Trang chủ » Ngã Dục Phong Thiên » Chương 1157: Chúng ta trả lại tiền

Chương 1157: Chúng ta trả lại tiền

Ngụy Tiên!

Đây là một vị Ngụy Tiên!

Đi theo ra bên ngoài, người thiếu niên thần sắc âm lãnh, đứng trước mặt đám người Quý gia, ánh mắt quét qua người Mạnh Hạo.

- Cút! Hắn chỉ nói một từ này, trong lòng hắn biết Mạnh Hạo lai lịch quá lớn, nên không muốn trêu chọc, nhưng nơi này là nhà tổ do hắn trấn giữ, nếu là Phương Tú Phong đến, hắn không dám mạo phạm thì cũng thôi đi, đằng này một tên tiểu bối cũng dám làm vậy, khiến cho lòng hắn vô cùng phẫn nộ.

Sự xuất hiện của hắn khiến cho tộc nhân Quý gia ở xung quanh phấn chấn, Quý Học Lâm trong nháy mắt liền “tỉnh lại”, kích động nhìn cửu tổ trong gia tộc, sau đó nhìn Mạnh Hạo, lộ ra ý nghĩ giải hận.

- Ngươi lần này nhất định sẽ bị trấn áp!

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, nhìn pháp tướng hồ lô cực lớn đang trôi nổi trên đỉnh đầu của thiếu niên này.

- Pháp tướng sao… ta cũng có. Mạnh Hạo cười cười, hai mắt lóe lên, từ sau khi hắn tiến vào Quý gia, chưa từng sử dụng toàn lực, cho tới lúc này, tu vi trong cơ thể hắn ầm ầm chuyển động, trên thân thể bỗng chốc lộ ra tiên khí, trong khoảnh khắc tiên khí tản ra, sau lưng hắn, vòm trời chấn động, nhật nguyệt cùng rung chuyển, một pháp tướng tựa như có thể chống đỡ thiên địa cự lớn, ầm ầm xuất hiện.

Điểm mạnh của pháp tướng này, kinh thiên động địa, giống như viễn cổ cự nhân, gương mặt chính là Mạnh Hạo!

Pháp tướng vừa xuất hiện, bát phương ầm vang, bầu trời chấn động, mặt đất rung chuyển, khi pháp tắc quy tắc nhất thời hiển lộ thì một cỗ uy áp khổng lồ bao phủ xuống, khiến cho hồ lô kia lập tức phát ra tiếng ong ong, như tán phát toàn lực để đối kháng với pháp tướng của Mạnh Hạo.

Khiến bầu trời như bị rách ra, tiếng nổ đinh tai nhức óc, như đem thiên địa chia làm hai, chấn áp lẫn nhau, sự va chạm vô hình khiến mặt đất xuất hiệu dấu hiệu vỡ vụn.

Trong lúc nhất thời, bất phân thắng bại!

Toàn bộ tộc nhân Quý gia đều trợn mắt há mồm, hô hấp dồn dập, tất cả mọi người vào lúc này, da đầu tê rần, trong đầu nổ vang, bọn họ… biết Mạnh Hạo rất mạnh, nhưng không ngờ…lại… mạnh như thế này!

Vậy mà mà có thể đối kháng với cửu tổ của bọn hắn, hơn nữa còn bất phân thắng bại, phải biết là, cửu tổ của bọn họ… là tiên!

Thiếu niên sắc mặt trầm xuống, mắt lộ kỳ quang, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, tận đáy lòng thở dài một tiếng. Sự kinh diễm của thiếu niên này, hắn không phải bây giờ mới biết, nhưng khi thực sự đối diện rồi, mới đột nhiên phát hiện, bản thân mình trước đó… đã xem thường hắn.

- Quả nhiên là… đã bước nửa bước vào Chân Tiên!

Lúc này, việc Mạnh Hạo xông vào Vệ Thành quý tiết sớm đã bị tu sĩ bên ngoài mau chóng truyền đi thông báo với tông môn dưới muôn vàn hình thức, cộng thêm gió mây vần vũ trong thiên địa cũng khiến cho cường giả các tông môn trong Đông thổ đều phát giác và ngưng tụ thần thức, khi nhìn thấy Mạnh Hạo vậy mà có thể đánh ngang tay với Ngụy Tiên, từng tiếng thở chợt từ trong các tông môn tại Đông Thổ truyền ra.

- Hay cho một tên Mạnh Hạo!

- Cha hắn vốn đã kinh diễm, nay nay… còn hơn cả thế!

- Phương gia…

Vô số ánh mắt Đông Thổ ngưng tụ nhìn lại, trong Quý gia, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý, sau khi tu vi của hắn đại thành, thì chưa từng được chiến đấu với Ngụy Tiên lần nào. Hắn rất muốn biết, bản thân hiện nay nếu chiến với Ngụy Tiên một trận, kết cuộc sẽ ra sao!

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, chỉ về phía thiếu niên nọ, trong mắt chiến ý đã rõ ràng.

- Đợi chiến với ngươi đấy!

Tộc nhân Quý gia hô hấp dồn dập, đặc biệt là mấy tên thường ngày vẫn tự cho là thiên kiêu kia, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, bọn chúng không thể không thừa nhận, bản thân và Mạnh Hạo sớm đã bị kéo ra một khoảng cách không cách nào tưởng tượng được, như trời với đất, không thể vượt qua.

- Hắn… không ngờ lại mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy!

- Nực cười thật, chúng ta còn cảm thấy là cùng bối phận cùng thế hệ, ta tác động tới phong vân, mà hắn ở đây… đã có thể đánh một trận với lão tổ của chúng ta!

- Chúng ta… đã không còn tư cách làm đối thủ của hắn nữa rồi… Đối với thiên kiêu của Quý gia mà nói, đây là một đả kích rất lớn, trước nay chỉ nghe nói, nay tận mắt chứng kiến, khiến chúng cả linh hồn rung động.

Đối mặt với ánh mắt tràn ngập chiến ý của Mạnh Hạo, thiếu niên cửu tổ đâm lao phải theo lao, thời khắc này tiến thoái đều không được, chính lúc đang chần chờ, thì bỗng nhiên, một âm thanh tang thương từ trong hư vô truyền tới, vang vọng khắp cả Quý gia.

- Quý gia ta tu nhân quả, linh thạch ngoại vật, cũng là một loại trong nhân quả, không thể vấy nhiễm, nhưng phàm là kẻ thiếu linh thạch thì cho hắn!

- Ngươi hãy nhớ lấy, thứ mà Quý gia tu là nhân quả, không giống với người khác, tu nhân quả, càng kính sợ nhân quả, nếu không có sức mạnh Trảm Nhân Quả, thì phải thuận theo nhân quả!

- Cho hắn, hắn tới nơi này yêu cầu linh thạch, cũng là vô hình trung giúp các ngươi trảm đi nhân quả, việc này các ngươi còn nhìn không thấu sao? Nhân quả một khi đứt rồi, tu vi của các ngươi mới có thể tinh tiến.

Thanh âm vang vọng, sau khi nói được ba câu thì biến mất. Thiếu niên cửu tổ thân mình chấn động, hắn nghe ra được đây là thanh âm của lão tổ chân chính của Quý gia tại Đông Thổ, khí thế lập tức tiêu thất, pháp tướng tán đi, ôm quyền hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu.

- Đa tạ tiểu hữu giúp đỡ tử đệ Quý gia, chặt đứt nhân quả, xin hỏi tổng cộng còn thiếu bao nhiêu, lão phu cho ngươi.

Không những vị thiếu niên này như vậy, trong tộc nhân Quý gia có không ít người dường như có sự minh ngộ, nhất là mấy tên thiên kiêu thiếu Mạnh Hạo linh thạch, tên nào tên nấy thân hình chấn động, toàn thân không ngờ xuất hiện đạo quang, như có đại đạo chi âm vây quanh. Lời nói ban nãy dường như đã đánh thức đạo tâm trong lòng chúng!

Đối với một màn nghịch chuyển này, Mạnh Hạo cũng ngẩn ra, nhất là khi trông thấy đạo quang trên người Quý Học Lâm nhiều nhất, dao động tu vi như muốn đột phá, hắn liền hít vào một hơi.

- Công pháp của Quý gia không ngờ lại nghịch thiên như vậy!

- Tu Nhân Quả, Kính Nhân Quả, Trảm Nhân Quả… Mạnh Hạo mở to hai mắt, trong khi vẫn còn đang kinh ngạc thì Quý Học Lâm bỗng nhiên ôm quyền hướng Mạnh Hạo cúi đầu.

- Đa tạ Mạnh sư huynh trảm đi nhân quả năm đó của ta.

- Đa tạ Mạnh sư huynh!

- Đa tạ Mạnh Hạo đạo hữu! Khi mấy thiên kiêu thiếu linh thạch của Mạnh Hạo ai nấy đều ôm quyền thì Mạnh Hạo chợt lùi về sau, trong lòng vô cùng tức giận, bản thân chẳng qua là muốn tính sổ mà thôi, tại sao tới sau cùng lại biến thành bản thân mình giúp đỡ bọn chúng.

- Vậy lão gia hỏa ban nãy nói chuyện, lão ta là ai, người này lợi hại thật, chỉ vỏn vẹn ba câu nói thì đã hóa giải tất cả, còn giúp cho tộc nhân có được tạo hóa, ba câu nói, liền biến ta thành đá mài dao giúp bọn chúng trảm đi nhân quả!

- Đáng chết! Mạnh Hạo nhíu mày, đang muốn lui về phía sau thì bỗng nhiên thiếu niên cửu tổ bước ra, mỉm cười lên tiếng.

- Tiểu hữu đây là muốn làm gì, bọn chúng thiếu ngươi bao nhiêu linh thạch, ngươi nói với ra, hiện tại ta sẽ đưa cho ngươi.

- Khụ khụ, không sao, ta với bọn hắn quan hệ rất tốt, hôm nay chỉ là đùa giỡn mà thôi, cứ để thiếu vậy đi, ta… ta không cần gấp. Mạnh Hạo vội vàng lên tiếng, lùi tới bên cạnh cửa lớn.

- Vậy thì không được, tiểu hữu ngươi không nói, là do ngươi tấm lòng nhân hậu, các ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là thiếu bao nhiêu. Còn có ba người Tiếu Tiếu nữa, các ngươi có biết thiếu bao nhiêu không. Thiếu niên cửu tổ thản nhiên nói, trong lòng hắn mơ hồ có sự minh ngộ, biết rằng nhân quả này không thể dùng dằng, lúc này đoạn được, thì đối với mấy tên thiên kiêu kia mà nói mới thực sự là việc đại sự.

Đám người Quý Học Lâm phúc linh tâm chí, mơ hồ cũng minh ngộ được đạo lý này, nên rối rít lên tiếng.

- 765 vạn!

- 918 vạn!

- 1000…1400 vạn.

- 833 vạn…

- Ba người Tiếu Tiếu cộng vào chắc không quá 3000 vạn…

Thiếu niên cửu tổ sau khi nghe thấy số lượng linh thạch này, liền sửng sốt, ánh mắt thâm sâu nhìn Mạnh Hạo.

- Tiểu hữu tấm lòng nhân hậu, ngày sau ắt phú quý càng nhiều.

- Quý Tiếu Tiếu ba người bọn hắn không có ở đây, không tính là đích thân đưa cho ra, không tính là trả tiền! Mạnh Hạo ho khan mấy tiếng, gấp rút lùi về sau, hắn cảm thấy Quý gia toàn một lũ điên, làm gì có ai nợ nhiều linh thạch như vậy mà còn nôn nóng đòi trả, đổi lại là hắn, đánh chết hắn cũng không đưa.

- Thật sự không gấp mà, thế này đi, các ngươi cứ bận việc trước, cha ta tìm ta có việc, ta về nhà trước đây… Mạnh Hạo ra khỏi cửa lớn Quý gia với tốc độ nhanh nhất. Nhưng vừa mới bước ra thì lập tức một túi trữ vật bay ra, rơi vào trong tay hắn.

- Bên trong là tất cả linh thạch, từ nay về sau mấy người bọn hắn, không còn nhân quả gì với ngươi nữa.

“Binh” một tiếng, cửa lớn của Quý gia đóng lại.

Mạnh Hạo cười khổ, mấy tờ giấy nợ trong túi trữ vật của hắn, lúc này liền trở thành tro bụi, cũng may… còn lại ba tờ của đám người Quý Tiếu Tiếu, bọn hắn không có ở đây, nên xem như không thể trả lại nhân quả.

Đòi được tiền, nhưng Mạnh Hạo lại rất buồn bực, hắn không biết là, thời khắc này trên khắp Đông Thổ đều vì lần đi đòi nợ này của hắn mà chấn động không ngừng, vô số ánh mắt đều dồn vào đây.

Mạnh Hạo nhìn cánh cửa lớn của Quý gia, lại nghĩ tới thiết hoàn trong túi trữ vật, chần chờ một chút.

- Con bà nó, lão tử không tin nhân quả, thiết hoàn này ta càng muốn được! Mạnh Hạo xoay người, ôm quyền hướng về đám tu sĩ đang vây quanh ở bên ngoài, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng, chớp mắt đã bay xa.

Tốc độ cực nhanh, thân ảnh chớp mắt đã không thấy, không bao lâu sau, trên bầu trời Đông Thổ, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện, ánh mắt hắn lóe lên, thần thức tản ra, sau khi xác định xung quanh không có thần niệm quấn quanh, trong mắt mới lộ ra vẻ trầm tư.

Một lúc lâu sau, hai mắt hắn chợt lóe

- Xem ra sau này phải khuyên người ta viết giấy nợ nhiều hơn, tự tay viết, chính là nhân quả…

- Thú vị đây, ngày sau nói không chừng những tờ giấy nợ này có thể mang lại lợi ích lớn! Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, đang muốn đi tìm cái Đạo tràng kia dựa theo Tiên Cổ Đạo Lệnh thì bỗng nhiên, thân ảnh hắn khựng lại.

- Ta nhớ ra… hình như mình cũng nợ tiền người khác…

- Chu viên ngoại, ba lượng bạc… Mạnh Hạo nghĩ tới đây, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng.

- Nhưng năm đó ta đã từng tìm, Chu viên ngoại đã tạ thế, vậy xem ra, ta nên đi tìm hậu nhân của hắn để trả sạch. Hừ? Kháo Sơn lão ô quy, Triệu quốc trên lưng nó, nó đã rời khỏi Nam Thiên Đại Địa rồi, ta… ta làm sao đi trả sạch món nợ nhân quả này đây! Mạnh Hạo sau một hồi sửng sốt, bèn cười khổ.

Mạnh Hạo lắc đầu thở dài, thần thức rót vào trong Tiên Cổ Đạo Lệnh trong túi trữ vật, men theo lời chỉ dẫn, nhoắng cái đã đi xa, mấy ngày sau, tại nơi sâu thẳm trên Đông Thổ, tại vòng ngoài sơn mạch rộng lớn, thân ảnh Mạnh Hạo biến mất vào trong núi, một mạch tiến về phía trước, đi qua không biết bao nhiêu nơi hiểm trở, thậm chí có không ít lần còn rất nguy hiểm.

Nhất là càng vào sâu bên trong, không những không thể bay, mà mặt đất có khi còn đột nhiện nứt ra, hắc khí ngất trời, cho dù là thân thể cường hãn như Mạnh Hạo, cũng bị hắc khí làm cho bị thương, sau vài lần như vậy, hắn có chút kinh hãi.

- Cái này không giống cấm chế, trái lại giống như có người bị chôn ở đây, là ai chôn không biết? Cái này thực tổn âm đức. Mạnh Hạo xem xét kỹ lưỡng, hắn có thể xác định, trong lòng đất có chôn vật gì đó, một khi chạm phải sẽ nổ tung.

Cũng có một số cấm chế tự nhiên, một khi bạo phát, tu vi như Mạnh Hạo cũng phải bỏ mạng.

May mà Tiên Cổ Đạo Lệnh chẳng những có hiệu quả đối với cấm chế, mà ngày cả vật bị chôn dưới lòng đất cũng có hiệu quả. Dưới sự dẫn dắt của nó, Mạnh Hạo cẩn thận tránh né từng chút một, lại qua vài ngày, thì thấy được một con đường nhỏ. Mạnh Hạo mơ hồ cảm nhận được nơi này đều là một dạng cấm chế sờ vào là nổ. Cũng may có sự dẫn đường cộng thêm sự cẩn thận nên hắn chỉ dẫn phát ba lần. Khi đến cửa vào, trước mặt hắn, xuất hiện… một gian miếu đổ nát.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật