Trang chủ » Ngã Dục Phong Thiên » Chương 267: Cố nhân (2)

Chương 267: Cố nhân (2)

Mạnh Hạo nhướng mày, nhảy dựng lên, giơ tay phải phát ra. Ngay tức khắc cuồng phong rít gào bốn phía, đám kiếm quang tiến đến này còn chưa kịp tới gần Mạnh Hạo, chỉ còn cách mấy trượng thì đã vỡ tan.

Mạnh Hạo xuất hiện, kiếm quang vỡ tan lập tức khiến toàn bộ đám tu sĩ Nhất Kiếm Tông đều thấy được Mạnh Hạo. Nhất là tên thanh niên Trúc Cơ trung kỳ có đôi môi hơi mỏng trông có vẻ khắc nghiệt kia thì hàn quang lóe lên trong mắt, lúc trước kiếm quang nhắm tới Mạnh Hạo chính là do gã điều khiển.

- Dư nghiệt Huyết Yêu Tông đứng một bên với ý xấu, các sư đệ nghe lệnh, giết chết y!

Thanh niên này hô lên, cũng chẳng thèm nhận biết Mạnh Hạo là ai, nếu đã xuất hiện ở đây thì gã coi như sinh tử của đối phương đã không còn là của đối phương nữa.

Gã vừa nói thế, vị trung niên Trúc Cơ hậu kỳ thoạt trông hơn bốn mươi tuổi kia hơi nhíu mày lại, nhưng không có ngăn cản, cũng không ra tay. Những kẻ khác thì đều nhao nhao lao tới phía Mạnh Hạo.

Đúng lúc này, Trần Phàm nhìn về phía Mạnh Hạo, đôi mắt hiện lên đầy vẻ vui mừng.

- Dừng tay!!

Gã hô lên, nhanh chóng bay ra, trong khoảnh khắc lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ hóa thành tốc độ vượt qua đám người kia, đến thẳng bên người Mạnh Hạo.

- Người này là sư đệ của ta, các vị hãy dừng lại!!

Trần Phàm triển khai toàn tốc trực tiếp xuất hiện bên người Mạnh Hạo, sắc mặt kích động, cũng vô cùng vui sướng, thậm chí cũng giống như Mạnh Hạo mà nhớ tới những ngày trước đây.

Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm, mỉm cười. Nụ cười của Trần Phàm và lời nói của gã đã đủ để biểu lộ sự chân thành của gã, làm cho Mạnh Hạo lập tức nhận ra Trần sư huynh vẫn giống bảy tám năm trước, không hề thay đổi.

- Bái kiến sư huynh.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu với Trần Phàm.

Trần Phàm cười ha ha, so với bảy tám năm trước, gã tuy dáng vẻ có thay đổi, nhưng tính cách vẫn như vậy, lúc này gã liền tiến lên ôm lấy Mạnh Hạo.

- Trần sư đệ, vị sư đệ này của ngươi sao ta chưa từng thấy bao giờ. Ta cũng không biết Nhất Kiếm Tông ta lại có một đệ tử như này.

Tên thanh niên có tướng khắc nghiệt nói, ngoài cười nhưng trong không cười, thậm chí ngữ khí còn mang theo chất vấn.

- Chu sư huynh, sư đệ không phải là đệ tử Nhất Kiếm Tông, mà là sư đệ khi ta còn ở Kháo Sơn Tông.

Trần Phàm khẽ cau mày, đứng trước người Mạnh Hạo nhìn thanh niên họ Chu kia.

Mạnh Hạo không nói gì, sắc mặt đầy bình tĩnh. Hắn muốn xem Trần sư huynh sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

- Thì ra là đệ tử tiểu tông, nếu quen biết Trần sư đệ thì vốn không hỏi khó, nhưng người này rình mò ở đây, chuyện này phải có một lời giải thích mới được.

Thanh niên họ Chu không nhanh không chậm nói, y thực sự không nhằm vào Mạnh Hạo, mà là nhằm vào Trần Phàm.

Đám đệ tử Nhất Kiếm Tông hai mặt nhìn nhau, đều lùi ra sau không nói gì, hiển nhiên đây không phải lần đầu nhìn thấy hai người Chu, Trần như vậy.

Mà nam tử trung niên có tu vi Giả Đan thì thầm than một tiếng, có phần đau đầu nhìn hai người Chu, Trần, sau đó quay sang nhìn Mạnh Hạo, nhíu mày.

- Giải thích? Chu Sơn Nhạc, Trần mỗ rất muốn biết ngươi muốn sư đệ của Trần mỗ giải thích cái gì.

Ánh mắt Trần Phàm lập tức lạnh lùng hẳn đi, gã đứng trước người Mạnh Hạo, thản nhiên hỏi vặn lại.

- Ta đứng ở đây, thật muốn xem kẻ nào dám làm khó sư đệ của ta!

Trần Phàm nói, giơ tay vỗ túi trữ vật, lập tức có một chiếc tiểu kiếm màu đen to bằng lòng bàn tay bay ra, vờn quanh đỉnh đầu gã.

Ngay khi tiểu kiếm này xuất hiện, Mạnh Hạo chấn động tinh thần, mà đám người xung quanh thì khẩn trương. Ngay cả vị nam tử trung niên Giả Đan kia cũng hít sâu một hơi.

Mà sắc mặt Chu Sơn Nhạc thì chợt khó coi hẳn đi, ánh mắt đầy ghen tị nhìn chằm chằm Trần Phàm, nhưng lòng thì kiêng kỵ không thôi.

Một luồng khí tức khủng bố có thể so với Kết Đan rõ ràng phóng ra từ thanh kiếm này.

- Chu Sơn Nhạc, Trần mỗ đang chờ ngươi nói đó.

Trần Phàm bình tĩnh nói.

- Kiếm hoàn này là vật của cha ta!

Chu Sơn Nhạc nhìn chằm chằm thanh hắc kiếm trên đỉnh đầu Trần Phàm, hừ lạnh một tiếng.

- Đây là sư phụ ta ban cho ta.

Trần Phàm lãnh đạm nói. Câu này liền khiến sắc mặt Chu Sơn Nhạc khó coi, y phất tay áo, lại chạy thẳng tới chỗ Trần Phàm.

- Ta muốn kẻ này giải thích thì đơn giản thôi, lấy đôi mắt là được. Ta muốn xem ngươi có dám giết ta hay không, nếu quả thật dám giết ta, Chu mỗ cũng bội phục, lại muốn xem ngươi giải thích với sư phụ ngươi, cũng là phụ thân ta như thế nào!

Chu Sơn Nhạc vừa nói vừa bước tới.

Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn luôn bình tĩnh như thường nhìn cảnh này, trên mặt không biểu lộ chút biến hóa nào. Trần Phàm đứng trước người Mạnh Hạo, thấy Chu Sơn Nhạc bước tới, gã bỗng giơ tay phải lên, thanh kiếm trên đỉnh đầu gã lập tức toát ra kiếm quang.

Tình hình đang lúc căng thẳng, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, sắc mặt Chu Sơn Nhạc dữ tợn, bước chân không ngừng lại chút nào.

- Ta không tin ngươi có thể vì người ngoài mà lại dám ra tay với ta!

- Với ngươi thì hắn là người ngoài, nhưng với ta hắn lại là sư đệ của ta.

Trần Phàm chỉ tay ra, phi kiếm bay thẳng tới phía Chu Sơn Nhạc, khiến tóc gáy toàn thân Chu Sơn Nhạc dựng đứng lên, vội dừng chân lại. Mà thanh kiếm màu đen này đã dừng ngay trước mi tâm của y.

- Chu Sơn Nhạc, chớ có ép ta.

Trần Phàm nhẹ nhàng nói.

Mạnh Hạo thấy vậy, đanh định tiến lên thì vị nam tử trung niên có cảnh giới Giả Đan vẫn luôn đứng nhìn chợt quát lên.

- Hai người các ngươi như vậy còn ra thể thống gì nữa!

- Chu Sơn Nhạc, ngươi lui ra! Trần Phàm, người này đã là sư đệ của cố tông ngươi, ngươi sẽ phải đảm bảo cho hắn, nếu sau này có xảy ra điều gì thì đó là trách nhiệm của ngươi.

Lời này rõ ràng là làm khó, trông có vẻ hóa giải sự tình, nhưng thực tế cũng là biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn.

Mạnh Hạo đã trải qua không ít chuyện, há có thể không hiểu, nghe vậy hắn chỉ cười khẩy một tiếng.

- Chuyện của Mạnh mỗ có liên quan gì tới sư huynh của ta, các hạ nói lời này, nếu không thu hồi thì Mạnh mỗ sẽ giúp các hạ thu hồi.

Mạnh Hạo lạnh lùng nói. Nghe vậy, nam tử trung niên kia ánh mắt lập tức lạnh xuống, quay sang nhìn Mạnh Hạo.

Trần Phàm hiển nhiên không ngờ Mạnh Hạo lại dám nói như vậy, nhưng cũng không có nhiều lời mà tay kháp quyết, thanh phi kiếm kia ông ông lên.

- Trần Phàm, không phải sư huynh không nể mặt sư đệ, mà tên sư đệ này của ngươi quả thực cần dạy bảo.

Nam tử trung niên nở nụ cười đầy âm lãnh, lúc nói lại vung tay áo lên, đi tới phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sắc mặt bình tĩnh, hắn với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đã có thể chiến Trúc Cơ hậu kỳ, nay đã có bốn tòa đạo đài, mặc dù chiến với Đạo tử các tông môn thì thắng thua khó nói. Huống chi kẻ này hiển nhiên không phải Vô Hạ Trúc Cơ, cùng lắm chỉ là Hữu Khuyết Trúc Cơ.

Kẻ này, Mạnh Hạo giết không khó.

Mặc dù đối phương là người trong tông môn của Trần sư huynh, nhưng chuyện hôm nay, Mạnh Hạo há có thể để kẻ này dùng lời nói uy hiếp, ngày sau lại ràng buộc Trần sư huynh, thế nên hắn mới nói rằng chuyện này không liên quan tới Trần sư huynh.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật