Trang chủ » Ngã Dục Phong Thiên » Chương 1445: Yêu Ngôn Hoặc Chúng!

Chương 1445: Yêu Ngôn Hoặc Chúng!

Nhưng ngay khi trung niên yêu tu nọ tới gần, vào chớp mắt bắt lấy bạch ngọc, đột nhiên một tiếng hừ lạnh bất ngờ truyền ra từ phía sau thác nước, theo thanh âm truyền ra, hóa thành một chữ.

- Cút!

Chỉ vẻn vẹn một chữ, giống như câu động thiên lôi, đưa tới một cỗ khí thế kinh thiên phủ xuống ầm ầm. Không ngờ cuốn lên bầu trời, tạo thành một cổ gió lốc, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt trung niên yêu tu nọ, trực tiếp nổ tung.

Ầm ầm ầm.

Sắc mặt của trung niên yêu tu đại biến, phun ra máu tươi, cả người như diều đứt dây, bị gió lốc trực tiếp đánh ầm ra, không ngừng lui về phía sau, không ngừng phun ra máu tươi. Cho đến khi người này thối lui ra khỏi mấy trăm trượng mới dừng lại, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy. Bên trong thần sắc lộ ra hoảng sợ cùng không thể tin.

- Yêu Ngôn Hoặc Chúng!

Trên chiếc thuyền giữa không trung, thần sắc của Bối Ngọc cũng thay đổi lớn giống vậy, lên tiếng từng chữ, nói ra bốn chữ đó.

Mấy yêu tu khác vào thời khắc này đều là tâm thần chấn động, lộ ra khó tin, đồng loạt nhìn về phía thác nước kia.

Phàm Đông Nhi cũng nội tâm chấn động.

Đôi mắt của Mạnh Hạo hơi co rút lại, thanh âm mới truyền ra từ phía sau thác nước, một chữ đó có ẩn chứa lực lượng khó có thể hình dung. Một chữ có thể trở thành một đạo thuật pháp. Một chữ, có thể hóa thành một loại thần thông. Một chữ... Lại có thể rung chuyển tâm thần. Trung niên yêu tu nọ sở dĩ bị thương, trừ bị thuật pháp thần thông đánh ra, càng trọng yếu hơn là tâm thần của người này bị một chữ đó trực tiếp hóa thành công kích.

- Lấy thần thức tự thân công kích tự thân... Khó lòng phòng bị. Thần thức tự thân càng mạnh, sức công kích lại càng kinh khủng!

- Yêu Ngôn Hoặc Chúng...

Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái. Hắn biết bốn chữ này, đây là một trong ba đại đạo pháp chí cao vô thượng của yêu tu nhất mạch bên trong Cửu Hải Thần Giới!

Yêu tu có thể học được loại đạo pháp này, vô cùng ít thấy. Bối Ngọc có thể, chính là như đám Hải Giới bát yêu của Long Thiên Hải mới có tư cách.

Thậm chí chẳng những Mạnh Hạo nhìn thấu, đám người Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc cũng đều nhìn thấu. Sự tồn tại sau thác nước cũng không có sát ý, đây chỉ là một lời cảnh cáo.

Trung niên yêu tu nọ ở giữa không trung sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Khi người này nhìn về phía thác nước, mang theo hoảng sự, ôm quyền cúi đầu thật sâu giữa không trung, nhanh chóng về tới trên chiếc thuyền. Còn con cáo trắng kia thì từ đầu đến cuối, cũng không nhìn ngoại giới chút nào, vẫn ở chỗ cũ thổ nạp bạch ngọc.

Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, không nói chuyện, chỉ đứng ở nơi đó quan sát. Bối Ngọc chần chờ, cất bước đi ra, sau khi tiến đến gần thác nước, nàng cúi đầu thật sâu.

- Vãn bối Cửu Hải Thần Giới yêu tu nhất mạch hải nữ Bối Ngọc, không biết là vị yêu tu tiền bối ở đây cùng yêu tu nhất mạch ta có quan hệ sâu xa hay không?

Bối Ngọc không thể không hỏi. Yêu Ngôn Hoặc Chúng chi pháp thuộc về bí truyền trong yêu tu nhất mạch. Người ngoài căn bản không thể thu được. Nhưng giờ này, nàng không ngờ ở chỗ này, thấy có người thi triển.

Bên trong thác nước không có thanh âm truyền ra. Hồi lâu sau, con cáo trắng đó há miệng nuốt vào bạch ngọc. Thân thể nhoáng lên một cái, nhảy vào bên trong thác nước biến mất không thấy.

Bối Ngọc do dự một chút, cuối cùng không dám bước chân vào bên trong thác nước. Một chữ lực lượng vừa rồi, có thể thấy được sự tồn tại, bên trong thác nước, tu vi của người đó... Vô cùng kinh khủng.

Mang nghi ngờ, Bối Ngọc lần nữa ôm quyền, đứng dậy bay lên chiếc thuyền. Mắt bên phải của Mạnh Hạo vào phút chốc đó, liên tục chớp động chín cái. Đầu óc hắn vang một tiếng ầm. Thế giới trong mắt bên phải vào giờ khắc này giống như phóng đại, dường như cụ bị lực lượng xuyên thấu, trong chớp mắt liền nhìn thấy phía sau thác nước, bất ngờ có một động phủ. Mà bên trong động phủ đó, giờ này khoanh chân đang ngồi một người nam nhân trung niên, bên cạnh nam nhân có một ngôi mộ.

Nam nhân đó dường như vĩnh hằng, đi phụng bồi ngôi mộ ấy!

Trong chớp mắt Mạnh Hạo thấy rõ những điều này, nam nhân bên trong động phủ chợt quay đầu, dường như cùng ánh mắt của hắn nhìn nhau, lộ ra một chút kinh ngạc. Người đó vung tay áo, lập tức hình ảnh trước mắt Mạnh Hạo kết thúc, đầu óc hắn đột nhiên đau nhói, sắc mặt hơi có đỏ hồng, rất nhanh khôi phục.

Nhưng cho dù hình ảnh kết thúc, Mạnh Hạo như cũ vẫn nhớ rõ ràng bộ dáng của nam nhân trung niên, lại nhớ trên mi tâm của người đó có một cái vảy màu trắng.

- Hắn là yêu tu!

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, đi về phía trước. Kiếm Đạo Tử chần chờ một chút, đi theo phía sau. Những chiếc thuyền khác cũng chậm rãi đi về phía trước, rời khỏi nơi đây.

Sau khi đi không lâu, Mạnh Hạo bỗng nhiên tay phải chộp một cái về Kiếm Đạo Tử. Kiếm Đạo Tử đang muốn né tránh, chần chờ một chút, bị Mạnh Hạo bắt lại cánh tay.

- Thượng tiên...

Kiếm Đạo Tử kinh hoảng.

Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, cầm lấy cánh tay của Kiếm Đạo Tử. Tay phải nâng lên một tiếng răng rắc, thẳng thừng chặt đứt một ngón tay của lão ta. Sự đau nhức kịch liệt khiến thân thể của Kiếm Đạo Tử run lên, nhưng dường như không dám nổi giận, mà là sợ hãi không dứt.

- Tên yêu tu vừa rồi chính là một cây đao khác của ngươi chuẩn bị đúng không?

Khi Mạnh Hạo lên tiếng nhàn nhạt, buông lỏng ra cánh tay của Kiếm Đạo Tử.

Kiếm Đạo Tử chua xót, dường như không biết nên giải thích thế nào.

- Ngươi có thể cứ tiếp tục giả bộ, tuy nhiên phải nhớ một câu nói... Đừng chọc tới ta!

Mạnh Hạo chăm chú nhìn Kiếm Đạo Tử, từng chữ từng chữ lên tiếng.

- Lấy đi một ngón tay của ngươi chỉ là cảnh cáo, nếu lại chọc ta... mặc kệ bên trong Như Phong Giới còn ẩn chứa người nào, mà ngươi còn có bao nhiêu bả đao, ngươi đều sẽ hối hận.

Mạnh Hạo nói đến cuối cùng, mỉm cười.

Nhưng nụ cười ấy trong mắt của Kiếm Đạo Tử lại mang cảm giác nào đó khiến lão ta hoảng sợ. Dường như người trước mắt, là một tên hung thần ác sát, nếu không trêu chọc thì thôi, một khi thật sự trêu chọc, người này... Chuyện gì cũng có thể làm được.

Một đường sau đó, mọi người không gặp gì ngoài ý muốn nữa. Kiếm Đạo Tử cũng không nói bất kỳ lời gì khác cùng Mạnh Hạo. Hắn thẳng đường đi tới, nhìn thiên địa, thần sắc như thường.

Về phần những Sơn Hải Giới tu sĩ phía sau hắn, phần lớn trầm mặc. Sau khi trải qua chuyện của trung niên yêu tu trước đó, bọn họ tựa hồ đều thu liễm rất nhiều, mặc dù là thấy được trên mặt đất một vài vật động lòng vật, cũng không lỗ mãng.

Quốc gia thứ chín không lớn, đoàn người bay gần như đã nửa ngày. Bối Ngọc rời đi, đến động phủ của nàng lựa chọn. Những yêu tu khác cũng đều lần lượt rời khỏi, cho đến sau khi Phàm Đông Nhi cùng thanh niên tu sĩ nọ đều đi hết, phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một tòa đô thành.

Đây là đô thành của người phàm, là quốc gia của Đệ cửu quốc.

Sau quốc gia này, có thể thấy được một ngọn núi xa xa. Lưng chừng núi có tuyết trắng, lưng chừng núi có màu xanh biếc. Dưới chân núi có hồ, liên tiếp xa xa hóa thành một con sông, thông hướng khu vực xa hơn.

Hồ này như cái gương của một mặt bầu trời, không có gợn sóng lăn tăn, nhìn một cái, giống như nơi đó cũng có một phương bầu trời.

Dưới sự bồi bạn của Kiếm Đạo Tử, Mạnh Hạo bay qua đô thành, lướt qua mảnh hồ nước như bầu trời vậy, đến gần tòa Bạch Phong Sơn nọ!

Hắn vừa mới tới gần, lập tức một cỗ gió lạnh đập vào mặt. Hiện giờ rõ ràng là mùa hạ, thời tiết nóng bức, bị gió rét lạnh thổi qua, cả người đều mát mẻ. Loại cảm giác đó, khiến cho người ta lập tức liền thích nửa tòa núi tuyết này.

Nhất là màu xanh biếc dưới sườn núi cùng trắng như tuyết trên lưng chừng núi tạo thành đối lập rõ ràng. Nhưng khiến cho tâm thần của Mạnh Hạo chấn động là sau khi hắn tiến lại gần, hắn rõ ràng đã nhận ra, quy tắc cùng thế giới căn nguyên đến từ bầu trời trên ngọn núi này dường như... càng rõ ràng, mãnh liệt hơn.

Dường như, ngọn núi này chính là vòng xoáy trung tâm của cả quốc gia thứ chín, giống như quy tắc căn nguyên, giống như căn nguyên sở tại của bản bổn nguyên.

Trừ điều đó, Mạnh Hạo còn trên ngọn núi này, đã nhận ra cảm giác trên đường lâu tại Nam Thiên Tinh lúc trước.

Đó là vô số năm qua, sau khi không biết bao nhiêu người sùng bái, tạo thành một cỗ lực lượng vô hình dường như hương hỏa. Lực lượng đó sau khi ngưng tụ đến trình độ nhất định, liền trở thành vận mệnh quốc gia của quốc gia thứ chín, theo thời gian trôi qua, từ từ... trở thành một cỗ khí vận!

Khí vận của Như Phong Giới!

Mạnh Hạo càng nhìn càng là động lòng, càng làm cho hai mắt cả hắn co rút lại. Là hắn ở đỉnh của ngọn núi cao nhất này, không ngờ cảm nhận được một cỗ triệu hoán, dường như trong đó, có sự tồn tại thần bí nào đó, đang kêu gọi hắn đi qua.

Cái loại cảm giác này từ từ mãnh liệt, dẫn động nhịp tim của Mạnh Hạo, tác động máu huyết toàn thân hắn vận chuyển, khiến cho hắn không nhịn được, muốn lập tức đi tới đỉnh núi, đi nhìn một chút rốt cuộc điều gì đang kêu gọi.

Mạnh Hạo đang muốn cất bước, hắn bỗng nhiên chợt ngừng bước chân.

- Có ý tứ, sao cảm giác là vì khiến cho ta một bước đến đỉnh núi, cố ý tràn ra loại triệu hoán này...

Hắn như có điều suy nghĩ, giữa cất bước đi về phía ngọn núi, khi xuất hiện, không trực tiếp lên đỉnh, mà ở dưới chân núi, giơ chân lên, đi lên nấc thang thứ nhất.

Phía sau hắn, Kiếm Đạo Tử cùng với mười lão giả kia nhìn lẫn nhau, đều thấy được vẻ giật mình trong mắt từng người.

Tòa Bạch Phong Sơn này là địa phương thần thánh nhất của cả quốc gia thứ chín, là Thánh sơn, đã từng có không ít tiên nhân tới qua. Nhưng phần lớn đều là bay thẳng đến đỉnh núi, từng bước một đi lên từ dưới chân núi như Mạnh Hạo vô cùng ít thấy.

Mà trên thực tế, đi lên từ dưới chân núi, thẳng đường đi tới, mới có thể cảm nhận được sâu sắc hơn. Núi này làm hạch tâm của quốc gia thứ chín, ngưng tụ đến quy tắc căn nguyên cùng với vận mệnh quốc gia.

Mạnh Hạo đi lên bậc cấp, từng bước từng bước, đi về đỉnh núi, bước chân chậm chạp, thậm chí rất lâu sẽ dừng lại. Hắn cảm thụ quy tắc trên ngọn núi này còn có căn nguyên gần như không chỗ nào không có mặt. Còn có chính là... ngưng tụ trên núi này, bao nhiêu năm rồi, ý niệm sùng bái của vô số người tạo thành cái gọi là vận mệnh quốc gia.

- Đây là... Căn nguyên của núi sao.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, tay phải dường như bắt được hư vô. Hắn giữa cái phất tay, lại không biết, một khu vực quốc gia thứ chín vào thời khắc này nổi lên gió lớn.

- Thủy bản nguyên...

- Đây là hỏa...

- Đều không trọn vẹn...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, thời gian trôi qua, hắn đi rất chậm, cho đến khi ban đêm phủ xuống, cho đến mặt trời mới mọc ló đầu, cho đến vào lúc giữa trưa, hắn rốt cục đi qua chỗ núi xanh biếc, đi tới trên tuyết trắng. Hắn từng bước từng bước, toàn thân toàn ý đắm chìm trong núi này, đi cảm ngộ, đi hiểu rõ, quên mất bước chân, quên mất đường phía trước.

Thậm chí hắn cũng không biết, giờ khắc này, theo hắn đi lên núi, cả quốc gia thứ chín, mặt đất đều đang chấn động. Mưa gió rơi khắp nơi, ánh sáng bầu trời lưu chuyển. Trên mặt đất, cũng có linh tuyền phun ra mọi chỗ. Thậm chí còn có từng ngọn ngọ núi sau khi biến mất lại xuất hiện, sông lớn chảy ngược, giống như thế giới đang thay đổi.

Mà sỡ dĩ có biến đổi, hết thảy là bởi vì Mạnh Hạo đi lên núi. Hắn cảm ngộ quy tắc của thế giới này. Hắn cảm ngộ căn nguyên của thiên địa, mỗi một lần có thu hoạch, cũng sẽ ở cả quốc gia thứ chín hiển hóa.

Dưới chân núi, đám người Kiếm Đạo Tử sớm đã trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập. So với những lão giả khác, trong mắt Kiếm Đạo Tử cũng có lo lắng sâu đậm. Mà ông ta lo lắng, hiển nhiên không phải Mạnh Hạo.

Cho đến khi Mạnh Hạo bất tri bất giác đã đến đỉnh núi!

----------oOo----------

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật