- Đáng tiếc! Ta chỉ nhìn ra Mạc Ly và Uông lão đầu, còn Nghiêm Tung và Lê Thiên thì không cách nào nhìn ra!
Mạnh Hạo suy nghĩ.
- Mạnh đại sư! Ngươi phải cẩn thận rồi! Đây là sinh tử đấu, hy vọng ngươi có đủ thời gian nói hai chữ bỏ quyền!
Tư Long cấp bảy Mặc Tử nhìn Mạnh Hạo đầy âm hiểm, lúc đi ngang qua Mạnh Hạo, lão ta lạnh lùng mở miệng.
Mặc Phương đi bên cạnh lão ta oán độc liếc Mạnh Hạo, ánh mắt như muốn giết người.
Hai cha con nhà này gào thét bước thẳng vào trong kim quang. Mạnh Hạo vẫn rất bình tĩnh, nhưng theo tính cách của hắn, càng bình tĩnh lại càng đại biểu cho sát cơ.
Nếu đối phương đã lộ ra răng nanh, vậy với tính cách của Mạnh Hạo, hắn sẽ hung hăng bẻ gãy cái răng nanh đó!
Ô Linh lo lắng nhìn về phía Mạnh Hạo, Ô Trần đứng cạnh nàng ta thì nhìn Mạnh Hạo đầy cuồng nhiệt. Gã có niềm tin mãnh liệt vào Mạnh Hạo, niềm tin này giống như sự mù quáng. Vì trong lòng gã, Mạnh Hạo đã cường đại đến không có ai sánh kịp.
Thân thể Mạnh Hạo loáng một cái, bạch lang dưới chân hắn hóa thành luồng ánh sánh trắng, mang theo hắn phóng nhanh tới chỗ kim quang. Vừa bước vào, hai mắt Mạnh Hạo lập tức sáng lên, kim quang như nước chảy tràn tới bên cạnh hắn, trong đó ẩn chứa lực lượng của thuộc tính mộc. Trong cảm giác của Mạnh Hạo, có thể rõ ràng cảm nhận được, nếu hắn dùng đồ đằng Thanh Mộc chiếu vào kim quang, thì có thể dễ dàng điều khiển nó.
Cùng lúc đó, trong kim quang vẫn tồn tại lực lượng của thuộc tính kim, làm cho lòng Mạnh Hạo khẽ dao động.
Gần như cùng với lúc Mạnh Hạo bước vào đài cao, nhóm ba Tư Long của bốn bộ lạc còn lại đều vừa hô hét vừa tiến đến. Cổ Lạp, lão thái bà kia, còn có lão ngư ông và nhiều người nữa... Trong nháy mắt tất cả Tư Long tham chiến đều đứng ở trên đài cao...
Từng tiếng dị yêu thét gào kinh thiên động địa. Cùng với tiếng gầm rú của man cự nhân, Cổ Lạp vung tay phải lên, lập tức có gần trăm con dị yêu xuất hiện quanh y. Trong đó có hơn mười con Giao Long và rất nhiều Lang Thi khổng lồ. Tử khí ngập trời vờn quanh người y làm cho khí thế của Cổ Lạp tăng lên kinh người.
Nhất là tiếng rít gào của man cự nhân, làm cho ngay cả tộc nhân của năm đại bộ lạc ở bên ngoài, cũng phải kinh hãi không thôi.
Sau đó là lão thái bà kia, trong tiếng gào rú của Độc nhãn Cự Viên đang ở dưới chân, lão thái bà như mở ra một cánh cửa trong hư không, từ đó một bầy vượn gào rú bay ra. Mỗi con đều là yêu vượn một mắt, số lượng gần trăm con, lúc chúng xuất hiện thì khí thế của lão thái bà giống như dâng trào.
Còn lão giả tóc bạc như thần tiên đang cưỡi trên con hạc trắng thần võ kia, thì phất tay một cái, xung quanh lão liền có một mảng màu trắng dài, do rất nhiều con rắn nhỏ tạo thành xuất hiện, số lượng nhiều đến mấy trăm con, hơn xa người khác. Những con rắn nhỏ này khè khè lưỡi, trong chớp mắt sau khi chúng xuất hiện lần nữa, giống như có kịch độc đang lan ra.
Nhưng mà kinh người nhất là lão ngư ông kia. Dưới thân lão là một con giun cực lớn, sau khi làm ra vẻ rít gào không tiếng động, lấy lão làm trung tâm, một lượng lớn bùn đất biến ảo ra. Từ trong bùn đất đó, từng con giun dữ tợn chui ra, chúng nó ngọ nguậy làm cho không gian quanh đó mờ ảo đi.
Còn có Mặc Tử khi vừa xuất hiện, con Giao Long hai đầu liền gầm thét vang trời, hư vô xung quanh lão lập tức vặn vèo, một đàn yêu rít gào mà đến. Toàn bộ đều là Giao Long, thân thể chúng cũng không nhỏ. Sau khi xuất hiện cả bầy yêu cùng ngửa mặt lên trời gào thét.
Về phần Mạnh Hạo, khí thế hơi yếu, xung quanh hắn chỉ có vài chục con Thanh Mộc lang cùng với đàn dơi, không thể so sánh với hiệu quả thị giác ghê người, mà năm người kia tạo ra.
Lúc này, người của năm đại bộ lạc ở ngoài kim quang nhìn cảnh này, cũng đều trầm ngâm mà suy nghĩ, kể cả tế tự và tộc công của mỗi bộ lạc cũng suy tư. Tư Long chiến khác với đồ đằng tu, đồ đằng tu là sự cường đại của từng cá nhân, còn Tư Long thì có trình độ cao hơn, có thể thao túng một bộ lạc mạnh mẽ.
Cho nên dù xem xét trên phương diện nào, thì địa vị của Tư Long đều vượt xa tu sĩ đồ đằng.
Tựa như tế tổ, trên thực tế có thể xem nhẹ trận chiến đầu tiên, trận chiến thứ hai này mới quan trọng nhất!
Sắc mặt Ô Linh đầy lo lắng, trong mắt Ô Trần thì càng thêm cuồng nhiệt. Người của năm đại bộ lạc ở xung quanh đều đang khẩn trương ngóng nhìn...
Một hồi hỗn chiến nữa, lại bắt đầu!
Trước đó, Mạnh Hạo cũng không chủ động tham gia trận chiến này, nhưng lần hỗn chiến này hắn lại chủ động ra tay. Đây là lần chủ động đầu tiên kể từ khi hắn vào Tây Mạc, đã ra tay... chính là sát cơ!
Hắn là người đầu tiên ra tay, nhưng người hắn tấn công không phải là Tư Long của bốn bộ lạc kia, mà là Mặc Tử.
Ngươi đã lộ răng nanh, như vậy là tự ngươi muốn chết!
Đây là tính cách của Mạnh Hạo, đã không ra tay thì thôi một khi ra tay thì chính là sát cơ.
Hắn vung tay phải lên, Đại Mao lập tức ngửa mặt lên trời rống to, thân thể nó tức thì biến lớn. Nó cùng với đàn sói bên cạnh và bầy dơi đen, hóa thành mấy luồng cầu vồng phóng thẳng đến chỗ bầy yêu của Mặc Tử.
Mạnh Hạo ra tay làm cho Mặc Tử chấn động. Lão ta vốn không nghĩ tới Mạnh Hạo sẽ là người ra tay đầu tiên, hơn nữa lại ra tay với mình. Lão nghĩ rằng Mạnh Hạo sẽ lợi dụng hỗn chiến mà đánh lén mình, như vậy mới không bị người dị nghị. Đây cũng là mưu tính của lão.
Nhưng lúc này Mạnh Hạo lại trực tiếp ra tay, làm cho lão không kịp trở tay.
- Ngươi muốn chết!
Mặc Tử giận dữ hét, bầy Giao Long của lão đồng loạt gào thét, bay đến chỗ bầy yêu của Mạnh Hạo. Còn Mặc Phương thấy vậy cũng lộ vẻ tức giận, trong mắt gã tràn đầy oán độc cùng sát cơ. Gã đứng ở sau cha mình, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo mà cười lạnh lùng.
- Ngươi nhất định phải chết!
Lập tức có tiếng nổ, vang lên khắp trời, việc Mạnh Hạo ra tay làm cho mấy Tư Long khách khanh của các bộ lạc khác phải sững sờ. Chẳng riêng gì bọn họ, mà ngay cả các tộc nhân của từng bộ lạc ở bên ngoài kim quang cũng đều chớp chớp mắt, sửng sốt.
- Ô Đạt bộ này xảy ra chuyện gì...
- Thế nhưng lại có thêm một người phản chiến? Chẳng lẽ người này lại giống như đại hán vừa rồi, có thực lực đủ để càn quét mọi người?
- Điều này là không thể! Thiên Khải Tư Long rất mạnh, người này không đủ sức vượt qua họ đâu!
Ở ngoài kim quang, các tộc nhân của từng bộ lạc sau khi kinh ngạc, đều xôn xao nhìn về phía Ô Đạt bộ. Nhưng lại thấy bản thân Ô Đạt bộ cũng giật mình, nhất là biểu tình của tế tự và tộc công cũng giống như trận chiến đầu tiên.
- Đáng chết! Đúng là có vấn đề! Sao bọn họ lại có biểu tình đó!
- Lần đầu còn hiểu được, lần thứ hai cũng vậy! Đây là quỷ kế của bọn họ!
- Có thể lắm! Nhưng mà quỷ kế gì lại tự giết lẫn nhau trước chớ?
Ngay lúc tộc nhân các bộ lạc ở ngoài kim quang đang thì thầm sôi nổi, thì ở trong kim quang Mặc Tử đang ngửa mặt lên trời, cười lớn.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật