- Nhục Thân Thành Thánh, đây là bí thuật, không phải đạo pháp.
Ông lão nói, nhìn về phía Mạnh Hạo, chỉ một cái nhìn, Mạnh Hạo lập tức run lên, cái nhìn này, dường như nhìn thấu hoàn toàn bản thân.
- Thú vị.
Đôi mắt ông lão nheo lại, từ từ nói, tay phải vung lên, ấn ký này bay thẳng về phía Mạnh Hạo, dung nhập vào mi tâm hắn.
- Thuật này khó mà phỏng theo, nhưng ngươi đã được lão phu thừa nhận, sau khi ngươi rời đi, nếu lão phu vẫn còn, bí thuật vẫn có thể mở ra đầy đủ. Nếu lão phu đã mất...
Ông lão lắc đầu, không nói tiếp nữa.
Còn Kha Vân Hải, cũng không có bất cứ nghi vấn nào với lời nói của đối phương, quay người dẫn theo Mạnh Hạo từng bước rời đi.
Mãi đến khi hai người đi khỏi, ông lão mới ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía Mạnh Hạo rời đi, trong mắt có vẻ minh ngộ, lại có cảm khái.
- Vân Hải, nếu ngươi đã biết cả, thì việc gì phải vậy...
Kha Vân Hải đi ở phía trước, Mạnh Hạo đi theo sau, hai người đi ra khỏi sơn cốc, hướng về hư vô xa xôi, từng bước đi tới.
Mạnh Hạo có phần thấp thỏm, với tính cách, định lực của hắn, lẽ ra không nên như vậy. Dù sao nơi này tất cả đều là hư ảo, hắn cũng không lừa gạt Kha Vân Hải, hắn không cần phải thấp thỏm.
Nhưng hắn vẫn cứ thấp thỏm, hắn sợ mất đi thân phận này, nếu lúc ban đầu, hắn là vì tạo hóa, thì hiện giờ, sau khi có được tạo hóa, hắn đáng ra không nên thấp thỏm nữa.
Nhưng hắn, vẫn còn thấp thỏm, hắn sợ mình tỉnh lại khỏi giấc mộng này, sợ đối phương sau khi biết được bản thân không phải Kha Cửu Tư, lúc quay lại, không để hắn tiếp tục chìm đắm trong ánh mắt cưng chiều kia nữa.
Loại cảm giác một giây trước con có thể gọi người là phụ thân, nhưng một giây sau, con lại không thể cất lời, chính là nguồn gốc sự thấp thỏm lúc này của Mạnh Hạo.
Hắn sợ mất đi, vì hắn đã có được.
Đây là tình cha. Trong ký ức của Mạnh Hạo, tình cha đã mơ hồ, trong đoạn thời gian hư ảo này, lại khiến hắn một lần nữa hoảng hốt, quên đi bản thân không phải Kha Cửu Tư.
- Cha...
Trong lòng Mạnh Hạo đau khổ, nhìn về Kha Vân Hải đang đi phía trước, như Kha Vân Hải và hắn càng ngày càng xa, thì thào nói.
Kha Vân Hải hơi dừng bước, lúc quay lại, ánh mắt mỉm cười, còn có phần cưng chiều, vẫn như cũ, nhẹ nhàng xoa đầu Mạnh Hạo.
- Đừng suy nghĩ vẩn vơ.
Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn Kha Vân Hải, trong mắt hắn hơi ướt át. Giờ phút này, hắn không muốn suy đoán liệu đối phương có biết được đáp án và chân tướng thực sự không, hắn không muốn suy nghĩ tất cả, hắn chỉ nghĩ có một điều.
Nếu thực sự có duyên phận, để chúng ta trở thành cha con ở nơi này, vậy ở nơi này, con là con của người.
Nếu thế giới hư ảo này, có thể coi như kiếp trước của con, vậy ở nơi này, người chính là phụ thân kiếp trước của con.
Nếu như đã định sẵn sau khi rời khỏi viễn cổ hư ảo này, từ đây người không còn là cha của con nữa. Vậy thì đoạn tình cảm cha con này, ở nơi này, trong viễn cổ hư ảo này, để con... Cả đời đều không quên đi.
Người, là phụ thân của con.
Con, là con của người.
Mạnh Hạo gật mạnh đầu.
Kha Vân Hải mỉm cười vỗ vai Mạnh Hạo, dẫn hắn lắc mình một cái, hai người liền biến mất trong tầng thứ chín mươi chín này, xuất hiện ở bên ngoài Yêu Tiên Tháp.
Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, trong Yêu Tiên Tông, tất cả đệ tử đều lập tức đưa mắt nhìn, trong mắt có ngưỡng mộ, có ghen ghét, có phức tạp, cũng có bất đắc dĩ.
Kha Vân Hải và Mạnh Hạo đi ra, Yêu Tiên Tháp lập tức ầm vang, từ từ thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng, trở về trong khe hở trên bầu trời. Đồng thời, cái khe kia khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời đã không còn khe hở nào.
Chỉ có...
Một cái thang bán trong suốt, không biết từ lúc nào từ trên trời hạ xuống, cuối cùng lơ lửng trên khe nứt giữa núi thứ ba và núi thứ tư trong Yêu Tiên Tông.
Ánh sáng của cái thang này không tiêu tán, giống như lưu chuyển ở bên trong. Nó thông lên trời, hướng thẳng đến hư vô, nếu nhìn cẩn thận, có thể mơ hồ nhìn ra, ở tận cùng của nó, có một vòng xoáy khổng lồ.
Cái thang này, Mạnh Hạo nhìn thấy liền ngây ra, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, mọi người của Yêu Tiên Tông xung quanh, không hề có biểu hiện gì với sự xuất hiện của cái thang này, dường như... Không nhìn thấy!
Nhưng khi ánh mắt Mạnh Hạo quét qua đám người một lượt, hắn đột nhiên nhìn thấy Quý Tiếu Tiếu, thậm chí từ biểu hiện của Quý Tiếu Tiếu, đoán được nàng, cũng nhìn thấy chiếc thang.
- Lẽ nào, cái thang này chỉ có người từ bên ngoài tới mới có thể nhìn thấy?
Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện suy nghĩ, lúc này trong những đệ tử Yêu Tiên Tông xung quanh, những tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên, ai nấy cùng lúc Mạnh Hạo xuất hiện đều tự mình tránh né.
Bọn họ không thể không tránh, không thể không né, tuy rằng trước đó bọn họ vô cùng đố kỵ, nhưng lúc này dù sao cũng vẫn còn trong thế giới viễn cổ hư ảo. Ở nơi này, đi đấu với Mạnh Hạo thân là Kha Cửu Tư, cho dù họ có một trăm cái mạng cũng không đủ.
Chỉ có thể né tránh, chỉ có thể cẩn thận, một khi bại lộ thân phận, sẽ phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, ngược lại Mạnh Hạo ở nơi này, căn bản không sợ bại lộ.
Bởi vì... Người của vùng đất Nam Thiên ở đây, không ai có thể sinh ra uy hiếp về thân phận đối với hắn.
Nhưng lúc này, cho dù bọn họ tự mình né tránh, nhưng lại đều nhìn thấy cái thang hạ xuống từ trên thiên không trên khe núi kia. Khoảnh khắc nhìn thấy cái thang, mọi người đều chấn động tâm thần.
- Đây là...
Người thanh niên đến từ di mạch Đế tộc ở Bắc Địa lúc này đã một lần nữa còng lưng xuống, nhưng y lại hít thở gấp gáp, đôi mắt xuất hiện tinh mang.
- Lẽ nào là...
Đôi mắt Phương Du nheo lại, hơi trầm ngâm, lập tức mở to mắt.
- Mấu chốt mở ra cảnh giới thứ ba!
Chỉ Hương ở xa xa lúc này cũng hít thở dồn dập, siết chặt nắm tay, trong mắt đầy kích động.
Ở xa hơn nữa, Hô Diên Lão Tổ vốn rời đi từ sớm lúc này cũng kích động.
Trong lúc mọi người đều có tâm tư riêng, Kha Vân Hải dẫn Mạnh Hạo rời đi, đợt sóng gió Yêu Tiên Tháp này, cứ thế tiêu tan. Trừ một số người có hạn thu được một số đạo pháp có hạn ra, Yêu Tiên Tháp được đặc biệt mở ra cho Mạnh Hạo này, cuối cùng cũng xác định chỉ có một mình hắn ở bên trong, thu được cơ duyên khó mà hình dung.
Khô Viêm Yêu Pháp bản tôn đạo, Cửu Trùng Thiên Băng, Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, còn có bí pháp Nhục Thân Thành Thánh cuối cùng, tất cả, đều là thu hoạch kinh người của Mạnh Hạo.
Càng không nói đến Kháo Sơn Lão Tổ ở trong đó, còn rất nhiều chuyện vụn vặt, đối với Mạnh Hạo mà nói, lần đi Yêu Tiên Tháp này, có thể nói là cơ duyên trời cho với hắn.
Không hề dừng lại ở nơi này, sau khi trở về núi thứ tư, Mạnh Hạo lập tức về động phủ. Hứa Thanh đang ngồi nhập định, xung quanh phát quang, trên mặt nở nụ cười, như đang chìm đắm trong minh ngộ đạo pháp.
Mạnh Hạo không quấy rầy Hứa Thanh, sau khi ngồi xuống, cảm nhận được bốn hạt giống đạo pháp tồn tại trong cơ thể.
o vô số phù văn kết hợp, có một loại vẻ đẹp tàn khuyết.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật