Bảo vật tránh lôi trên người tu sĩ mặc áo bào màu tro căn bản không thể chống cự chút nào, trong nháy mắt liền hỏng mất, tu sĩ mặc áo bào màu tro sắc mặt đại biến, đang muốn liều mạng chống cự thì bỗng một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Trong ánh mắt mọi người, thân thể tu sĩ mặc áo bào màu tro dần tan thành tro bụi, kể cả túi trữ vật, toàn bộ đều biến thành bột.
Duy chỉ có miếng cổ ngọc kia, cho dù là dưới lực lượng của lôi đình cũng vẫn như trước, không tổn hao chút gì, giờ phút này từ đống tro tàn của tu sĩ mặc áo bào màu tro rơi thẳng xuống đất.
Nhưng vào lúc này, Hàn Bối chợt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng, run run nhấc hai tay lên, hướng về miếng cổ ngọc kia điểm một chỉ.
Nhất thời miếng cổ ngọc này run lên, rồi thay đổi phương hướng, bay về phía Hàn Bối, nhưng lúc này, ở gần Hàn Bối nhất chính là Mạnh Hạo, có thể nói miếng cổ ngọc này là hướng về phía Mạnh Hạo mà đến.
- Mạnh đạo hữu! Nghĩ cho kỹ!
Thanh âm của Hàn Bối trở nên bén nhọn.
Một màn này quá đột ngột, tận mắt thấy cái chết thể thảm của tu sĩ mặc áo bào màu tro, Tạ Kiệt biến sắc, Từ Hữu Đạo cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ, nhưng ánh mắt của hai người vẫn nhìn về miếng cổ ngọc đang bay đến chỗ Mạnh Hạo và Hàn Bối, dù sao tu sĩ mặc áo bào màu tro chết đi dường như là việc ngoài ý muốn, không quan hệ gì tới miếng cổ ngọc.
Hai người gần như đồng thời bay tới, dường như có ý nếu Mạnh Hạo dám tranh đoạt, bọn họ sẽ liên thủ giết chết, tốc độ cực nhanh, nhìn bộ dạng chỉ chậm một chút so với Mạnh Hạo, nếu không dùng toàn lực, bọn họ sẽ trễ mấy lượt hô hấp, bị Mạnh Hạo đoạt lấy mảnh cổ ngọc trước.
Nhưng Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, thân mình rất nhanh lao ra, lao tới miếng cổ ngọc kia, nhưng khóe miệng lại kín đáo nở một nụ cười châm chọc, giờ khắc này, ba người tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã sắp tới gần miếng cổ ngọc.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, vật nhỏ như mỡ đông đang nhàn nhã ở phía xa giữa không trung, đột nhiên mở mắt ra, nhìn ba người Mạnh Hạo, thân mình lại nhảy dựng lên giữa không trung, tốc độ cực nhanh không cách nào hình dung, tựa như thuấn di, lúc xuất hiện thì rõ ràng đã rơi xuống đỉnh đầu Từ Hữu Đạo, trực tiếp đánh xuống.
Thân mình Từ Hữu Đạo lập tức run lên, thân thể trong phút chốc dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Tạ đạo hữu, cứu ta...
Nhưng không đợi cho y có hành động gì, nhất thời, vật kia ở trên đỉnh đầu của y mở miệng, khẽ hút, lượng lớn lôi điện ở bốn phía rầm rầm lao đến, mặc dù nhìn như là bị vật như mỡ đông này hút vào trong miệng, nhưng sau khi lôi điện biến mất, thân thể Từ Hữu Đạo đã trở thành tro bụi.
Thậm chí ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không có.
Tạ Kiệt sắc mặt đại biến, hít vào một ngụm không khí, thân mình bỗng nhiên rút lui, tâm thần chấn động, mang theo vẻ hoảng sợ, gã nhìn về phía vật kia, giờ phút này thân mình lại nhảy lên, trôi nổi ở giữa không trung, da đầu gã nhất thời run lên.
Về phần miếng cổ ngọc kia, giờ phút này không còn bị Từ Hữu Đạo và Tạ Kiệt cướp đoạt, đang lao thẳng đến Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại cười cười, thân mình không đi thẳng, mà là tránh ra vài bước, tránh khỏi đường đi của miếng cổ ngọc, khiến cho miếng cổ ngọc kia rơi xuống trước mặt Hàn Bối, cử động này nhất thời làm cho Hàn Bối sửng sốt, Tạ Kiệt mặc dù da đầu đang run lên, nhưng cũng bị hành động tránh lui của Mạnh Hạo làm cho sửng sốt.
- Nhị vị, tuồng vui này đã bẫy được tu sĩ áo bào màu tro, còn muốn bẫy cả Mạnh mỗ hay sao?
Mạnh Hạo cười như không cười, nhìn về phía Hàn Bối cùng Tạ Kiệt, trong mắt lộ ra một tia châm chọc, mở miệng, lôi kỳ xuất hiện, khiến cho lôi điện ở bốn phía trong khoảnh khắc xao động.
Lời nói của Mạnh Hạo vừa dứt, Hàn Bối nhất thời nhíu mày, hai mắt Tạ Kiệt chợt lóe, không nói gì.
- Chỉ sợ vật như mỡ đông kia xuất hiện, cho dù là Hàn đạo hữu cũng không dự liệu được, cho nên việc Từ Hữu Đạo tử vong, cũng không coi là các ngươi bội ước, mà thật sự là ngoài ý muốn.
- Nhưng không quản các ngươi lựa chọn như thế nào, chỉ cần sự tồn tại của Từ Hữu Đạo đã nói lên toan tính của các ngươi cần ba người mới có thể hoàn thành, nay Từ Hữu Đạo đã chết, ta cảm thấy được hiện tại các ngươi hẳn là nên suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến cho ta đồng ý thay thế vị trí của Từ Hữu Đạo.
Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng, trong mắt đã lộ ra hàn mang, thanh âm bình tĩnh, nhưng lại tựa như hàn băng.
Bên cạnh hắn lôi vụ khuếch tán ra, khiến cho lôi điện nơi đây càng loạn hơn nữa, nhưng Mạnh Hạo cũng không muốn hấp dẫn sự chú ý của vật như mỡ đông kia, sau khi lôi vụ tản ra thì hết sức khống chế ở gần người, không cho nó tiếp tục tản ra ngoài.
Sắc mặt Tạ Kiệt nhất thời trở nên khó coi, tâm cơ của Mạnh Hạo làm cho gã giờ phút này cực kỳ kiêng kị, gã chẳng thể nghĩ tới, ở bên ngoài, trên đường gã cố ý nhằm vào Hàn Bối, vả lại trên đường cũng không trao đổi nhiều với Từ Hữu Đạo, khiến cho việc này thoạt nhìn giống như không có sơ hở, vậy mà còn bị Mạnh Hạo nhìn ra manh mối.
- Là lời nói cuối cùng trước khi chết của Từ đạo hữu lộ ra manh mối, Mạnh đạo hữu quan sát thật tỉ mỉ, tiểu muội thật bội phục.
Hàn Bối mỉm cười. Thần sắc của nàng ta giờ phút này không còn chút mệt mỏi nào.
- Nơi đây cuối cùng đúng là chỉ cần ba người là được, không dối gạt đạo hữu, tiểu muội thân là đệ tử Thanh La Tông, sao có thể bởi vậy mà phản bội Thanh La Tông đâu.
- Hành động lần này của ta cùng với Tạ sư huynh, vốn đã được tông môn tán thành, nhưng mà đáng tiếc, thật là không dự liệu được, vật tông môn muốn câu dẫn ra, Cực Yếm, vậy mà lại ở chỗ này, lại còn khiến cho Từ đạo hữu vẫn lạc.
Hàn Bối vén tóc, mỉm cười mở miệng. Dung nhan rất đẹp, nhưng tâm cơ lại làm cho Mạnh Hạo phải cực kỳ đề phòng, so sánh với nàng thì Tạ Kiệt thật sự không thể bằng.
Lời nói vừa dứt, tay phải Hàn Bối nâng lên, trảo vào hư không, lập tức có một đạo lam ti từ vị trí Từ Hữu Đạo tử vong xuất hiện, bay về phía Hàn Bối, ngay sau đó, cách đó không xa, vị trí tử vong của tu sĩ mặc áo bào màu tro, cũng xuất hiện một sợi màu xám, hai sợi tơ lượn lờ, Hàn Bối mở miệng, một đạo hoàng ti bay ra, ba sợi tơ quấn quanh cùng một chỗ, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Hoàng ti kia, hiển nhiên là sau khi nữ tử trung niên họ Lý chết đi, không biết bị Hàn Bối lấy đi từ lúc nào.
- Nơi đây, bảo vật của cửu đại gia tộc cổ, trừ bảo vật của Hàn gia ta, còn lại tất cả đều hoàn hảo, giữ vững phong ấn, cho nên không thể lấy ra, vốn là cần ba sợi huyết mạch, còn cần ba người hợp lực mới có thể mở ra Tuế Nguyệt chi luyện của tổ tiên Hàn gia, nay chỉ có thể rút ra từ Từ đạo hữu mà thôi.
- Mạnh huynh, chuyện khi trước không đề cập đến nữa, mong rằng sẽ hiểu nhau, hôm nay nếu ngươi đồng ý, tiểu muội lấy thanh danh tổ tiên ra thề, chắc chắn sẽ chia ngươi một phần Tuế Nguyệt chi luyện!
Hàn Bối mở miệng, tay phải nâng lên vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một chiếc la bàn, xóa đi ấn ký trong đó.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật