Sở Dương xé tan gió tuyết, bay về phía trước, trong lòng càng lúc càng lo âu.
Đại tuyết gió lạnh phả vào mặt, nhưng lại không thể xua tan một chút thất thần trong lòng hắn.
Rất lâu rồi hắn không có cảm xúc như vậy, kể cả lần đào vong ngàn dặm từ Trung Châu Đại Triệu trở về Thiết Vân. Cho dù lần đó sinh tử tồn vong, nhưng hắn cũng không có cảm giác như thế.
Cảm giác như thế, chỉ có một lần ở trên Phong Lôi thai kiếp trước, đột nhiên bị bao vây, hoàn toàn tuyệt vọng!
Nhưng hiện tại, cái cảm giác này lại không tự chủ được mà dâng lên.
Chỉ có hắn mới biết, con đường kế tiếp nên đi như thế nào, thật sự là nửa điểm rõ ràng cũng không có. Từ lúc bắt đầu đào tẩu, đột phá ải thứ nhất, ải thứ hai, ải thứ ba... thậm chí là ải thứ tư...
Mình chỉ lợi dụng điểm mù trong suy nghĩ của con người, lừa gạt chuẩn xác, lừa gạt liên tục...
Tựa hồ vận khí luôn đứng về phía mình.
Phía sau, bốn vị hình lại cùng Ngụy Vô Nhan đều tràn đầy tin tưởng, thần tình trên mặt phi thường thả lỏng. Phong tỏa nghiêm mật như vậy, không ngờ lại bị Sở Dương dễ dàng đột phá.
Đi theo Sở Dương, nhất định có thể thoát ra!
Tất cả mọi người đều có chút lạc quan.
Nhưng duy chỉ có bản thân Sở Dương biết, giờ khắc gian nan nhất đã sắp đến.
Vận khí, không thể nào vĩnh viễn ủng hộ mình.
Mưu lợi, chỉ có thể được nhất thời, không thể nào hữu hiệu vĩnh viễn. Muốn xông qua phong tỏa của Lệ gia, điểm mấu chốt nhất, vẫn là thực lưc! Nhưng hiện tại, cái mình thiếu sót nhất, lại chính là thực lực!
Đối phương xuất động một cỗ lực lượng khổng lồ. Chỉ chí tôn, ít nhất cũng hơn một trăm vị, thậm chí là hai trăm, ba trăm!
Chí tôn tam phẩm trở lên, sẽ không thấp hơn năm mươi vị!
Nhưng cạnh mình, cũng chỉ có chí tôn nhất phẩm! Thực lực chênh lệch, đâu chỉ là ngàn lần?
Còn có một điểm mấu chốt nữa!
Nhân số!
Trong hoàn cảnh chạy trối chết như thế này, càng nhiều người, lại càng gia tăng khó khăn gấp bội. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu chỉ có một mình Sở Dương, hắn có thể nắm chắc thoát thân.
Vô luận như thế nào cũng có thể tạo ra một đường sinh cơ, cho dù bị cửu phẩm chí tôn đuổi giết, Sở Dương cũng có tự tin đào thoát.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ có một mình, hơn nữa cũng không phải là hai người. Mà là còn mang theo tám người!
Trong đó, trừ huynh đệ của mình, còn có bốn vị hình lại!
Điều này khiến Sở Dương mâu thuẫn: Nếu bộc lộ thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ, toàn lực đánh cược một lần, vị tất đã không có sinh cơ. Nhưng... bốn vị hình lại tồn tại, vạn nhất sau khi ra ngoài, bọn hắn để lộ thì sao? Đây chính là chấp pháp giả!
Mà chấp pháp giả lại là đại địch của mình!
Nếu thật sự như vậy, chờ đợi thân nhân, gia tộc, huynh đệ mình chính là tai họa ngập đầu!
Nhưng nếu không bại lộ, thì tuyệt đối không có chút sinh cơ nào! Điểm này có thể xác định. Có lẽ mình có thể thoát thân... Nhưng huynh đệ của mình thì sao?"
Loại mâu thuẫn này không ngừng tranh đấu trong lòng Sở Dương.
Không thể hòa hợp.
Nếu như là truy sát bình thường, với thần hồn và thần niệm cảm ứng cường đại của mình hiện giờ, hoàn toàn có thể tránh né, xu cát tị hung. Nhưng tình huống bây giờ lại quá nguy hiểm: Tham chiến toàn là chí tôn.
Tới chí tôn, có thể che giấu hoàn toàn thần niệm! Đám người mình dựa vào che giấu thần niệm liên tục dùng kế, qua liền mấy quan. Nhưng đối phương cũng có thể dùng điểm này để đối phó đám người mình.
Mình cũng không thể tra rõ tung tích và bố trí của đối phương.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Trong thiên địa, trừ bông tuyết không ngừng phiêu tán, giống như tất cả mọi thanh âm đều biến mất.
Nhưng ngay vào giờ khắc này, trong lòng Sở Dương bỗng nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Hắn không chút do dự chuyển hướng, xông vào trong rừng rậm. Ngay trong khoảnh khắc hắn tiến vào, kiếm linh cũng từ trong lớp tuyết đọng,vô thanh vô tức bay lên.
Sở Dương không chút do dự, chui thẳng vào trong
Đám người Ngụy Vô Nhan tuy không biết hắn có ý gì, nhưng vẫn đi theo phía sau hắn, đồng thời chui vào.
Tuyết không ngừng rơi xuống.
Nơi này khoảng cách tới đại lộ bên ngoài, còn chưa tới mười trượng!
Có thể nói là gần trong gang tấc.
Mọi người cùng nhìn ra bên ngoài.
Ngay sau đó, mọi người cùng nhắm hai mắt lại.
Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Chỉ thấy trên đại lộ phía sau, từng đạo từng đạo thân ảnh bạch y vù vù bay tới như gió lốc. Một, hai... trong phút chốc, cả trăm người xé gió bay qua, đuổi thẳng về phía trước.
Ba người đầu lĩnh, rõ ràng đã có tu vi chí tôn ngũ phẩm trở lên, thân pháp nhanh tới cực điểm, tựa như một dải hư ảnh, vù một tiếng đã lướt qua.
Nếu như mọi người vẫn đứng ở trên đường, tuyệt đối sẽ bị đuổi kịp! Điểm này không thể nghi ngờ!
Nếu như mọi người hiện giờ vẫn trừng mắt quan sát, chỉ bằng vào cảm ứng cũng tuyệt đối bị đám chí tôn có giác quan thứ sáu nhạy bén này phát giác.
Tử vong, đã tới gần như thế!
Đám người này vừa mới đi qua, lập tức, vù một tiếng, trái phải song phương trên không đều có rất nhiều bạch y nhân xẹt qua, đuổi về phía trước giống như một cơn gió.
Một thanh âm ẩn ước vọng tới: "Tất cả tập trung thủ vững tại đệ ngũ quan. Không được vọng động! Không có chiến đấu, kẻ nào vọng động, chém!"
Thanh âm lạnh như băng, tựa hồ so với tuyết bay trên trời còn lạnh lẽo hơn.
Trong lòng Sở Dương trầm xuống.
Biết tình thế hiểm ác nhất rốt cuộc cũng tới.
Đối phương hiển nhiên không muốn ganh đua chỉ số thông minh, sử dụng âm mưu quỷ kế với mình, mà trực tiếp dùng bất biến ứng vạn biến!
Mà tình huống mình lo lắng nhất, không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Ngươi âm mưu hơn ta, ta chỉ so thực lực với ngươi. Ngươi trí tuệ hơn ta, ta chỉ so nắm tay với ngươi.
Tình thế bây giờ thật đúng với câu: Tú tài gặp anh lính.
Bất kể như thế nào, người ta chỉ dùng đại đao trường kiếm tiếp đón ngươi. Ngươi Tử viết? Người ta một đao? Ngươi thơ vân? Người ta cũng một đao.
Ngươi làm thơ, người ta cũng chém ngươi. Ngươi viết văn, người ta cũng chém ngươi. Ngươi cầu xin tha thứ, người ta càng chém ngươi. Ngươi không để ý tới người ta... người ta vẫn hém ngươi!
Sở Dương vốn muốn lợi dung thân phận Lệ Thông Thiên vượt qua một ải nữa. Nhưng trước mắt xem ra, không được nữa rồi!
Mọi người nhắm chặt hai mắt, thật lâu sau mới dám mở ra.
"Vừa rồi có ba trăm mười bảy người." Sở Dương truyền âm vào trong tai mọi người: "Trong đó, thất phẩm chí tôn một người, lục phẩm chí tôn một người, ngũ phẩm chí tôn ba người, tứ phẩm chí tôn chín người, tam phẩm chí tôn mười lăm người, nhị phẩm chí tôn hai mươi người, nhất phẩm chí tôn bốn mươi người. Còn lại đều là thánh cấp bát cửu phẩm!"
Kiếm linh đã thống kê thì cực kỳ tinh chuẩn!
Sắc mặt mọi người trầm trọng, không ai nói gì.
Thực lực như vậy, tính riêng chí tôn đã có hơn chín mươi người.
Vô luận người nào cũng có thực lực giết bọn họ!
Đó là còn chưa kể 227 vị thánh cấp bát cửu phẩm. Chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng có thể đè chết bọn họ. Bốn mươi vị chí tôn nhất phẩm, càng có thể mài chết... Về phần chí tôn lục thất phẩm, một người cũng có thể làm gỏi cả bọn.
Thực lực như thế, không thể trực tiếp chống cự!
Sở Dương cũng không muốn trực tiếp chống cự. Nhưng vấn đề là, hiện tại ngay cả tránh né, chạy trốn cũng trở thành vấn đề lớn rồi!
Thanh âm Sở Dương liên tục truyền đến: "Đây chỉ là cao thủ bị chúng ta phế đi khi vượt qua bốn ải trước, còn chưa tính tới vô số cao thủ ở phía trước. Xem ra Lệ gia lần này đã xuất động toàn lực rồi. Thà dúng núi đập chết muỗi cũng không để chúng ta sông sót rời khỏi Tây Bắc!"
"Tính sơ sơ, hành động lần này, Lệ gia ít nhất phải xuất động tới hai trăm đến ba trăm chí tôn. Về phần nhân thủ bình thường, ít nhất cũng phải trên vạn người!"
Trong lòng mọi người dâng lên một cảm giác tuyệt vọng!
Cái này, nên đi thế nào đây.
Lệ gia đóng đô ở Tây Bắc đã có một vạn năm! Một vạn năm tích lũy, giờ khắc này toàn lực đập lên lưng mọi người... Thật sự khiến cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông!
Mặt đất đột nhiên chấn động, mọi người hoảng sợ kinh dị.
Sở Dương hít sâu một hơi: "Đối phương lại có hành động mới... Phía trước, bọn họ đào một con hào sâu tới mấy chục dặm, ngang dọc trăm dặm. Phòng ngừa chúng ta đào hầm chui qua. Nơi đó rất có khả năng là đằng sau quan ải thứ năm."
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Khủng khiếp như thế.
Mọi người vừa rồi còn tính toán trong lòng: Không trung không được, mặt đất không thông, hết cách, cũng chỉ có thể đào hầm mà đi thôi.
Nhưng không nghĩ tới đám người mình vừa có ý nghĩ này, đối phương đã đào hào sâu mấy ngàn trượng, tung hoành mấy trăm dặm!
Một vị hình lại không nhịn được tức giận mắng: "Đây chính là Cửu Khúc lĩnh!"
Mọi người im lặng.
Cửu Khúc lĩnh, cái tên này là nguyên nhân mọi người vẫn an toàn tới bây giờ. Cửu Khúc lĩnh, nối liền địa mạch. Chính là yếu đạo phải qua nếu muốn ra vào Tây Bắc. Địa thế kiên cố, mức độ cứng rắn tuy không bằng Hắc Huyết tùng lâm, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nếu muốn phá hủy sơn mạch hoặc là đào một cái chiến hào khổng lồ như phía trước, không có tu vi chí tôn lục phẩm vượt qua ranh giới tiên phảm trở lên, tuyệt đối không thể làm được!
Cho nên, Cửu Khúc lĩnh hai bên đại lộ cũng không phải người Lệ gia không muốn san bằng, mà là... thực lực chưa đủ.
Đây mới là điểm mấu chốt giúp đám người Sở Dương vượt liền mấy quan!
Nhưng hiện tại, cao thủ chí tôn lục phẩm trở lên của đối phương không ngờ không tiếc thân phận, không tiếc hao tổn tu vi, đích thân xuất thủ, cũng tuyệt luôn con đường chạy trốn cuối cùng của mọi người.
Cái chiến hào này hoàn toàn đánh nát ảo tưởng cuối cùng trong lòng mọi người!
Dưới tình huống như thế, mọi người chỉ có hai kết quả. Thứ nhất, quay đầu chạy trốn tập thể, không có người nào thương vong. Thứ hai, toàn quân bị diệt, không có người nào may mắn sống sót!
Vạn nhất bị vây công, thì đừng nghĩ tới chuyện phá vây nữa.
Mà chuyện bi ai nhất chính là: Mọi người hoàn toàn đơn độc! Trong không có lương thảo, ngoài không có viện binh! Tình huống ác liệt như thế, quả thực là bi ai tới cực điểm!
"Haiz.. Nếu như thủ tọa còn...." Một vị hình lại thở dài.
Mọi người im lặng. Nếu như Lãng Nhất Lang còn sống, dựa vào tu vi lục phẩm chí tôn của hắn, có lẽ còn có một đường sinh cơ. Nhưng hiêệ tại... cho dù nghĩ cũng không dám nữa.
"Đây là Cửu Khúc lĩnh, khoảng cách tới biên giới ra khỏi Tây Bắc, tiến vào đại lục còn bảy ngàn bảy trăm dặm!" Sở Dương khẽ nói.
Mọi người im lặng.
Vạn Nhân Kiệt sầu thảm nói: "Bây giờ còn nói gì lao ra Tây Bắc... Đừng nói là 7700 dặm, cho dù chỉ là bảy mươi thước cũng bất lực!"
Thành Độc Ảnh cười ha ha, nói: "Vốn lưu lạc ở đại lục, chỉ là thánh cấp thất bát phẩm đã cảm thấy thiên là lão đại, ta là lão nhị... hiện giờ thì ngon rồi. Thăng cấp tới chí tôn nhất phẩm, lại cảm thấy, chí tôn nhất phẩm quả thực chẳng tính là cái rắm gì...."
Bao Bất Hoàn vẻ mặt đau khổ: "Nói rất đúng. Mẹ nó, cũng không biết là đũng quần con mẹ nào lại đẻ ra nhiều chí tôn như vậy... Con mẹ nó, thật như đang nằm mơ vậy! Nếu bao vây chúng ta chỉ có một ít vương tọa, hoàng tọa thì tốt biết bao. Lão tử còn có thể đùa giỡn uy phong một phen, sau đó hùng dũng... nghênh ngang rời đi... Haiz..."
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật