“Ta cùng với Thần Phong và Lưu Vân đã gặp mặt một lần” Tử Tà Tình trầm ngâm nói: “Cho nên đối với Vũ Tuyệt Thành không thể hạ tử thủ, bất quá...trước khi ta rời đi nếu hắn dám lộ diện thì ta sẽ đánh cho tàn phế một nửa!”.
Sở Dương lắc đầu cười khổ nói: “Nếu Thần Phong cùng Lưu Vân đã gặp ngươi thì như vậy Vũ Tuyệt Thành hẳn sẽ biết sự tồn tại của ngươi”. Hắn ánh mắt chớp động nói: “Núi cao còn có núi cao hơn... Nếu ngươi đem toàn bộ đại sơn san bằng thì chỉ sợ ta cũng không còn ngọn núi nào để chinh phục nữa...”.
Hắn cười hắc hắc: “Không có núi thì sao có thể leo lên chỗ cao được?”.
Tử Tà Tình ấm áp nở nụ cười nói: “Sở Dương, trong những người ta gặp qua, ngươi thật sự là người có ý chí chiến đấu mạnh nhất!”. Sở Dương cười ha ha.
Ba ngày kế tiếp, nhân thủ của Dược cốc không ngừng giám thị Lan hương viên nhưng Sở Dương vẫn bất động và làm bộ như không biết gì.
Sở Nhạc Nhi rốt cuộc đã khôi phục lại, cảm giác thân thể thoải mái nên hưng phấn lôi kéo Sở Dương và Tử Tà Tình líu ríu.
Đêm nay, khi ba người đang nói chuyện thì Sở Nhạc Nhi đột nhiên phiền muộn thở dài. Tử Tà Tình buồn bực nói: “Nữ oa nhi, thở dài cái gì chứ?”.
Sở Nhạc Nhi sầu lo nói: “Tử tỷ tỷ, nếu ngươi không đi mà vĩnh viễn lưu lại thì thật là tốt”.
“Không đi? Vĩnh viễn lưu lại?” Tử Tà Tình méo miệng nói: “Đây là có ý gì?”.
Sở Nhạc Nhi ôm lấy cánh tay nàng làm nũng nói: “Tử tỷ tỷ, ngươi có thể lưu lại gả cho đại ca của ta... Ngươi làm đại tẩu của ta, thật là tốt”. Nói xong liền quay đầu lại hỏi Sở Dương: “Đại ca, huynh thấy có phải hay không?”.
Tử Tà Tình nhất thời mặt đỏ tía tai trách cứ nói: “Nói hươu nói vượn”, còn Sở Dương thì vuốt mũi cười khổ.
Hắn thầm nghĩ, vị Tử tỷ tỷ này đúng là xinh đẹp, chỉ tiếc là thủ đoạn quá hung tàn, ta hiện tại đánh không lại nàng, nếu thật sự lấy về nhà làm vợ... Ca ca ta ngày đó về Sau chính là nước sôi lửa bỏng ám thiên, không ngày nào yên ổn...
Đương nhiên, lời này có đánh chết hắn cũng không dám nói ra, Sở Dương đành phải nói giỡn: “Ta thật ra rất nguyện ý. Mỹ nhân như vậy nếu có thể lấy làm vợ, ta thật sự là hạnh phúc đến chết”.
Tử Tà Tình mặt phấn phát lạnh nói: “Không nói nữa! Ta đi ngủ đây”, rồi đứng lên, không thèm quan tâm đến hai người mà đi ra ngoài.
Phía sau, Sở Nhạc Nhi nhìn theo bóng nàng rồi quay sang Sở Dương nói: “Đại ca. Huynh thấy không? Tử tỷ tỷ có chút thích huynh đó”.
“Nói hươu nói vượn” Sở Dưong dở khóc dở cười nói.
“Vừa rồi nàng đỏ mặt” Sở Nhạc Nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sở Dương tự châm tự chước nói: “Muội sai rồi. Nhạc Nhi, khi nói đến chuyện này, nữ nhân nào cũng sẽ đỏ mặt. Bất quá... Có một chuyện mà ngươi cũng nhìn lầm. Tử đại tỷ từ khi vào Cửu trọng thiên đại lục đi du lịch một đoạn thời gian sẽ lại tiến vào Hắc huyết tùng lâm”.
“Nàng ở trong đó nhiều năm như vậy, chúng ta giúp nàng đỡ tịch mịch hơn nên có cũng có chút thưởng thức. Hơn nữa, sau một thời gian dài tiếp xúc, Tử đại tỷ hoặc là thưởng thức sự cứng cỏi của ta nhưng không phải là thích ta, về điểm này muội nên hiểu rõ”.
“Còn có một cái nữa đó là... Nhạc Nhi, nữ nhân trời sinh đều thích cường thể nam nhân, nam nhân so với mình phải mạnh hơn, nam nhân mạnh mẽ mới được nữ nhân ưa thích. Người bình thường cần môn đăng hộ đối, có tài năng là kết làm thân gia. Võ giả cũng như thế. Tử đại tỷ cùng ta, tu vi chênh lệch quá nhiều, giữa chúng ta... Ha ha...”.
“Cho nên...” Sở Dưong xịu mặt nói: “Nhạc Nhi, về sau những lời như vậy đừng nên nói ra. Nếu Tử đại tỷ tức giận ta cũng không giúp được ngươi đâu”.
Sở Nhạc Nhi ủy khuất gật gật đầu.
Thanh âm của Sở Dương nói tuy thấp nhưng sao có thể thoát khỏi được tai Tử Tà Tình? Hắn nói với Sở Nhạc Nhi những lời này, Tử Tà Tình sao lại không nghe?
Trong phòng, Tử Tà Tình nghe đoạn này thì tim không khỏi đập mạnh và loạn nhịp...
Giúp ta đỡ tịch mịch không phải là thích.
Thưởng thức lại càng không phải là thích.
Môn đăng hô đối...
Có lẽ thật sự là như vậy?
Ba người ở trong Lan hương viên qua ba ngày. Từ ngày thứ tư, Sở Dương bắt đầu bận rộn. Mỗi ngày đều đi sớm về muộn, thời gian một ngày chia đều ra gánh vác chuyện của đám người Nam Cung Thệ Phong, Lan Xướng Ca, không ngừng thu thập tin tình báo, không ngừng bày ra nhiều việc.
Mỗi buổi tối đều suy nghĩ khổ sở, có một thời gian còn ngồi xổm trên mặt đất, dùng nhánh cây vẽ cái gì đó. Trong khoảng thời gian này, sự tình và tin tức đến rất nhiều, quan hệ trong đó rắc rối và phức tạp, ngày cả Tử Tà Tình nhìn thấy cũng thấy ghê người mà nhận ra, trí giả cùng võ giả cũng... cách biệt một trời một vực!
Bận rộn hai ngày rồi lại thôi. Sau đó Sở Dưong lại lần nữa bận rộn. Chẳng qua lúc này bận rộn lại là bị động.
Người trong Cửu đại thế gia, Dạ gia, Dạ Thí Phong dẫn đầu tìm tới cửa: “Sở huynh, hôm nay có vẻ rỗi rãi quá nhỉ?”.
Sở Dương cười nói: “Mấy ngày nay không có việc gì nên đang nhàn rỗi đây”, nhưng trong lòng lại thầm mắng một câu: “Thúi lắm! Ta hôm nay rảnh rỗi. Hàng ngày ta làm cái gì đều bị thám tử của ngươi theo dõi, ngươi sao có thể không biết? Nếu không rõ hôm nay ta nhàn rỗi ngươi lại đến đây khéo như vậy sao?”
“Thật tốt quá” Dạ Thí Phong cười ha ha hào sảng nói: “Đi chơi một chút đi, ta đã sớm muốn cùng Sở huynh uống say một trận rồi. Hôm nay đúng cơ hội trời ban mà”.
“Cái này...” Sở Dương khó xử chần chờ, ánh mắt lấp lóe.
“Như thế nào? Sở huynh không định cho ta chút mặt mũi hay sao?” Dạ Thí Phong ra vẻ hờn giận nói: “Chỉ có hai chúng ta thôi, đâu có cái gì? Đi thôi đi thôi. Chúng ta mới gặp đã như bằng hữu từ lâu, phải nên hảo hảo giao đãi mới được, Sở huynh, đến bây giờ ta mới hiểu được một câu, người trong giang hồ, bằng hữu là tối trân quý”.
Hắn thở dài một hơi nói: “Quen biết cả thiên hạ, tri âm có mấy người? Sở huynh...”.
Sở Dương ha ha cười rốt cuộc hạ quyết tâm nói: “Dạ huynh, thật không dám giấu giếm... Ta hiện tại mà đi ra ngoài rất không tiện. Bằng không... Chúng ta ở luôn trong Lan hương viên này uống rượu đi? Ở đây ta cũng có chút hảo tửu”.
“Cái này đương nhiên là được, chỉ sợ là quấy rầy Sở huynh thôi” Dạ Thí Phong nói.
“Cái này có cái gì chứ?” Sở Dương ân cần kéo hắn vào cửa, sau đó tự mình xuống bếp làm vài món ăn, lấy rượu ra, hai người cũng không sợ lạnh kéo nhau ra cái sân phía dưới giàn hoa ngồi đối ẩm.
“Không thể nghĩ ra tay nghề nấu ăn của Sở huynh lại tốt như vậy” Dạ Thí Phong ăn một miếng thịt uống một ngụm vào bụng nói: “Thật sự là ngon”, nhưng trong lòng lại thầm nói: “Không xong rồi, vừa rồi tuyệt không nên nhận lời mời của hắn mới đúng... Mẹ, đây là xào rau sao? Sao thuốc độc cũng không khó ăn như vậy.
Sở Dương cười ha ha ân cần gắp thêm đồ ăn cho Thí Phong nói: “Không dối gì Dạ huynh. Ta từng đi theo một vị đại trù ở Ðông nam học qua vài ngày, ha ha... Cũng miễn cưỡng tính là được thôi”.
Bụng Dạ Thí Phong sôi sùng sục, hắn chân thành nói: “Sở huynh, tay nghề của huynh làm cho người ta nếm qua một lần thì tuyệt đối là cả đời không quên được”.
“Đa tạ” Sở Dương cũng ăn, bất quá hắn ăn rất nhã nhặn, mỗi lần gắp đồ ăn đều lấy tay áo che trước mặt mà ăn.
Cái che này cũng trực tiếp đem đồ ăn ném vào trong Cửu kiếp không gian, sau đó lại lấy từ trong Cửu kiếp không gian ra vài món ngon ném vào miệng.
Dạ Thí Phong chỉ cảm thấy các món ăn, nếu không phải là khó ăn đến chết thì cũng là vô vị, còn Sở Dương lại ăn uống rất ngon lành. Dạ Thí Phong thực sự là ngượng ngùng gắp rau...
Sở Dương ăn uống nhiệt tình đồng thời lại ân cần gắp đồ ăn cho Dạ Thí Phong, Dạ Thí Phong mặt ngoài cũng làm ra vẻ ngon lành, vừa khen ngợi vừa ăn nhưng cảm thấy ngũ tạng miếu của mình đang kiên quyết kháng nghị, trong bụng quả thực là muốn náo loạn rồi. Thấy vậy Dạ Thí Phong đành phải liều mạng uống rượu.
“Sở huynh, trong thời gian này cùng Lan công tử làm việc gì mà thật là hợp ý” Dạ Thí Phong đột nhiên đem đề tài này nói ra.
Sở Dương nhất thời chấn động, bốp một tiếng, chiếc đũa rơi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
“Ha ha... Sở huynh...” Dạ Thí Phong ánh mắt như say lờ đờ nhìn hắn nói: “Uống đi?”
“Say nào” Sở Dương mất tự nhiên cười nói.
“Sở huynh!!” Dạ Thí Phong ghé sát vào, thanh âm trịnh trọng nghiêm túc nói: “Sở huynh nghĩ thế nào, Dạ gia chúng ta và Lan gia so sánh với nhau...như thế nào?”.
Sở Dương không cần nghĩ ngợi nói: “Dạ gia đã hùng bá Cửu trọng thiên hơn vạn năm, đương nhiên là hơn một chút”.
Dạ Thí Phong gật gật đầu cười rồi lấy từ trong lòng ra một cái túi màu trắng như tuyết rồi đổ ra một vật lên bàn trước mặt Sở Dương nói: “Sở huynh, ta lần này đến đây làm chuyện gì Sở huynh cũng không phải ngốc tử nên tự nhiên trong lòng đã rõ ràng. Ta cũng không vòng vo nữa”.
Hắn dừng một chút rồi nói: “Sở huynh, nếu thật sự muốn nhận ta làm huynh đệ cả đời thì hãy thu lấy thứ này đi, ta chỉ muốn một câu của Sở huynh thôi!”.
Một cỗ dược hương nồng đậm tươi mát phát ra.
Linh Ngọc sâm! Một trong cửu đại kì dược tại Cửu trọng thiên. Đương nhiên Linh Ngọc sâm này mới chỉ có hình dạng nhân sâm, còn chưa tới thành thục, nhưng cũng đã được coi như thiên tài địa bảo cao nhất!
Cái này có thể nói là quý trọng đến cực điểm. Sở Dương đưa ánh mắt tham lam nhìn vào Linh Ngọc sâm, yết hầu nhúc nhích.
Dạ Thí Phong nói: “Sở huynh, ta chỉ muốn một câu của huynh, xong xuôi thì một đoạn Linh Ngọc sâm này sẽ là của huynh”. Hắn mỉm cười một chút nói: “Đây là một đoạn Linh Ngọc sâm có hai vạn năm hỏa hầu. Sở huynh thân là dược sư nên hẳn là biết giá trị của nó. Sự thành tâm của tiểu đệ đã bày ra trước mặt Sở huynh. Nếu Sở huynh cự tuyệt, tiểu đệ cũng không biết nói gì hơn, chỉ đành thu hồi Linh Ngọc sâm quay đầu bước đi, khi đó huynh đệ chúng ta coi như chưa từng gặp mặt”.
Sở Dương ánh mắt phức tạp nhìn Linh Ngọc sâm, tựa như trong lòng đang kịch liệt giao chiến, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Dạ Thí Phong thở dài đứng lên nói: “Một khi đã như vậy, tiểu đệ xin cáo từ” Nói xong, hắn liền đưa tay nắm lấy Linh Ngọc sâm.
“Chậm đã!” Sở Dương đưa một tay chặn lại, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: “Dạ huynh, nếu Dạ huynh đã lấy lễ quốc sĩ đối đãi, Sở Dương ta sao lại có thể không thức thời chứ”.
Hắn nuốt nước miếng cắn chặt răng đè thấp thanh âm, nói: “Ta biết Dạ huynh muốn biết cái gì... Ta chỉ có thể nói cho Dạ huynh một câu!”.
Dạ Thí Phong hai mắt sáng như sao nói: “Mời Sở huynh chỉ giáo!”.
“Mùng chín tháng chạp, buổi tối... Dạ huynh phải cẩn thận... Hơn nữa, cũng phải chú ý đến hướng đi của Lan gia!”, thanh âm Sở Dương dồn dập nói.
...
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật