Mạnh Siêu Nhiên còn chưa kịp hạ thủ, Sở Dương đã nhanh tay vỗ một chưởng thẳng vào ngực Thạch Thiên Sơn.
- Ba!
Xương ngực Thạch Thiên Sơn vỡ vụn, toàn thân dãy đành đạch, hai mắt lồi ra, miệng mũi sùi bọt máu, ngã vật ra sau chết thẳng cẳng.
- A?
Mạnh Siêu Nhiên thoáng kinh ngạc nhìn Sở Dương, nhưng lập tức hiểu ý, không khỏi thở dài.
- Sư phụ, nên để con ra tay thì tốt hơn. Lâu nay hắn vẫn thường ức hiếp chúng con, giờ chính là lúc con cũng nên trút giận.
Sở Dương thản nhiên thưa.
Mạnh Siêu Nhiên thương yêu nhìn Sở Dương, vỗ vỗ bả vai hắn như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. rồi quay người ra ngoài.
Với tính cách của Mạnh Siêu Nhiên, nếu ông tự tay giết chết người đệ tử mà mình đã tốn bao tâm huyết nuôi dưỡng tám năm nay thì chỉ sợ ông sẽ mãi canh cánh trong lòng. Nhưng bây giờ Sở Dương đã ra tay giúp, vậy thì khác. Mặc dù cũng là chết trước mặt ông nhưng nói cho cùng vẫn không phải ông đích thân hạ thủ, nên cảm giác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ý tốt của Sở Dương, làm sao Mạnh Siêu Nhiên lại không rõ?
Sở Dương cũng thở dài, nhìn lại thi thể của Thạch Thiên Sơn trên giường, hắn không nhịn được oán hận:
- Chết thoải mái như vậy đúng là may mắn cho ngươi.
Hắn nói không sai. Nếu không phải Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên xuất hiện, với thủ đoạn của Sở Dương cộng với sự oán hận tích lũy hai đời nay, chắc chắn hắn sẽ cho Thạch Thiên Sơn nếm thử mùi vị như thế nào là
"muốn sống không được, muốn chết cũng không xong".
Bây giờ Sở Dương mới hiểu được tại sao sư phụ lại đặt tên cho mình là Sở Dương. Thứ nhất, bởi vì chữ
"Sở" được khắc trong tấm ngọc bội (vật duy nhất có thể giúp truy tìm được thân phận của hắn). Thứ hai, là bởi vì trong tên của Dạ Sơ Thần cũng có một chữ
"Sơ". Sở Dương, đây không phải là chỉ mặt trời mọc vào buổi sáng sớm hay sao?
Mà hai chữ
"Sơ Thần", ý nghĩa của nó không phải cũng giống như tên của mình sao?.
Tiếp đến, trong tên của Đàm Đàm có một chữ
"Đàm", chẳng phải chính là chữ
"Đàm" trong
"Đàm hoa nhất hiện (phù dung sớm nở tối tàn)" sao? - Đây phải chăng là Mạnh Siêu Nhiên đang tự cảm thán chuyện tình của mình, đẹp đẽ mà ngắn ngũi, tựa đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn?
Sở Dương chợt hiểu được trong lòng của sư phụ mình đang đau khổ đến cỡ nào.
"Sinh ly tử biệt" luôn là chuyện làm cho người ta khó chịu nhất. Trong bốn chữ này,
"Sinh ly" ở phía trước mà
"tử biệt" ở phía sau, điều đó đã cho thấy,
"sinh ly" so với
"tử biệt" càng đáng sợ, càng thê thảm hơn nhiều.
"Tử biệt", chỉ là cái đau nhất thời. Nhưng
"Sinh ly" thì khác, sự mất mát này, nỗi đau này nó ám ảnh và bám theo con người cả cuộc đời. Chỉ cần là còn sống, vậy nỗi đau dai dẳng này sẽ vĩnh viễn hành hạ, vĩnh viễn tra tấn người hứng chịu nó, không bao giờ ngừng lại.
- Dạ Sơ Thần..
Sở Dương trầm ngâm nhớ lại, lẳng lặng nhìn về hướng Mạnh Siêu Nhiên vừa đi, trong lòng thầm nhủ:
- Sư phụ, con sẽ ghi nhớ cái tên này.
Quay đầu nhìn thi thể
"chết không nhắm mắt" của Thạch Thiên Sơn, Sở Dương trầm mặc rất lâu,trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Rốt cục hắn cũng đã thực sự cảm nhận được: Chính mình đã thay đổi số phận của một số người!
Theo như kiếp trước, đúng ra Thạch Thiên Sơn có thể sống thêm bốn năm nữa, nhưng mình vừa mới sống lại không đến một tháng, Thạch Thiên sơn liền đã chết trong tay mình như thế này...
Sở Dương trầm mặc một lúc, sau đó dùng chăn bông bọc thi thể lại rồi từ từ khiêng ra ngoài. Xử lý mọi chuyên xong xuôi, khi trở về hắn lại thấy một việc bất ngờ, trong khoảng thời gian này, Đàm Đàm đã làm lại một bàn thức ăn mới đặt ở trên bàn, nóng hổi.
Điều bất ngờ chính là Mạnh Siêu Nhiên không đi đâu cả mà bình tĩnh ngồi ở chủ vị, hình như là đang chờ hắn quay lại. Tựa như hết thảy đều giống như bình thường.
Đàm Đàm thấy Sở Dương đi vào thì đôi lông mày giật giật, xoa xoa đôi bàn tay, thấp thỏm:
- Việc đó... Đại sư huynh... À không, Thạch Thiên Sơn, hắn…?
- Đã chết. Ta giết hắn rồi.
Sở Dương thản nhiên đáp, rồi ngồi vào bàn. Đàm Đàm ầm ừ tỏ vẻ hiểu ý rồi cúi đầu xuống, hắn chợt cảm thấy cơn thèm ăn biến đâu mất tiêu. Mới vừa rồi, những lời Thạch Thiên Sơn nói hắn cũng nghe thấy..., hắn cũng cảm thấy dù Thạch Thiên Sơn có chết cũng chưa trả hết tội, nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn cảm thấy buồn man mác. Dù sao ba anh em sống chung với nhau nhiều năm như vậy, vả lại trước đó Đàm Đàm cũng chưa nhận ra bộ mặt thật của Thạch Thiên Sơn.
Mạnh Siêu Nhiên trầm mặc một lúc, sau đó cầm đũa lên bảo:
- Ăn cơm thôi.
Ánh mắt ông thật bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như từ trước đến nay trong Tử Trúc Viên chưa từng có một người tên là Thạch Thiên Sơn nào vậy.
Ba người đều im lặng. Không khí của bữa ăn rất nặng nề.
Sở Dương cũng không nói gì, mà sư phụ hắn cũng không cần ai an ủi. Có lẽ sư phụ sẽ cảm thấy không đành lòng, có thể người sẽ thấy hơi mất mát, nhưng tin rằng chỉ cần vài ngày sau là người sẽ trở lại bình thường thôi. Chỉ có điều, những lời nói cạn tàu ráo máng của Thạch Thiên Sơn đã gợi lên những bi thương đã được sư phụ chôn dấu bao lâu nay trong lòng, chỉ sợ người sẽ còn bị ám ảnh một thời gian dài nữa…
Mạnh Siêu Nhiên ăn xong, thấy Sở Dương vẫn còn đang ngấu nghiến đồ ăn thì nhíu mày hỏi:
- Sở Dương, đây là lần đầu tiên con giết người hả? Ta nhớ lúc trước ngay cả gà con cũng chưa từng giết bao giờ.
Sở Dương ngẩn ra, sau đó liền đáp lại:
- Dạ!
Bấy giờ hắn mới chợt nhớ mình đã tỏ ra quá thản nhiên sau khi giết người rồi. Một người từng trải như Mạnh Siêu Nhiên mà nhìn thấy chuyện này thì ngạc nhiên cũng phải.
Tuy là võ giả, nhưng cho dù là những tên đại ma đầu tội ác ngập trời thì lần đầu tiên bọn chúng giết nguời cũng chắc chắn sẽ có một chút vẻ khác thường. Nhưng hiện tại, Sở Dương vừa giết người lần đầu tiên, đã thế người bị giết lại là vị đại sư huynh đã ở chung với hắn tám năm trời; vậy mà hắn vẫn ăn rất ngon miệng, không hề bị ảnh hưởng chút nào!
Như thế thì làm sao người khác lại không thấy kỳ quái cơ chứ?
- Tố chất tâm lý của con giống như một tên sát thủ bẩm sinh vậy.
Mạnh Siêu Nhiên khẽ cười. Nói xong, chợt nhớ lại đề nghị của Ô Vân Lương. Ông thầm thừa nhận Sở Dương có thể hoàn thành được nhiệm vụ nguy hiểm kia.
Với nội tâm lãnh khốc như thế, nếu để hắn đi đảm nhận nhiệm vụ kia thì tuyệt đối sẽ không thất bại. Nhưng dù sao, để Sở Dương đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, Mạnh Siêu Nhiên vẫn không yên tâm, trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đây là cơ hội, nhưng bên cạnh đó, nó cũng là một con đường hết sức nguy hiểm, cửu tử nhất sinh!
- Sát thủ bẩm sinh sao?
Sở Dương cười khổ trong lòng. Hắn thầm nghĩ tuy rằng kiếp này thì đây là lần đầu tiên mình giết người, nhưng kiếp trước cũng đã có mấy vạn vong hồn đã mất mạng dưới kiếm của mình rồi, mình muốn mất bình tĩnh cũng khó nữa! Giết một người mang đến cho hắn cảm xúc thậm chí còn không bằng giết một con gà!
- Thạch Thiên Sơn chết cũng chưa hết tội, đệ tử giết hắn chính là thay trời hành đạo nên không hề thấy có chút áp lực nào, không những thế còn cảm thấy rất thoải mái.
Sở Dương nghiêm túc đáp.
Mạnh Siêu Nhiên nhìn hắn, chợt cười khẽ:
- Rất tốt!
Rồi không nói gì nữa.
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua. Tối hôm đó, Sở Dương ngồi một mình tận sâu trong Tử Trúc Lâm cảm ứng thiên địa khí cơ, hắn có dự cảm, hôm nay hắn có thể đột phá Vũ Sĩ!
Từ lúc giết Thạch Thiên Sơn, sát khí trong lòng Sở Dương bị dẫn phát, hắn cảm thấy khí hải trong đan điền thường hay xao động, giống như có một thứ cảm xúc tà ác, khát máu nào đó trong hắn đang thức tỉnh, đang giãy dụa gầm thét.
Đây là cảm xúc thô bạo do ở kiếp trước Sở Dương tu luyện Vô Tình Kiếm đạo đã lưu tại trong linh hồn hắn! Sở Dương phải vất vả lắm mới có thể áp chế cảm xúc này xuống giúp tâm tình tạm thời ổn định, tiếp tục bình tĩnh tu luyện. Nhưng từ đó, chân khí nguyên lực trong cơ thể hắn đột nhiên cuộn trào lên, có vẻ như muốn đột phá một cái gông cùm nào đó!
Sở Dương híp mắt, hắn cẩn thận khống chế
"khí toàn" (luồng khí xoáy xoắn ốc) trong cơ thể. Đang được nuôi dưỡng, xoay tròn trong đan điền, dường như thanh
"Cửu Kiếp kiếm" trở thành vật trung tâm. Khí toàn trong đan điền Sở Dương quanh quẩn quay xung quanh nó chín vòng tuần hoàn, rồi nhanh như ánh chớp lao ra khỏi đan điền xông vào kinh mạch. Chúng mang theo khí thế sắc bén nhanh chóng lướt đi trong kinh mạch!
Từng bước tăng cường, sau khi luân chuyển chín vòng tuần hoàn trong kinh mạch, nó đã biến thành một luồng chân khí mênh mông cuồn cuộn. Sở Dương hơi dụng tâm một chút, nó liền thoát khỏi con đường tuần hoàn của Vũ Đồ, ngang nhiên tiếp tục tiến lên, xung phá nút thắt của quỹ đạo Vũ Sĩ!
Rầm!
Sở Dương chỉ cảm thấy trong cơ thể chợt vang lên một tiếng nổ thật lớn như sét đánh, làm toàn thân hắn run rẩy kịch liệt!
- Phù!
Cả miệng lẫn mũi đều đồng thời phun ra máu tươi, sắc mặt Sở Dương đỏ ké.
Tuy vậy, cỗ chân khí mạnh mẽ này cũng đã phá tan nút thắt, mở ra một con đường mới trong kinh mạch, từng chút một tiến về phía trước. Sở Dương cẩn thận vận công, khống chế chân khí chậm rãi luân chuyển trong tuyến kinh mạch vừa mới khai phá. Phải hành động thật cẩn thận ở lần vận công đầu tiên sau khi đột phá. Nếu không, có khả năng kinh mạch sẽ bị thương tổn, loại thương tổn này nhỏ bé đến mức hầu như không thể cảm nhận được, thế nhưng nó lại hạn chế thành tựu trong tương lại của người đó. Nguồn: http://truyenfull.vn
Giống như đang đi trên một cây cầu độc mộc, Sở Dương thận trọng khống chế chân khí vận chuyển một vòng tuần hoàn trong kinh mạch, lúc bấy giờ thân mình Sở Dương đã đầy mồ hôi thế nhưng hắn vẫn không thư giãn mà tiếp tục vận công.
Một vòng, hai vòng... Chín vòng!
Vận công xong, Sở Dương thở mạnh ra một hơi. Hắn chỉ cảm thấy dường như cả người không có một chút sức lực nào,nhưng rồi lại cảm thấy thoải mái giống như được ngâm mình trong bồn nước nóng.
Giữa màn đêm đen tối, vậy mà hơi thở của hắn lại mơ hồ ánh lên vẻ đen bóng, sau đó mới phiêu tán trong không khí.
Tại một nơi bí mật trong Tử Trúc Lâm, Mạnh Siêu Nhiên vẫn đứng yên lặng trong màn đêm, trên thân thể đã vương đầy những vết sương lạnh lẽo. Ông đang hết sức tập trung hộ pháp cho đệ tử của mình.
Tại thời điểm Sở Dương vừa đột phá, Mạnh Siêu Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục hắn cũng thành công rồi! Con đường tu hành của Sở Dương lại tiến thêm một bước nữa.
Đột nhiên:
- Tẩy Kinh!?
Mạnh Siêu Nhiên kinh ngạc nhìn đám khí đen bóng đầy quỷ dị mà Sở Dương vừa thở ra, hắn không tự chủ được trợn trừng mắt nhìn đám hơi, miệng bật thốt tiếng kinh hô, đây…đây là tạp chất trong kinh mạch!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật