của Chung Nhạc chớp lên, sau đầu hiện ra nguyệt linh. Nguyệt linh và hồn phách hóa thành Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm, há mồm rống to.
– Mãng Cổ!
Hai loại sóng âm va chạm dữ dội. Chung Nhạc thét lên, bị chấn cho bay ngược ra sau, toàn thân lảo đảo.
– Thiếu chủ chớ sợ!
Con cự tê đột nhiên đứng lên bằng hai chân, thân hình biến hóa thành một người đàn ông vạm vỡ, cao tới hai mươi trượng, với nguyên thần sau người. Từ ngực nguyên thần vang lên một tiếng keng, một đạo quang luân hoa mỹ xuất hiện, ánh sáng liên tục thay đổi, đủ loại màu sắc.
– Khai Luân cảnh, Luyện khí sĩ Yêu tộc đã luyện thành Ngũ hành luân?
Chung Nhạc giật mình, đột ngột dừng lại, rồi vỗ cánh bay tới thuyền. Thu cánh dừng lại trên thuyền, hô to:
– Là cường giả Khai Luân cảnh, đi mau!
Trên thuyền, Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều sợ hãi, vội thúc giục thuyền. Lại thấy cự tê khom người rồi nhảy bật lên. Thuyền ở độ cao mấy trăm trượng, mà cự tê yêu nhân lại nhảy tới mấy trăm trượng, suýt thì với tay bắt được thuyền. Mà gió lốc bị bàn tay cự tê dấy lên suýt thì đánh nghiêng con thuyền.
– Thì ra là Liên Sơn của Thần Dực thành, đừng lo, kẻ này không biết bay!
Ngư Huyền Cơ thở phào nhẹ nhõm, vội ổn định con thuyền, nhanh chóng rời khỏi nơi này, cười nói:
– Thân thể y quá nặng, không thể luyện được pháp môn phi hành, cho dù là Khai Luân cảnh, không biết phi hành cũng chẳng làm gì được chúng ta…
Còn chưa kịp nói xong, cự tê yêu nhân kia cầm lấy một hòn đá nặng không dưới mười vạn cân dùng sức ném lên, ầm ầm phá không đập tới.
Ngư Huyền Cơ hoảng sợ, không dám nói gì thêm, mà dốc hết sức lực thúc thuyền phá không bay đi.
Cự tê yêu nhân phát lực chạy như điên, bốc lấy từng khối cự thạch ném tới con thuyền. Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều mồ hôi chảy ròng ròng. Cự tê này quá mạnh, nếu bị ném trúng, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
– Vân Vụ Tỏa Thiên!
Ngư Huyền Cơ quát lên, trong không trung mây mù lượn lờ, kéo dài hơn mười dặm, giấu thuyền vào trong mây, rồi thuyền phát lực bay đi, kéo giãn khoảng cách với cự tê yêu nhân.
– Không ngờ Khổng Ban ra ngoài còn mang theo tùy tùng.
Ngư Huyền Cơ điều khiển thuyền trốn đi, thế mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi nói.
Chung Nhạc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
– Huyền Cơ huynh, Thất Muội, hai người còn nợ ta một lời giải thích, vì sao Khổng Ban lại có Khai Luân cảnh tùy tùng? Đến Hãm Không thánh thành, nếu con cự tê Liên Sơn kia đuổi kịp thì làm sao?
– Khổng Ban là công tử của thành chủ Thần Dực thành, tất nhiên là có tùy tùng rồi.
Ngư Huyền Cơ thấy sắc mặt Chung Nhạc càng thêm âm trầm, vội cười nói:
– Long Nhạc huynh đừng lo, Thần Dực thành chủ tuy rất mạnh, nhưng chưa tới mức thái quá, còn chưa phải là cự phách. Ta xuất thân Thanh Long quan, sư tôn chính là người đứng đầu Thanh Long quan, còn sợ hắn ư? Sư tôn của Thất Muội cũng là cường giả hùng mạnh. Cứ yên tâm, chúng ta đã có cao thủ tới Hãm Không thánh thành trước, đến đó tất sẽ có cường giả tiếp ứng!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật