Thanh niên này có sắc mặt tái nhợt, như không còn chút máu, hai mắt vô thần, lộ vẻ mờ mịt, nhất là thần hình gầy guộc, như da bọc xương. Trên làn da kia còn lộ ra gân mạch ảm đạm, trên người không có dao động tu vi, như là một phàm nhân.
- Đây là đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông, Hoàng Trung Tích, tu hành bị bí pháp phản phệ, hồn thể suy yếu, nếu không phải có trưởng lão trong tông dùng pháp lực duy trì thì đã sớm hồn phi phách tán rồi!
Người dìu tên thanh niên kia tới là một nam tử trung niên, y thở dài, ôm quyền cúi đầu thật sâu vái Mạnh Hạo một cái.
- Cơ thể suy yếu trống rỗng, hồn thể bị thương nặng, người này…
Chu Đức Khôn nhẹ giọng nói.
Mạnh Hạo lộ vẻ ngưng trọng nhìn thanh niên thất thần kia, sau một lúc lâu hắn mới đứng lên, tới bên người thanh niên, khẽ đưa tay chạm vào mạch trên cổ.
Hai mắt lộ vẻ trầm ngâm, một lát sau Mạnh Hạo thu hồi tay mình, đưa tay nắm lấy tay thanh niên, cẩn thận quan sát gân mạch ảm đạm trên làn da.
- Trước luyện một viên Dung Thần đan đã, xem thử thần hồn người này bị thương bao nhiêu, Chu sư huynh cảm thấy thế nào?
Mạnh Hạo liếc nhìn Chu Đức Khôn một cái, Chu Đức Khôn gật đầu.
- Tam Hoàng thảo, Thất Hồn hương, Bách Linh hoa…
Mạnh Hạo chậm rãi nói, liên tục kể ra hơn mười loại dược thảo. Sau khi Chu Đức Khôn nghe xong, trong lòng biết những dược thảo này đều là thứ cực kỳ hiếm thấy, đều là loại có liên quan tới dưỡng thần. Gã lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra những thứ này, dựa theo yêu cầu của Mạnh Hạo mà thôi hóa thanh lý.
Mạnh Hạo nâng tay phải lên, lấy ra Vạn Luyện lô. Vừa thấy lò luyện đan này, Chu Đức Khôn liền trợn tròn mắt, nhưng lão cũng biết lúc này không phải là lúc hỏi chuyện. Lão cũng hiểu ra, vì sao lúc này Mạnh Hạo lại coi trọng lần luyện đan này như thế…
Ném dược thảo vào lò đan, Mạnh Hạo đưa tay bấm quyết niệm chú, thôi hóa đan dược, tay phải nâng lên, trực tiếp chỉ lên trán thanh niên kia, vạch ra một vết thương, thu lấy một giọt máu tươi.
Giọt máu kia lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo ném vào trong lò luyện đan.
Sau một lát, một viên đan dược màu đen được luyện chế ra, Mạnh Hạo vung tay, viên đan dược liền trực tiếp bay vào trong miệng thanh niên. Sau khi nuốt vào, cũng chỉ khoảng mười hơi thở, thân hình thanh niên bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng gào thét thê lương, làm cho hai tên tu sĩ bên cạnh đều biến hóa sắc mặt.
Mạnh Hạo thì vẫn bình tĩnh như thường.
Tiếng gào thét thảm thiết kéo dài nửa canh giờ, trên đỉnh đầu thanh niên liền phun ra một luồng hắc khí, trong hắc khí còn một mảnh sương trắng. Lúc này, khí tức đen trắng như là dung hợp, nhưng dung hợp không phải là tụ lại mà dần tiêu tán.
Giống như là lần dung hợp này bị lực lượng nào đó thay đổi, làm cho không thể chia lìa, nhưng càng dung hợp thì càng tiêu tán. Nếu không có thủ đoạn của hắn áp chế thì e là dung hợp không được bao lâu sẽ hoàn toàn tiêu tán.
- Người này không biết tu hành công pháp gì, làm cho tử khí nhập thể, cắn nuốt sinh cơ, dù bị áp chế nhưng vĩnh hằng không thể mở ra, nhiều nhất chỉ là ba tháng, nếu không có phương pháp chữa trị thì hắn chết chắc.
- Phương mỗ có thể thử một lần, chỉ nắm chắc năm phần, nhưng thân thể huyết mạch người này đã hư hỏng, cần huyết mạch ba đời, luyện ra Huyết Mạch đan, dùng để cải tạo máu huyết đã hỏng này, vừa có thể để người này sinh ra tân phách. Mà Hồn từ Phách mà có, từ trong máu sinh ra, sau đó mới có thể luyện chế Luyện Hồn Đan, vậy mới thành công!
Mạnh Hạo thản nhiên nói.
Hai tu sĩ trung niên bên người thanh niên nghe vậy liền lập tức xoay người. Ước chừng qua hai nén hương thời gian, hai người mới trở lại, đưa cho Mạnh Hạo ba bình ngọc.
Bên trong đúng là huyết mạch ba đời cho thanh niên này, có thể trở thành đệ tử hạch tâm, ngoài tư chất thì cần phải có tổ tiên có địa vị cao trong tông môn, cho nên muốn huyết mạch ba đời cũng không khó.
Ra hiệu tu sĩ Thanh La Tông mang thanh niên kia vào trong lầu, Mạnh Hạo liền đuổi hai người này ra ngoài. Sau đó hắn lấy ra lệnh bài Chủ Lô, Chu Đức Khôn bên cạnh cũng thế, theo vầng sáng xuất hiện, phong tỏa cả lầu các, bên ngoài Thanh Nghênh Phong cũng có quầng sáng xuất hiện, như là phong ấn.
Lúc này, trong lầu chỉ còn Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn, thêm cả thanh niên thất thần tái nhợt kia.
Mạnh Hạo vẫn rất bình tĩnh, nhìn thanh niên kia, hai mắt lộ vẻ suy tư.
- Đoạt xá người này, là tàn hồn tránh né luân hồi thiên địa …. Lấy tàn hồn đoạt xá, bởi vì tự thân không có sinh cơ, cho nên sau khi đoạt xá, chẳng khác gì hoạt tử nhân, thân thể không thể duy trì, tối đa vài ngày liền bắt đầu hư thối.
- Cho nên, mới không thể cắn nuốt linh hồn chủ nhân thân thể này, mà hóa đoạt xá thành ký sinh, như thế liền có thể khống chế hoàn mỹ thân hình này!
- Đây vốn là một loại cân bằng, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đánh vỡ cân bằng, nên mới có một màn hôm nay.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên.
- Tàn hồn đã bị thương, cần đơn giản âm cực hóa dương… phủ cực thái lai! Như lời của Phong Yêu Cổ Ngọc, “phong tắc bất khả kiến thất nguyệt chi dương, trợ tắc phong yêu sư huyết dung niệm”!
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra chút lãnh mang, luyện Hồn Đan có hữu hiệu hay không, hắn không biết được, nhưng Mạnh Hạo hiểu được, sau khi lấy máu tươi của mình hòa tan, đối với thanh niên này mà nói, vô luận là bây giờ hay sau này, sinh tử nằm trong một ý niệm của Mạnh Hạo.
- Ba phiến Thiên Châu Diệp, chín cái Trần Phong Căn, Lưu Thần Dịch một giáp…
Mạnh Hạo chậm rãi nói, liên tục nói ra chừng trăm loại dược thảo, Chu Đức Khôn bên cạnh theo đó lấy dược thảo từ trong túi trữ vật ra.
Lực của địa hỏa tinh mạnh mẽ bạo phát, lò luyện đan lơ lửng lập tức đỏ lên, cũng là lúc Vạn Luyện lô phát ra mùi thơm ngào ngạt. Mạnh Hạo phối hợp dược thảo, theo thứ tự mà ném vào trong đó, cuối cùng sau khi ném hết thì hắn cắt tay, một giọt máu tươi rơi vào trong lò đan.
Lần luyện đan này, Mạnh Hạo cố ý khống chế, kéo dài tới ba ngày.
Ba ngày sau, khi đan dược luyện ra liền lộ ra một màu đỏ sậm, Mạnh Hạo thu lấy, không chút chần chờ ném vào trong miệng thanh niên kia.
Đan dược vào miệng, thanh niên kia liền run rẩy, nhưng lại không có kêu gào gì. Trong lúc run rẩy, hai mắt y lộ vẻ mờ mịt, cũng có giãy dụa. Sau khi kéo dài qua một nén nhang thời gian, tên thanh niên kia bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, sau đó liền an tĩnh.
Y cúi đầu, không chút nhúc nhích, qua thêm mười hơi thở, một khí tức âm trầm từ trên người thanh niên khuếch tán mà ra. Y chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt không còn mờ mịt giãy dụa, mà lộ ra một mảnh âm lãnh.
- Đa tạ đại sư!
Thanh niên thản nhiên mở miệng, tuy mở miệng cảm ơn nhưng trên người lại lộ vẻ cao ngạo, cao cao tại thượng. Một chữ tạ giống như bố thí, trong lúc nói, người này đứng lên, không nhìn Mạnh Hạo một cái mà xoay người, trực tiếp rời khỏi phòng.
Chu Đức Khôn nhíu mày, lộ vẻ không vui.
Mạnh Hạo thì vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng lại cười lạnh.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật