Trong hoàng cung Đại Triệu, hoàng đế Triệu Triết bệ hạ cả người run rẩy. Vị hoàng đế bệ hạ lớn lên trong phòng ấm này, có nằm mơ cũng không nghĩ tới, thủ đoạn của Đệ Ngũ Khinh Nhu lại ngoan độc và huyết tinh như vậy!
Không để lại lối thoát!
Tôn nghiêm hoàng tộc, hắn căn bản không cần! Mấy vạn sinh mạng, càng không cần!
Văn võ bá quan, căn bản không cần! Toàn bộ người tới tay hắn, liền chỉ là một chữ: giết!
Phi tần bên cạnh đều co rúm lại với nhau, mặt cười trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, thân thể run rẩy giống như lá rụng trong gió.
"Đệ Ngũ tướng gia đến!" Tên quân sĩ đứng ngoài cửa giơ cao trường đao nhuốm máu, hô lớn. Phảng phất như đánh vang hồi chuông báo tử.
"Đệ Ngũ Khinh Nhu tới đây!" Miệng môi hoàng đế bệ hạ tím ngắt rồi, run rẩy nói:
"Hắn tới làm gì?"Không có ai trả lời, hoàn toàn tĩnh lặng.
Tiếng bước chân trầm ổn truyền tới. Trên mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn là một vẻ tươi cười ôn hòa, bình tĩnh bước từng bước từng bước tới. Ở trên người hắn, là một chiếc áo choàng vải bông bình thường, cứ như vậy chắp tay sau lưng, thản nhiên đi vào.
Thần tinh trên mặt, vẫn tao nhã, vẫn bình thản như trước, tựa hồ vạn vật đều không được hắn để trong lòng.
Nhưng hoàng đế bệ hạ lại giống như nhìn thấy một con ác ma địa ngục toàn thân là máu, hai mắt trắng dã, gần như ngất lịm.
"Bệ hạ mạnh khỏe." Đệ Ngũ Khinh Nhu ân cần hỏi thăm một câu.
"Khỏe... khỏe!" Tướng gia khỏe chứ...." Triệu Triết cố gắng khống chế cơ nhục trên mặt, nặn ra một nụ cười, không đánh mất khí độ phượng tử long tôn, nhưng lại không thành công.
Đệ Ngũ Khinh Nhu khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt hơi nhếch lên, một tên thị vệ vội vàng bưng một cái ghế tới, đặt phía sau hắn. Đệ Ngũ Khinh Nhu lúc nà mới mỉm cười, ung dung ngồi xuống.
"Bệ hạ.
"
"...Hả?
"
"Ta và ngươi quân thần mấy năm, cũng coi như là duyên phận.
" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười, thở dài nói: "Ta vốn cho rằng, chúng ta có quân thân tương đắc, đồng tâm hiệp lực, thống nhất giang sơn, cùng đứng trên đỉnh phong, được thế nhân cúng bái!
"
"Ta có năng lực thống nhất giang sơn, cũng có khí phách nhất thống giang sơn! Chỉ tiếc, bệ hạ ngài, thủy chung lại tín nhiệm ta.
" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, thương hại nhìn Triệu Triết, nói: "Đây là vì sao?
"
"Đây là lỗi của trẫm...
" ÁNh mắt triệu Triết không dám nhìn hắn, run rẩy nói.
"Hả, thật sự sai rồi....
" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười.
"Năm đó, ngươi không tín nhiệm ta, ta bất đắc dĩ phải tìm cơ hội trên chiến trường, nắm quyền lực! Không ngờ tới... Kỳ thật so với ngươi giao cho ta binh quyền ngay từ đầu, còn mạnh hơn nhiều lắm....
"
Hai con mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ híp lại, tựa hồ nhớ tới đại chiến thảm thiết năm đó.
"Từng cuộc giao dịch, từng hồi chém giết, đã xây dựng lên danh vọng bất thế của Đệ Ngũ Khinh Nhu ta. Cũng vì vô số chiến công, ngươi không thể không phong thưởng ta... Tới một thời điểm nhất định, tất cả quyền chỉ huy ngoài tiền tuyến, đều rời vào trong tay ta. Lúc đó, đại cục đã định!
"
"Ngươi đã vô lực khống chế ta!
" Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng dừng lại một chút, nói: "Kế tiếp, nam chinh bắc thảo. Thứ nhất là diệt trừ đối lập. Thứ hai, trong mắt thế nhân, ta là thống soái không gì làm được. Thậm chí, trong mắt Thiết Long Thành, cũng là ta nắm trong tay chiến cuộc, vì những chiến công khổng lồ...
"
"Nhưng hắn sai rồi! Cái ta muốn cũng không phải là chiến công, mà là quyền lực.
" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Ngay trong đoạn thời gian đó toàn bộ một ngàn hai trăm vạn đại quân Đại Triệu đế quốc đều bị ta lần lượt điều tới chiến trường! Cái ta muốn, là quen thuộc với quân đội, là tướng lãnh trong quân đội tin phục, và ta cũng muốn nắm trong tay quyền lực ảnh hưởng mỗi một đội quân.
"
"Bởi vì điều này, ta rất rõ ràng, ngươi sẽ không cho ta! Cho nên, ta chỉ có thể tự mình tranh thủ.
"
"Vô số bẫy rập, Thiết Vân tổn thất đương nhiên rất lớn, nhưng người chết của Đại Triệu so với Thiết Vân chỉ có nhiều hơn chứ không ít. Bởi vì, có rất nhiều người đều do ta tự tay thiết kế bẫy rập, đưa bọn họ vào ổ mai phục của Thiết Vân... Mà những người đó, đều trung thành với bệ hạ, trung với Đại Triệu. Nhưng bởi vì ngươi không tín nhiệm ta, nên ta cũng không tín nhiệm những kẻ đó. Cái ta muốn chính là người trung với Đệ Ngũ Khinh Nhu ta....
"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở một hơi thật dài: "Rốt cuộc, đợi đến giai đoạn chiến tranh gần kết thúc, Thiết Vân suy nhược lâu ngày, khó mà phản kích, ta mới đình chỉ chiến đấu, mang quân công cái thế, trở về triều đình.
"
"Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, chính là ta cố ý cho Thiết Vân cơ hội thở dốc. Kỳ thật không phải.
" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Bởi vì lúc đó, ta chỉ có quân đội, mà đánh mất chính trị. Cho nên, ta phải trở về, tạo ra một cục diện chính trị mà ta có thể nắm trong tay. Hơn nữa, lúc đó, hoàng thất vẫn nắm vững quốc gia trong tay, cho dù ta có diệt Thiết Vân, ngươi diệt ta cũng dễ dàng như một cái nhấc tay.
"
"Cho nên ta không thể khai chiến lúc đó! Cho nên ta bỏ qua cục diện chiến tranh tốt đẹp, trở về bắt tay phát triển thế lực hậu phương.
" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài thật sâu: "Nếu như khi đó, ngươi có thể tìn nhiệm ta, thì hiện giờ ta đã có thể đánh cho ngươi một giang sơn thống nhất! Đáng tiếc, ngươi lại không....
"
"Cho nên, cho tới bây giờ, ngươi muốn đối phó ta, đã muộn!
" Đệ Ngũ Khinh Nhu dứng lên: "Quân đội mới là đạo lý cứng rắng! Trong tay ngươi không có binh, không có tướng, chỉ bằng vào một đám hủ nho, không ngờ lại muốn đối phó lãnh tụ quân đội? Bệ hạ, ngươi không thấy điều này quá buồn cười sao?
"
Triệu Triết sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở lớn.
"Rất nhiều lời muốn nói, hơn nữa rất nhiều lời muốn nói với ngươi từ nhiều năm trước, nhưng hôm nay tới nơi này, lại phát hiện, tất cả đều không cần thiết nữa....
" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Đã không cần nói nữa. Có lẽ tâm cảnh của ta đã thay đổi, nhưng hiện giờ, lại cảm thấy mình có chút ấu trĩ.
"
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Hôm nay tới ngươi nói chuyện, thị uy, vốn là ấu trĩ.
"
Nói xong, Đệ Ngũ Khinh Nhu liền đứng dậy, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, phong khinh vân đạm đi ra ngoài.
Lập tức, bên ngoài vang lên thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Niêm phong nơi này lại! Để hoàng đế bệ hạ sống bên trong cho tốt. Từ hôm nay trở đi, cho phép vào, không cho phép ra! Cho đến khi... đại chiến lần này chấm dứt!
"
"Rõ!
"
"Sau đại chiến, nếu chúng ta thắng, đem hoàng đế bệ hạ ra, xem một chút cục diện tốt đẹp, sau đó chém đầu. Nếu như chúng ta bại, trực tiếp chém đầu! Diệt cửu tộc!
"
"Rõ!"
Triệu Triết ngồi bên trong nghe được, ánh mắt trợn trừng lên, hôn mê bất tỉnh.
Bất luận thắng bại đều phải chết?
Chuyện này, hoàn toàn đảo lộn tất cả rồi. Từ trước tới nay, đều là hoàng gia hạ lệnh tiêu diệt cửu tộc người khác, hiện giờ lại đảo ngược lại, Đệ Ngũ Khinh Nhu trực tiếp hạ lệnh, diệt cửu tộc hoàng đế.
Thật sự là... không còn gì để nói...
Đại Triệu thanh trừng, vẫn tiến hành như cũ. Hơn nữa, xem tư thế Đệ Ngũ Khinh Nhu, chỉ sợ phải kéo dài trong thời gian ngắn.
Mà lúc này, người của Cố thị gia tộc rốt cuộc cũng liên hệ được với Cố Độc Hành, trở về gia tộc!
Trong đem trước khi Cố Độc Hành đi, Sở Dương thì thầm với hắn cả đêm, cuối cùng giao cho hắn một bao đồ lớn. Đây là cho Kỷ Mặc, đây là cho Đổng Vô Thương, đây là cho...
Đương nhiên, đại bộ phận là... cho Mạc Khinh Vũ...
Trong gió sớm, hai huynh đế đứng đối diện với nhau.
"Bảo trọng!
"
"Bảo trọng!"
Hai chữ này, gần như hai người cùng nói ra một lúc.
Lập tức, Cố Độc Hành liền im lặng, nhìn Sở Dương một cái thật sâu, xoay người mà đi, không ngờ không hề quay đầu lại.
Hảo huynh đệ! Thời khắc nguy nan gặp được ngươi, ngươi giúp ta. Ngươi cho ta hi vọng, ngươi giúp ta luyện công! Ngươi vì ta mà làm tất cả những gì ngươi có thể làm!
Ta sẽ không cô phụ ngươi!
Tuyệt đối không!
Những lời này, đều ở trong lòng Cố Độc Hành, nhưng hắn một câu cũng không nói ra.
Sở Dương cũng không nói gì nhiều.
Chia tay tựa hồ rất bình thản, nhưng hai người cũng biết, lần sau gặp lại, là ở Trung Tam Thiên, chứ không phải nơi này.
Trung Tam thiên, Mạc thị gia tộc đột nhiên trở nên náo loạn.
Đây vốn là chuyện không nên có. Tất cả các gia tộc đều đang chuẩn bị chiến tranh ở Thương Lan chiến khu, nhưng Mạc thị gia tộc lại đột nhiên đông như trẩy hội.
Hôm nay, Mạc Tinh Thần đang ở trong thư phòng đàm luận sự tình với đại trưởng lão, đột nhiên có hạ nhân báo lại: "Khởi bẩm gia chủ, hai vị biểu thiếu gia tới.
"
"Biểu thiếu gia?
" Mạc Tinh Thần sửng sốt.
"Là Kỷ Chú và Kỷ Mặc hai vị thiếu gia.
"
"Ồ, mởi bọn họ vào phòng khách, thông báo đại công tử ra đón khách.
"
"Vâng, Kỷ Chú thiếu gia đang ở phòng khách uống trà, nhưng Kỷ nhị thiếu gia lại vào nội trạch, tìm tiểu thư rồi.
"
"Tiểu thư? Tiểu thư nào?
" Mạc Tinh Thần sửng sốt.
"Là Tiểu Vũ tiểu thư.
" Hạ nhân cúi đầu, âm thầm bĩu môi.
"Tiểu Vũ?
" Mạc Tinh Thần kinh ngạc: "Kỷ Mặc tìm Tiểu Vũ làm gì?
"
Trong nội trạch.
"Kỷ Mặc ca ca!
" Mạc Khinh Vũ bỗng kinh hỉ, reo hò một tiếng, vang vọng toàn bộ hậu viện, chạy tới giống như bay: "Kỷ Mặc ca ca, sao ngươi lại tới đây? Sở Dương ca ca đâu? hắn cũng tới sao?
"
"À, Sở Dương ca ca của ngươi chưa tới được.
" Kỷ Mặc vừa nói xong, thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ lập tức trở nên suy sụp.
Vội vàng ôm vào lòng, thương tiếc, an ủi: "Bất quá, tuy Sở Dương ca ca không tới, nhưng lại nhờ ta mang cho ngươi không ít thứ tốt....
"
"Thật sao?
" Mạc Khinh Vũ lập tức mở to hai mắt, hưng phấn nói: "Ở đâu, ở đâu?
"
"Đương nhiên là thật rồi?
" Kỷ Mặc lập tức phát hiện ra điều gì đó không thích hợp: "Sao ngươi lại nhẹ như vậy? Ồ! Sao ngươi lại gầy như vậy?
"
Kỷ nhị thiếu gia nổi giận: "Ai khi dễ ngươi?
"
"Không... không ai khi dễ ta.
" Trong mắt Mạc Khinh Vũ chợt lóe lên ánh sáng, lại phai nhạt xuống, ngẩng mặt lên năn nủi: "Kỷ Mặc ca ca, ta không muốn ở nơi này nữa.... ngươi dẫn ta tới nhà ngươi ở được không?
"
"Cái này....
" Kỷ Mặc do dự.
"Không được!
" Một thanh âm truyền tới: "Tiểu Vũ, nhà mình, sao có thể nói như vậy?
"
Lên tiếng, là một vị trưởng lão chi thứ Mạc thị gia tộc. Đúng là phụng mệnh gia chủ, đến mời Kỷ Mặc tới đại sảnh.
"Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì?
" Kỷ Mặc buông Mạc Khinh Vũ, chậm rãi đứng dậy, nhìn vị cao thủ vương tọa Mạc thị gia tộc này.
"Kỷ nhị thiếu gia, cái này....
" Vị cao thủ do dự một hồi, nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Kỷ Mặc, rốt cuộc vẫn kéo Kỷ Mặc sang một bên, thì thầm vào tai hắn một hồi.
"Tam âm mạch bị phế?" Kỷ Mặc trợn mắt há hốc miệng.
Sau khi hắn tới Thiên Binh các, Sở Dương cũng không nói với hắn chuyện Mạc Khinh Vũ bị phế tam âm mạch.
Cho nên đến bây giờ hắn mới biết được.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật