Trang chủ » Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên » Chương 917: Tâm ở phương nào

Chương 917: Tâm ở phương nào

Trong lòng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đều thấy bồn chồn.

Vị đệ tử này của Phong Tôn Giả đúng là sắc nước hương trời, không chỉ là thiếu niên còn đầy máu nóng, cho dù là hai người cũng cảm thấy được kinh diễm. Nếu là bị những tên ăn chơi trác táng trong gia tộc nhìn thấy, có ý tưởng biến thái gì đó hoặc là ba hoa, khoác lác trêu ghẹo vài câu, đây chính là việc tuyệt đối không thể né tránh.

Nhưng nếu vì loại sự tình này mà lão tổ tông của gia tộc phải tự mình đi tạ tội...

Thứ nhất, điều này... Điều này cũng quá oan uổng... Thứ hai, có thể đoán được sau khi lão tổ tong đi tạ tội trở về, toàn gia tộc đều phải tróc một lớp da. Nhất là kẻ gây nên... Từ nay về sau chắc sẽ biến thành nơi trút giận của mười đời tổ tông trong cả gia tộc...

Đời này cũng đã không có cơ hội làm lại nữa, hơn nữa...Muốn chết cũng không chết được.

"Sau khi hai người chúng ta trở về, nhất định phải quản lí gia tộc thật chặt, ngăn chặn loại tình huống này xuất hiện!" Hai người thấy mồ hôi lạnh đầyđầu. Đồng thời nghĩ tới một việc: Nếu kẻ to gan lớn mật đó lại là con cháu ruột thịt của chính mình...

Còn nghĩ đến gia pháp khắc nghiệt do lão tổ tông đặt ra, lập tức liên tục rùng mình.

Vũ nhu lẳng lặng gật gật đầu, nói: "Trong khoảng thời gian này, chúng ta mang theo đồ đệ vui đùa một chút ở đông nam... Hai nhà các ngươi không cần gây ra chuyện lớn như vậy, phong cảnh thật đẹp, đều bị các ngươi phá hủy, chúng ta sẽ không có chỗ để ngắm cảnh rồi.”

"Đúng, đúng. Không đánh, không đánh.” Hai người liên tục gật đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

"Ví dụ như Hắc Tùng Lâm này... Haizz, như thế này thì sau này làm sao có thể du ngoạn?" Phong Vũ Nhu hơi cau mày, nói: "Ta thích phong cảnh ởđâylà người thích dạng phong cảnh, có núi xanh nước biếc, có đồng cỏ rộng lớn, dòng nước trong veo, hoa cỏ ngập tràn... Nếu mà không có hứng thú đi chơi, ta mất hứng thì còn không sao, coi như là không có chuyện gì, nhưng còn hắn... Nếu hắn mất hứng, thì hai đại gia tộc các ngươicó thểphải chịu chút khó chịu.”

Hai người gật đầu liên tục.

Thầm nghĩ, kỳ thật Nguyệt Linh Tuyết mất hứng còn đỡ, bởi vì hắn mất hứng thì cũng chỉ làmột mình hắn thôi; nhưng nếu ngươi mất hứng thì còn kinh khủng hơn, bởi vì nếu ngươi không phải cao hứng, thì Nguyệt Linh Tuyết có thể sẽ mất hứng hơn so với chính hắn mất hứng, lúc đó thì cả hai người các ngươi cùng mất hứng, khi đó mới thật sự là thảm...

Phong Vũ Nhu nhăn mặt nhíu mày: "Đi thôi, hương vị ở nơi này, thật sự quá khó chịu." Quay đầu nói: "Thiến Thiến, đi theo ta.”

Áo trắng bồng bềnh, cứ như vậy lẳng lặng bay lên, bay ra ngoài giống như tiên nữ.

Phía sau, Ô Thiến Thiến mặc một bộ quần áo màu đen, cũng đi theo, hai bóng dáng yểu điệu, biến mất trong nháy mắt.

Hai vị chí tôn đồng thời nhẹ nhàng thở ra, gần như ngồi trên mặt đất.

"Huyền ảo quá." Dạ Võng Nhiên nói.

“Đúng vậy, huyền ảo quá." Tiêu Chấn lau mồ hôi.

"May mắn người tới là Phong Vũ Nhu... Không phải Nguyệt Linh Tuyết." Trong lòng Dạ Võng Nhiên còn thấy sợ hãi: "Phong Vũ Nhu có tiếng tính tình tốt, ôn nhu.”

"Chẳng qua tên đồ đệ này của nàng cũng không ôn nhu, toàn thân tràn đầy sát khi, tuy rằng tu vi thấp như vậy, nhưng mang theo một loại khí thế tựnhiên của người đứng ở vị trí cao, vênh mặt hất hàm sai khiến, có một loại hương vị xem thiên hạ không ra gì, nếu là lớn lên, tất nhiên là người như Nguyệt Linh Tuyết. Thậm chí càng mạnh... Đệ tử do Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu hợp lực dạy... Trời đất, làm sao sẽ có chuyện này xuất hiện này?”

Tiêu Chấn thở dài.

Hai người đồng thời thở dài.

Sau đó đột nhiên đã tỉnh ngộ lại, Dạ Võng Nhiên bước một cái ra xa, tức giận nói: "Tiêu Chấn! Hôm nay ngươi với ta đã là kẻ thù, sau này tất nhiên sẽ thanh toán với ngươi!”

Tiêu Chấn quát: "Dạ Võng Nhiên, hôm nay ta nể mặt Phong Tôn Giả, tha cho ngươi!”

Nói xong, hai người đều có chút ngượng ngùng.

Lập tức đều là hừ một tiếng thật mạnh, một người hướng đông, một người hướng tây, mỗi người đi một ngả.

Có vẻ tạm thời Dạ gia cùng Tiêu gia không đánh nhau tiếp được, vì trong khoảng thời gian này Phong Vũ Nhu cùng Nguyệt Linh Tuyết ngay tại đông nam nên Tiêu gia cùng Hoàng gia, cũng chỉ có thể tạm thời dừng tay.

Nhưng lúc này không đánh lên, cũng không có nghĩa là ở lúc khác không có đánh. Sông núi không di chuyển, nhưng người thì tới rồi sẽ đi.

Phong Vũ Nhu đột nhiên xuất hiện rồi can thiệp, làm cho việc mà Sở Dương chuẩn bị đã lâu, vừa mới nhấc lên phong vân đã tắt!

Ở mặt ngoài xem ra, Phong Vũ Nhu vừa ra tay, tất cả những gì Sở Dương bày ra từ xưa tới nay đều lập tức biến thành vô dụng.

Nhưng ai có thể nói được rõ ràng, điều này đối với Sở Dương mà nói, đến tột cùng tính là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Minh thương chuyển thành ám tiễn, lửa trên mặt đất biến thành lửa ngầm, chôn ở dưới mặt đất... Một khi có gió thổi lên, thì ngọn lửa lại cháy lan rađồng cỏ.

Mặc kệ nói như thế nào, những người hôm nay đã chết đi, cũng đã không có khả năng sống lại!

Như vậy, mầm móng của thù hận, cuối cùng đã gieo xuống rồi.

Hơn nữa, chính như lời nói lúc trước của Kiếm Linh: Cho dù bây giờ ngươi làm cho Cửu Trọng Thiên xuất hiện đại loạn không thể vãn hồi, như vậy, lấy thực lực bây giờ của ngươi, thì có thể làm được gì đây... Bên kia, Phong Vũ Nhu mang theo Ô Thiến Thiến, bước chậm mà đi ở giữa rừng núi, Ô Thiến Thiến đi theo sau lưng nàng, trong ánh mắt, có chút phấn chấn, có chút mờ mịt.

Đi theo sư phụ cường đại như vậy, đương nhiên là một mảnh đường bằng phẳng. Nhưng tương lai của mình, lại phải mang trách nhiệm trọng đại!

Nhưng đồng thời nàng lại có chút mờ mịt đối với tương lai của nàng.

Càng đi theo sư phụ cường đại bao nhiêu, trách nhiệm càng nặng bấy nhiêu. Bởi vì, vinh dự của sư môn, ngay tại lúc bái sư, đã cùng huyết mạch của mình tan ra thành một thể.

Ô Thiến Thiến có thể bại trận, có thể chết đi; Nhưng, đồ đệ của Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu lại không thể bại trận, không thể chết được!

Cường đại lên!

Nhất định phải cường đại lên, mới có thể giữ gìn vinh dự của sư môn. Chỉ có cường đại lên, mới có thể chân chính trợ giúp cho... Sở Dương!

Sở Dương!

Nghĩ tới cái tên này, trong lòng Ô Thiến Thiến chính là một trận quặn đau, theo bản năng, nàng nhéo nhéo bộ quần áo màu đen đang mặc trên người mình.

Nơi đó, nhìn ở mặt ngoài, là một mảnh trơn nhẵn, nhưng lấy tay sờ sờ, lại cảm thấy có thứ gì đó hơi nhô ra.

Ô Thiến Thiến biết nơi đó là cái gì.

Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi!

Đây là áo choàng mà mình làm cho Sở Dương; Sauk hi Sở Dương đi rồi, áo choàng của Sở Diêm Vương, đều do tự tay Ô Thiến Thiến làm ra, mỗi lần làm một cái áo choàng, nàng đều nhịn không được, theo bản năng, dùng tóc của chính mình làm chỉ, thêu ở vị trí kia vài chữ như vậy.

Chỉ có mặc áo choàng màu đen như vậy, nàng mới có thể có cảm giác, mình cùng Sở Dương, còn có liên hệ. Sở Dương, còn ở bên cạnh mình. Giống như một năm trước, Bổ Thiên Các mới thành lập, Sở Dương cùng mình, chỉ cách một cái bàn, ngồi đối diện nhau.

Mặc kệ là đối nhân xử thế, hay là tính kế, âm mưu, mặc kệ là bố trí một việc nhỏ, hay là kế sách ảnh hưởng toàn thiên hạ; mặc kệ là đánh giá lòng người, hay là phân tích chính trị, mặc kệ là núi non sông ngòi, hay là Cửu Trọng Thiên khuyết...

Mỗi một việc, thì Sở Dương đều nói, giải thích tỉ mỉ cho mình,.

Tựa như hắn đang nói một cách lơ đãng, mà mình cũng đang nghe một cách lơ đãng.

Nhưng nàng biết hắn đang nói có mụ đích..., hắn cũng biết nàng đang nghe và để trong lòng những lời này.

Ô Thiến Thiến nhẹ nhàng thở dài một tiếng ở trong lòng, tựa như trước mặt lại hiện lên một đôi con ngươi lợi hại đó. Ánh mắt của Sở Dương, có đôi khi thật ôn nhu, giống như một dòng suối nhẹ nhàng, có đôi khi rất lạnh lùng, giống chim ưng, có đôi khi thật lợi hại, như đao kiếm, có đôi khi rất thống khổ, giống hồ sâu, có đôi khi thật kịch liệt, thì như sóng dữ, có đôi khi thật mờ mịt, thật trống rỗng...

Nhưng mà ở đôi mắt đó, khi mà ta không chú ý, thường xuyên tỏa ra hàng ngàn loại cảm xúc, hàng vạn loại thần thái, chậm rãi đem Ô Thiến Thiến quấn quanh, vây quanh, đến lúc nàng đắm chìm ở bên trong, cũng không thể chạy thoát được nữa.

Trái tim rơi vào tay giặc!

Sở Dương đi rồi, chính mình tiếp quản vị trí Sở Diêm Vương, mỗi khi xử lý một việc, đều cảm nhận them một cách sâu sắc những việc mà Sở Dươngđã làm: Hắn đã làm tốt nền móng trụ cột, mà mình làm vẫn còn có chút địa phương không thỏa đáng, lo trước lo sau... Như vậy, lúc hắn xử lý những việc này, thì phải chịu bao nhiêu áp lực? Phải dùng sự quyết đoán cỡ nào? Cần hao phí bao nhiêu tâm trí...

Đi đến Thượng Tam Thiên, mới biết được sự thông thái lúc trước của Sở Dương.

Toàn bộ mọi thứ, hắn đều đã nói một cách rành mạch, chính là tình thế hiện tại của Cửu đại chúa tể thế gia, lúc ấy hắn đều từng nói giỡn, nhắc tới rồi.

"Một núi còn khó chứa hai hổ, huống chi Cửu đại chúa tể không có kẻ đứng đầu? Cửu đại thế gia lục đục với nhau, đó là việc có thể khẳng định.”

Cao thủ ở Cửu Trọng Thiên nhiều như mây, dùng hai mắt mà nhìn, thì không thấy cuối.

Lúc ấy Sở Dương cũng đã nói.

"Ai biết rốt cuộc trên đời này rộng lớn cỡ nào, rốt cuộc có dạng cao thủ gì? Cao thủ dạng gì mới có thể độc tôn thiên hạ? Đây đều là những câu hỏi khó giải, không đến một mức nhất định, thì sẽ vĩnh viễn không biết những thứ ở sau đó.”

"Ở Hạ Tam Thiên Vương cấp chính là trời; Nhưng ở Trung Tam Thiên thì sao? Nơi hội tụ tất cả tinh anh chân chính như Thượng Tam Thiên, thì sao? Cái gọi là quân cấp thánh cấp trong truyền thuyết, thì có khả năng gì? Chí tôn, thì thế nào? Chí tôn phía trên, làm sao biết là không có người cao hơn? Trời vô tận đầu, như vậy, sao có thể có cuối? Nếu vô tận đầu, như vậy chung cực là cái gì đâu?”

Ô Thiến Thiến nghĩ tới lúc Sở Dương nói chuyện khi trước, thậm chí có chút ngây ngốc.

Sở Dương, ngươi hiểu được thật nhiều.

Sở Dương, Thiến Thiến rất nhớ ngươi.

Sở Dương, ngươi đang ở đâu?

Ô Thiến Thiến căn bản không có nghĩ đến, ngay tại giây phút nàng cùng Phong Vũ Nhu bước vào Hắc Tùng Lâm, Sở Dương mặc quần áo màu đen, cũng đang lặng lẽ đi ra khỏi Hắc Tùng Lâm.

Cũng có thể nói rằng, nàng đã cùng Sở Dương... Gặp thoáng qua.

Nàng đi đến lần này, chính là đi tới phương hướng mà Sở Dương đến, hoặc là sẽ lệch đi.

Nhưng mà lần này Sở Dương đi, lại đúng là con đường mà Ô Thiến Thiến đã đi đến đây, tuyệt không lệch lạc!

Lộ tuyến của hai người hoàn toàn trùng hợp, nhưng phương hướng lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Đây không thể không nói là một loại tiếc nuối, đối với người có tình cảm mà nói, càng không thể không nói, đây là một loại bi ai.

Phong Vũ Nhu lẳng lặng đi ở phía trước, nàng là một nữ tử ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, cảm giác được đồ đệ mình hình như có chút thất hồn lạc phách, nàng cũng không nói gì thêm, trong lòng hơi hơi thở dài một hơi.

Người đệ tử này, thiên tư rất tốt, vượt ra khỏi đoán trước của chính mình; trí tuệ rất tốt, cũng vượt ra khỏi kỳ vọng của Nguyệt Linh Tuyết; nghị lực cùng tâm tính, lại vượt ra khỏi mong muốn của hai người. Luyện công tốc độ cực nhanh, cũng càng làm cho hai người thêm vui mừng quá mức, có thểnói là kỳ tài mà Cửu Trọng Thiên vài vạn năm nay cũng không hề có!

Hơn nữa, trong cơ thể nàng, hình như được ông trời ban cho huyền âm chân khí, lại niềm vui ngoài ý muốn, mừng như điên.

Chỉ tiếc, trái tim của người đệ tử này, cũng đã không còn trong lồng ngực, mà đã cột chặt vào người một người thanh niên nào đó mà nàng không muốn nói tên.

Cô gái như thế, một khi đã yêu, chính là yêu suốt đời.

Càng là cô giá như vậy, càng là si tình không hối hận; càng si tình không hối hận, thì lại càng dễ gặp tổn thương, bi kịch...

Bằng lực lượng tinh thần của Phong Vũ Nhu, nàng không cần quay đầu lại, không cần dùng ánh mắt xem, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng lúc này bên trong đôi mắt của Ô Thiến Thiến, là sự nhớ nhưng sâu sắc cùng vô cùng buồn bã.

Lòng của ngươi, đang bay ở nơi nào?

Phong Vũ Nhu hơi hơi thở dài.

"Thiến Thiến.”

"Sư phụ, đệ tử đây ạ.”

"Lại nghĩ tới hắn?”

"... Phải”

“ Rốt cuộc hắn là ai?”

"... Sư phụ tha tội, đệ tử... Không thể nói...!”.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật