Trang chủ » Ngã Dục Phong Thiên » Chương 750: Bước vào trung tâm (2)

Chương 750: Bước vào trung tâm (2)

Mấy ngày sau, ở mặt đất phía trước, xuất hiện một dãy sơn mạch, sơn mạch này màu đen, liên miên không dứt.

– Nơi này chính là chỗ giới hạn giữa bắc bộ Tây Mạc với khu vực trung tâm, Mặc Lân sơn mạch ……..

Bên người Mạnh Hạo, truyền đến từng trận tiếng ho khan, tộc công Ô Thần ngũ bộ, sắc mặt tái nhợt, cả người rất là già nua, nhìn dãy núi phía xa, chậm rãi mở miệng.

Vì giữ lại đại tế tự, trong trận chiến với Ngũ Độc đại bộ, lão không chút do dự lựa chọn thiêu đốt sinh mạng. Tuy rằng mấy tháng này được Mạnh Hạo lấy đan dược, phối hợp đồ đằng mộc cứu trị, nhưng vẫn tổn hại căn bản. Lão cũng tự mình hiểu được, đại nạn không xa, chỉ còn lại có nửa giáp.

Nhưng lão không hối hận, nửa giáp sinh mạng, nếu hết thảy thuận lợi, có thể cũng đủ để lão tận mắt thấy Ô Thần ngũ bộ tiến vào Mặc Thổ, thậm chí sẽ còn có một ít thời gian, cùng với bộ lạc định cư ở Mặc Thổ.

Điều này đối với lão mà nói, đã đủ rồi. Mấy tháng này, lão không tu hành, mà là như thường nhân, thi thoảng lại mê man, dần dần có giấc mộng nhiều năm chưa từng xuất hiện. Trong mộng, lão nhìn thấy lục đục giữa lão và tộc công của mấy bộ lạc khác năm đó, bọn họ ở trong mộng cảnh mỉm cười, hướng lão ngoắc tay, đang chờ lão, cùng nhau rời đi.

Bọn họ đấu cả đời, nhưng hôm nay khi chỉ còn lại có một mình lão, cảm giác cô độc và tịch mịch, khiến lão từ trong mộng thức tỉnh.

– Qua núi này, chính là trung tâm Tây Mạc, bộ lạc ở nơi đó, hiện giờ hẳn là nhiều nhất.

Tộc công trầm giọng mở miệng, rồi lại ho khan.

– Linh thạch còn sung túc, chỉ có điều pháp bảo phi hành này của Ngũ Độc đại bộ, sợ là khó có thể kiên trì lâu thêm. Pháp bảo này lúc trước đã bị cưỡng ép gánh vác, lúc này cũng đang ở trạng thái như vậy.

– Sợ là bay thêm nhiều nhất nửa năm nữa, sẽ mất đi hiệu lực.

Tộc công nhíu mày, mang theo một tia sầu lo nói.

Mạnh Hạo gật gật đầu, không nói gì, pháp bảo phi hành mãng xà, ở giữa không trung gào thét, bay qua sơn mạch Mặc Lân. Ở trong mắt Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy sau sơn mạch, một mảnh bình nguyên khác với vùng đất phương bắc.

Giữa trời đất dù rằng cũng có mưa tím đang rơi, nhưng trên mảnh bình nguyên này, vẫn có thể nhìn thấy một ít màu lục. Đó là những thực vật còn chưa bị diệt tuyệt hoàn toàn sức sống.

Thậm chí càng đi về hướng nam, linh khí bị ngăn cách, cũng hơi có phần sống động một ít, khiến cho tinh thần của tộc nhân Ô Thần ngũ bộ đều rung lên.

Mạnh Hạo lại nhíu mày, trung tâm Tây Mạc như vậy, bởi vì linh khí chưa hề bị ngăn cách hoàn toàn, thế nên sức sống cũng chưa bị diệt sạch hoàn toàn, cũng dẫn đến nơi đây sẽ có càng nhiều bộ lạc.

– Tới nơi đây rồi, hết thảy phải cẩn thận một chút.

Mạnh Hạo quyết định xong, khống chế pháp bảo phi hành mãng xà, mang theo mọi người của Ô Thần ngũ bộ, hạ xuống vùng đất, tìm một chỗ bình nguyên, nghỉ ngơi và chỉnh đốn một phen.

Cùng lúc đó, hắn phất tay lượng lớn quạ đen bay ra, gào thét lao theo ba hướng tây, nam, đông, rất nhanh liền dung nhập hư vô, không thấy bóng dáng.

Thời gian nhoáng một cái, lại trôi qua nửa tháng. Nửa tháng này, phụ cận không có xuất hiện bóng dáng của tộc đàn khác, nhưng cảnh giác của Ô Thần ngũ bộ, vẫn duy trì như trước, thời thời khắc khắc quan sát bốn phía.

Buổi trưa, Mạnh Hạo đang ngồi đả tọa, bỗng nhiên trên bầu trời phía trước, có một đạo hắc ảnh nháy mắt mà đến, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc liền tới gần pháp bảo phi hành, hiện ra ở trước người Mạnh Hạo, hóa thành một con quạ đen. Quạ đen này ở bốn phía Mạnh Hạo bay múa, phát ra kêu không tiếng động.

Mạnh Hạo nhìn quạ đen, hai mắt dần dần xuất hiện tinh mang, chợt lóe lên. Hắn nâng tay phải lên, quạ đen khoảnh khắc mà đến, dừng ở trong lòng bàn tay Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo thu lại.

Nửa tháng nay, cảnh tượng như vậy thường xuyên xuất hiện. Những con quạ đen được Mạnh Hạo thả ra này, tốc độ bay của chúng nó cực nhanh, phân tán ra, tràn ngập bốn phía, không ngừng mà lan tràn ra phía ngoài, báo lại tin tức ở xung quanh.

Mạnh Hạo ở chỗ này, cũng có thể thông qua liên hệ với những con quạ đen này, lấy mắt của bọn nó, nhìn khung cảnh bên ngoài, đồng thời càng có thể mượn thân thể của bọn nó, để mở rộng phạm vi linh thức.

Mấy ngày sau, khi tất cả quạ đen đều bay về, Mạnh Hạo đã rõ như lòng bàn tay phạm vi mấy chục vạn dặm xung quanh đây.

– Xung quanh đây có bảy bộ lạc, đều là bộ lạc cỡ trung, nhân số không đồng đều, vào khoảng mấy ngàn đến 20 ngàn…

Mạnh Hạo vung tay phải lên, ở trước mặt hắn xuất hiện một mảnh quầng sáng, trên đó hiện lên một bản đồ.

Tộc công cùng với mấy tu sĩ Nguyên Anh của Ô Thần ngũ bộ, giờ phút này đều tập trung ở bên người Mạnh Hạo, ngưng thần nhìn về phía bản đồ.

– Hiện giờ hai cái bộ lạc này, cách chúng ta gần nhất, bọn họ hẳn là đã nhận thấy được yêu linh trên người ta. Bộ lạc có khả năng đi vào khu vực trung tâm, đều đã trải qua nỗi khổ di chuyển, bọn họ không có hành động thiếu suy nghĩ, chắc là cũng đang quan sát chúng ta.

– Đã nhiều ngày, ta cũng nhận thấy được có hai sóng thần thức, hẳn là đồ đằng Thánh Tổ của hai cái bộ lạc này, đảo qua chỗ chúng ta.

Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, người bốn phía đều sắc mặt âm trầm, không nói gì.

– Tuy nhiên ở trong này, ta cảm thấy hứng thú chính là địa phương này.

Tay phải Mạnh Hạo chỉ lên bản đồ, ở một nơi cách chỗ đám người Mạnh Hạo ước chừng lộ trình nửa tháng bay, có một mảng khu vực lớn, được Mạnh Hạo khoanh tròn.

– Nơi đây rất kỳ quái, có bảy tám cái bộ lạc tụ lại một chỗ, ta thông qua dị yêu quan sát, cảm thấy bộ dạng giống như một phường thị.

Mạnh Hạo nhíu mày.

– Hẳn là liên minh!

Một một nam tử trung niên là tu sĩ Nguyên Anh ở bên cạnh mở miệng. Gã không phải tộc nhân ban đầu của Ô Thần ngũ bộ, mà là sau này gia nhập vào.

– Hiện giờ đại họa liên tục giáng lâm, mưa tím càng lúc càng lớn, tất nhiên sẽ có một số bộ lạc lựa chọn liên minh, mà không phải là chiến tranh. Mượn liên minh giúp bản thân hùng mạnh, mới có thể có khả năng tiếp tục sinh tồn được.

– Theo như lời Thánh Tổ đại nhân, nơi đây chắc là một liên minh, về phần phường thị… thì rất dễ lý giải. Mảnh khu vực trung tâm nhiều năm trước ta đã từng tới, nơi đây có một đặc điểm, giữa bộ lạc và bộ lạc, sẽ tồn tại một vài phường thị lưu động, thậm chí cả một bộ lạc, đều là phường thị.

– Tôn trưởng lão nói không sai, việc này lão phu cũng có nghe thấy. Có lẽ nơi đây là vài cái bộ lạc sau khi liên minh lại, thì ở nơi này mở phường thị, cùng người trao đổi tài nguyên, đôi bên đều có vật cần thiết, để có nắm chắc hơn, đi tới Mặc Thổ.

Nói chuyện chính là đại trưởng lão Ô Ảm bộ, lão đã đổi đồ đằng, lựa chọn đồ đằng mộc của Mạnh Hạo, rồi mới miễn cưỡng khôi phục tu vi, duy trì ở Nguyên Anh sơ kỳ.

– Dựa theo đạo lý mà nói, liên minh tạo thành phường thị như vậy, không có khả năng dừng lại quá lâu, mà là đi dần về phía trước. Dần dần lớn mạnh, không ngừng giao dịch với mọi người, cho đến khi càng ngày càng mạnh.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật