Mạnh Hạo khoanh chân ngồi một bên, hắc bào vẫn đội trên đầu như trước, nghe vậy trầm mặc, một lát sau, chậm rãi mở miệng.
– Ngươi cảm thấy nơi đây không thành vấn đề?
– Hẳn là vấn đề không lớn, nhưng vẫn phải đề phòng bát mạch bộ lạc này tung ra mồi câu, dụ cá tới, lúc gần đi, lại thu lưới kiếm một số lớn.
Tôn Đại Hải hai mắt chợt lóe, chậm rãi mở miệng.
– Tuy nhiên tộc nhân bộ lạc ở bốn phía, không có khả năng không có phòng bị, bát mạch liên minh này nếu thật có ý nuốt luôn, sợ cũng không xong việc. Hơn nữa bộ lạc có thể tồn tại trong đại họa, vả lại đã trải qua chiến tranh, không có khả năng phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế. Cho dù là phái người tới đây, cũng sẽ không tùy thân mang theo lượng lớn linh thạch và tài nguyên. Nếu ta là tộc công bộ lạc nơi đây, chắc chắn sẽ phái thêm người đến đây, người đông thế mạnh, về phần linh thạch… Ngược lại chỉ là thứ yếu.
Tôn Đại Hải tiếp tục nói.
– Hơn nữa, nếu bát mạch liên minh này có lực nuốt hết toàn bộ bộ lạc, cũng không cần phải bày ra phường thị, hoàn toàn có thể trực tiếp quét sạch bộ lạc bốn phía, cưỡng ép đoạt lấy là được. Cần gì phải phiền toái như thế.
Tôn Đại Hải chần chờ một chút, mở miệng lần nữa.
– Cho nên ta cảm thấy, liên mình này có bảy thành khả năng, xác thực xem trọng phần mua bán, mà không phải là ác ý cướp đoạt.
Tôn Đại Hải ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo trầm mặc một chút, khàn khàn cười.
– Ngươi cũng nghĩ như vậy, thì những bộ lạc khác đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới những thứ này. Điều này cũng giải thích, vì sao một phường thị ở chỗ này, lại có đến hơn chục ngàn người tồn tại. Ở trong này phần lớn là tộc nhân của bảy bộ lạc phụ cận, còn có một số, hẳn là tu sĩ ở khu vực xa hơn một chút tiến đến.
– Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu mục đích của bát mạch liên minh, không phải là giao dịch, cũng không phải linh thạch và tài nguyên thì sao?
Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt trong áo bào đen lộ ra u mang, nhìn về phía Tôn Đại Hải.
Tôn Đại Hải sửng sốt, như thoáng chút suy nghĩ.
Cùng lúc đó, ở chỗ Ô Thần ngũ bộ nghỉ ngơi và chỉnh đốn cách liên mình hơn mười ngày lộ trình. Bản tôn Mạnh Hạo bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra một chút tinh mang, chậm rãi đứng lên.
– Tất cả tộc nhân Ô Thần ngũ bộ, một nén nhang nữa, lên phi hành khí, triển khai tốc độ cao nhất, mục tiêu bát mạch liên minh!
Mạnh Hạo vừa dứt lời, tất cả tộc nhân trong bộ lạc đều lập tức từ trong nhập định thức tỉnh. Không có bất kỳ người nào đề xuất nghi vấn, mọi người rất nhanh đứng dậy, thời gian ngắn ngủn một nén nhang, mấy ngàn tộc nhân bước trên mãng xà cự đại, tiếng gào thét bén nhọn kinh thiên quanh quẩn. Pháp bảo phi hành mãng xà, lập tức phá vỡ tầng mây, không tiếc tiêu hao linh thạch, triển khai tốc độ nhanh nhất, mang theo toàn bộ Ô Thần ngũ bộ, lao thẳng đến bát mạch liên minh.
Trong khi Ô Thần ngũ bộ đang trên đường nhanh chóng lao đến chỗ bát mạch liên minh, thì thời gian chậm rãi trôi qua. Mạnh Hạo và Tôn Đại Hải, ở trong phường thị bát mạch liên minh, bỏ hết cẩn thận lúc trước, bắt đầu mua lượng lớn đồ ăn.
Thời gian ngắn ngủn mấy ngày, bọn họ bỏ ra lượng lớn linh thạch, mua phần lớn tài nguyên nhất định mà bộ lạc cần khi di chuyển. Cùng lúc đó, ở trong mấy ngày này, bát mạch liên minh không ngừng tuyên truyền hội đấu giá mấy ngày sau. Thậm chí mỗi ngày đều sẽ có một số vật phẩm đấu giá, được các cửa hàng lấy ra, bày ra ngay trước mặt mọi người.
Trong mấy ngày này, Mạnh Hạo cũng thấy được ba chiếc phi hành khí, nhất là một pháp bảo hình thuyền trong đó, sau khi triển khai thì to đến hơn tám nghìn trượng, chỉ một bảo vật này liền có thể dung nạp ít nhất chục ngàn người.
Bên ngoài quầng sáng phòng hộ lóng lánh, tốc độ lại kinh người, tuy là tiêu hao linh thạch cực kì khủng bố, nhưng đối với tộc đàn Tây Mạc giờ phút này mà nói, đây là vật duy nhất bọn họ có thể sử dụng. Loại pháp bảo dựa vào trận pháp, hấp thu linh khí thiên địa không thể vận chuyển trong đại họa được.
Còn có một vài công pháp đồ đằng đặc thù, cũng đã trở thành vật được bàn tán sôi nổi nhất, trong mấy ngày này ở phường thị. Ngoài ra, một thứ khiến Mạnh Hạo động tâm, chính là yêu đàn.
Bát mạch liên minh này cư nhiên lấy ra 100 ngàn yêu đàn, chủng loại phong phú, làm cho người ta nhìn xong, đều tâm động không ngừng.
Thậm chí …… còn có ba con đồ đằng Thánh Tổ, cũng được bát mạch liên minh lấy ra tuyên truyền. Trong ba con đồ đằng Thánh Tổ này, một con là huyền quy ba đầu, một con là kim ưng trăm trượng, cái cuối cùng, chính là một con quạ đen nhắm mắt. Quạ đen này và quạ đen của Mạnh Hạo rất tương tự, nhưng trên phương diện khí tức, thì hùng mạnh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, ba con đồ đằng Thánh Tổ đó, giờ phút này thoạt nhìn đều cực kỳ suy yếu uể oải. Hiển nhiên là bộ lạc thờ phụng bọn nó và tất cả tộc nhân, đều đã bị giết chết, mà lực lượng tín ngưỡng bọn chúng cất giữ, cũng đã hao phí hoàn toàn, không được bổ sung nữa.
Mặt khác trên người của chúng, có dây xích màu bạc thật nhỏ, xuyên thấu qua thân thể của bọn nó, khiến cho chúng vốn đã từng là cao cao tại thượng, biến thành hàng hóa giờ phút này bị người tùy ý nhìn quét quan sát.
– Các vị đạo hữu, bát mạch liên minh ta sau sáu ngày nữa sẽ tổ chức phiên đấu giá cuối cùng. Sau khi phiên đấu giá này kết thúc thì bọn ta sẽ rời khỏi đây.
– Trong phiên đấu giá cuối cùng này, chúng ta sẽ lấy ra tất cả những vật mà chư vị đã nhìn thấy. Những vật phẩm này, có đồ thuộc về bát mạch liên minh ta, nhưng càng nhiều hơn, là ủy thác mà chúng ta tiếp nhận được.
– Cho nên, vật phẩm bán đấu giá, nhiều khi lấy linh thạch làm tiền trả là không đủ, chúng ta cần một vài vật phẩm đặc thù. Dù sao bát mạch liên minh chúng ta lấy phường thị làm việc chính, vật phẩm của chư vị, chính là vật chúng ta chuẩn bị buôn bán và bán đấu giá ở khu vực sau.
Mỗi ngày, đều có thanh âm như vậy, quanh quẩn trong toàn bộ phường thị, trong thanh âm lộ ra sự thành khẩn, giống như không có chút nào dối trá, dường như toàn bộ đều là lời nói thật.
Hơn nữa danh dự trong bốn tháng này, còn có những vật phẩm mà đối với bất luận bộ lạc nào mà nói, đều có lực hấp dẫn cực kỳ lớn, khiến cho mấy ngày nay dẫn đến không ít tu sĩ từ bên ngoài, đến tham dự phiên đấu giá sắp tới.
Chẳng những là bảy bộ lạc ở khu vực gần bắc bộ Tây Mạc kia, còn có bộ lạc ở khu vực gần phía nam, cũng đều phái người đến. Vì an toàn, người các bộ lạc phái ra cũng không ít, vả lại tu vi đều là người nổi bật, dẫn đội cũng là tu sĩ Nguyên Anh.
Cho đến khi cách phiên đấu giá còn ba ngày, tu sĩ nơi đây đã có hơn hai vạn người, chen chúc, phi thường náo nhiệt. Thậm chí một vài giao dịch âm thầm giữa các bộ lạc cũng đang được tiến hành.
Tôn Đại Hải ở trong những bộ lạc này như cá gặp nước, không ngừng đổi lấy các loại tài nguyên cần thiết. Cho đến khi cách hội đấu giá chỉ còn một ngày cuối cùng, tất cả linh thạch Mạnh Hạo mang đến đều đã đổi thành vật nhất định phải có khi bộ lạc di chuyển.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật