Trang chủ » Ngã Dục Phong Thiên » Chương 721: Yêu đế Sương Thổ

Chương 721: Yêu đế Sương Thổ

Giọng nói vang vọng trong hư vô, đánh vào mấy trăm vạn kiều nô đang xông tới, nhưng lại không khiến bọn họ tổn thương một chút nào, mà đàn hồi, hóa thành vô số tiếng vọng. Khiến cho khoảnh khắc này, giọng nói của một mình Hàn Sơn, lại như có nghìn vạn người đáp lại.

Khí thế, chỉ vì một câu nói, liền tăng mạnh, hai chữ ngập trời đã không thể hình dung. Cảnh tượng này, chỉ có hai chữ anh hào, mới có thể thể hiện một nửa.

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn Hàn Sơn, nhìn thấy câu nói này, dậy lên khí thế, cũng nhìn thấy những kiều nô kia, không phải bản thân chúng có thể chống lại lực lượng của Hàn Sơn, mà là... Hàn Sơn không muốn làm bọn họ bị thương.

Nói một cách khác, y sợ ngộ thương!

Ngộ thương phải người y muốn tìm!

Mạnh Hạo nghĩ tới lần đầu gặp Hàn Sơn, ánh mắt y nhìn về phía những kiều nô kia, có tìm kiếm, có buồn phiền, y dường như luôn tìm kiếm cô gái định mệnh của y.

Cô gái kia tên là Tuyết Nhi, là vợ y.

Cuộc tìm kiếm cô độc, kéo dài ba nghìn năm...

Lúc giọng nói của Hàn Sơn vọng lại, tay phải Hàn Sơn đột nhiên giơ lên, trong mắt lóe lên ánh sáng như mặt trời, nhìn về ngọn núi, trảm một cái. Một trảm này ra, hơi rượu lập tức ngập trời.

Mạnh Hạo cũng có Đạp Ca Kiếm Khí, nhưng so với Hàn Sơn tự mình ra tay, lại như đom đón với trăng rằm.

Hơi rượu khuếch tán, lập tức tràn ngập đất trời, trong hơi rượu, dường như có vô số thân ảnh, những thân ảnh này đều là Hàn Sơn, đều đang uống rượu, thân ảnh càng lúc càng nhiều, đến tận mười vạn!

Mười vạn Hàn Sơn, cùng một lúc phun ra hơi rượu, đồng thời, trong hơi rượu của mười vạn người, lại xuất hiện một màn mờ ảo.

Cảnh tượng như một bức tranh, trong bức tranh là một thế giới, một thế giới hoàn chỉnh, có bầu trời, có mặt đất, có sinh mệnh, tất cả cực kỳ chân thực, giống như nơi đó là thế giới của Hàn Sơn y vậy.

Một kiếm, vào lúc này, từ trong tay Hàn Sơn, đột nhiên chém xuống. Thanh kiếm màu xanh kia, trong khoảnh khắc, phát ra kiếm khí ngập trời, kiếm khí khuếch tán, hóa thành một con thanh long gầm thét, xé toạc hư không, ngưng tụ tất cả hơi rượu, hấp thu tất cả mờ ảo trong thế giới của Hàn Sơn, nhanh chóng lao đến ngọn núi, cung điện kia.

Làn sóng dậy lên, đủ để hủy diệt tất cả sinh mệnh, khí thế ngưng tụ, thể hiện thần thông vượt xa tu sĩ bình thường.

Tốc độ nhanh chóng, chỉ khoảnh khắc đã tới gần, nhưng con thanh long kia vẫn gầm thét, như muốn xé toang hư hô, phá nát tất cả.

Một tiếng hừ lạnh, đột nhiên truyền ra từ trong cung điện trên ngọn núi kia. Tiếng hừ vừa ra, cả hư vô lập tức lạnh lẽo đến mức đáng sợ.

Đầu tiên là con thanh long kia, nó dừng lại giữa không trung, thân thể lập tức biến thành màu trắng, tiếp đó, liền hóa thành tượng băng.

Sau đó, cả hư không, trong mắt Mạnh Hạo, xuất hiện một mảng màu trắng, đó là màu trắng của sương, đột nhiên xuất hiện, kết nối cùng với sương của trời đất. Sương này ngưng tụ, từ vô hình trở thành hữu hình, bao phủ cả hư vô, đưa mắt nhìn quanh, không có điểm kết thúc, nơi ánh mắt nhìn thấy, cả hư vô, đã trở thành mặt đất!

Sương thổ đại địa!

Trên mặt đất, xuất hiện sương thổ, loại sương thổ này, không phải băng tuyết, mà là một loại biến dị của đất, ẩn hàm tiên khí, khí tức nồng đậm, vượt xa tiên thổ vô số lần.

- Yêu Đế Sương Thổ!

Chỉ Hương thất thanh, mặt mày tái nhợt, có vẻ không thể tin nổi, lại vô cùng sợ hãi, khiến nàng trong khoảnh khắc này, lập tức lấy ra Tiên Kiều thạch, bóp mạnh một cái.

Nhưng sau khi bóp, sắc mặt nàng càng tái thêm, truyền tống của Tiên Kiều thạch, lại không có chút hiệu quả nào.

Mặt Chỉ Hương cắt không còn giọt máu.

- Yêu Đế Sương Thổ, lão không thể còn sống, lão không phải đã chết trong tay Quý Tổ rồi sao!

- Thi thể của lão, bị Quý Tổ mang đi, chế thành tòa Phong Tiên đài thuộc Nam Thiên Tinh trong bốn tòa Phong Tiên đài của tứ đại tinh thần.

- Nguyên thần lão, bị lấy đi, luyện thành Hàn Sương Đăng một trong cửu bảo của Quý gia!

- Tất cả đệ tử, huyết mạch của lão, đều bị Quý tộc luyện hóa, biến thành dòng sông lạnh vĩnh viễn không kết băng treo ở trước sơn môn Quý gia!

Sắc mặt Chỉ Hương càng tái đi, thì thào, nhưng trong cơ thể Kỳ Lân thú, giọng nói của nàng, truyền đi còn xa hơn trong màn sương, khiến Mạnh Hạo ở không quá xa mơ hồ nghe được.

Cùng lúc đó, trong cung điện trên ngọn núi, truyền ra một giọng nói, trong chớp mắt đó hư vô trở thành mặt đất băng sương, những kiều nô xung quanh, vẻ mặt không còn sự mờ mịt, mà hóa thành dữ tợn, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra sát cơ điên cuồng.

- Vào Yêu Tiên giới của ta, sinh tử không do trời, một thân vĩnh hằng mệnh, sao phải đi tìm duyên.

Lúc giọng nói lạnh lẽo truyền ra, chữ cuối cùng như đi kèm một tiếng thở dài.

Tiếp đó, tất cả kiều nô xung quanh, giống như phát cuồng lao về phía Hàn Sơn, con cự thú Kỳ Lân mà Mạnh Hạo và Chỉ Hương đang ngồi, cùng gầm thét, mấy chục con cự thú các loại xung quanh cũng lao về phía Hàn Sơn.

Hàn Sơn im lặng, cười thảm, nụ cười có phần thê lương, cuối cùng biến thành thanh âm duy nhất giữa trời đất.

- Một khi vào Yêu Tiên Giới thì cắt đứt duyên phàm... Ta không tin!

Hàn Sơn cầm bầu rượu lên, uống một ngụm, quay người, lao thẳng về phía ngọn núi, thanh kiếm trong tay lại chém xuống.

Nhát chém này, kinh thiên động địa, xé ra một vết rách hư vô khổng lồ, hóa thành kiếm mang lao thẳng về phía ngọn núi. Nhưng vừa tới gần, kiếm mang lập tức từ vô hình hóa hữu hình, biến thành màu trắng, cuối cùng va chạm, tan vỡ giống như con thanh long kia.

Cũng chính lúc này, các kiều nô gào thét đến, mấy trăm vạn người lao thẳng về phía Hàn Sơn, mắt Hàn Sơn đỏ ngầu, quay mạnh người, tay phải vung tới. Một luồng gió lập tức thổi mùi rượu tới, thổi bay các kiều nô xung quanh.

- Ta không muốn làm các ngươi bị thương, ta chỉ muốn dẫn thê tử của ta đi... Các ngươi, đừng ép ta!

Hàn Sơn quay người, lại một kiếm nữa, thân mình lơ lửng, kiếm khí như cầu vồng, lần này, y chém một loạt chín kiếm.

Kiếm thứ nhất, kiếm khí nghìn trượng!

Kiếm thứ hai, kiếm khí vạn trượng!

Đến kiếm thứ chín, kiếm khí không có giới hạn, xuyên qua cả thế giới hư vô, chín đạo kiếm khí, lập tức dung hợp lại, hóa thành một thanh kiếm hồn màu xanh, chém về phía ngọn núi.

Kiếm hồn tới gần, không ngừng biến thành màu trắng, tiếng va chạm liên tục, trên thân kiếm hồn, không ngừng có băng sương tan vỡ, cho đến khi kiếm này mất đi tám đạo kiếm khí, đạo kiếm khí cuối cùng, đã chém lên cung điện này.

Tiếng nổ ngập trời, cả ngọn núi chấn động mãnh liệt, cung điện gấp khúc, một ngón trỏ từ cánh tay già nua chỉ ra từ sâu trong cung điện, ầm một tiếng, kiếm khí tan vỡ.

Hàn Sơn phun máu tươi, ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn, hướng về phía cung điện gầm thét.

- Giao nàng cho ta!

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hít thở gấp gáp, hắn ngây ngốc nhìn cảnh tượng bên ngoài, tất cả mọi chuyện, đã vượt xa những gì tu sĩ Kết Đan như hắn có thể hiểu được.

Cho dù là Chỉ Hương, lúc này cũng như ve sầu mùa đông, vô cùng cẩn thận, càng hiểu rõ, nàng càng cảm thấy kinh khủng, sợ hãi, da đầu tê dại.

- Kiếm Tiên Hàn Sơn, trong vòng mấy nghìn năm gần đây, là một đời đại năng quật khởi của sơn hải thứ chín... mà lão giả kia... lão... bộ dạng của lão, lại giống hệt như hình dạng Yêu Đế Sương Thổ treo trong từ đường nội tổ của tông môn...

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật