Trang chủ » Ngã Dục Phong Thiên » Chương 1039: Cố thổ

Chương 1039: Cố thổ

Ly Thần Quyết, có thể tu thành thần hồn bất tử, một khi thần hồn xuất hiện, thiên địa luân hồi không thể diệt, cho dù là chết, vô số năm sau cũng sẽ tái sinh xác thịt.

Thuật này không phải một trong ba ngàn đại đạo của Yêu Tiên Cổ Tông, mà là trước kia Kha Vân Hải vô tình thu được, coi như chí bảo, tu vi của hắn đã thành, không thể tu hành, cho nên để Kha Cửu Tư tu luyện.

Nhưng thuật này quá khó, dù cho Kha Cửu Tư thiên phú ngất trời, cũng khó mà hiểu thấu, cuối cùng trước khi Kha Vân Hải ngã xuống, luyện chế chí bảo, lại thêm Kha Cửu Tư trải qua đại biến, thế mới hiểu ra, ngưng tụ thần hồn bất tử, luân hồi bất diệt.

- Sống và chết, Ly Thần Quyết... Mạnh Hạo thì thào, mơ hồ hiểu ra một chút, nhưng vẫn mơ hồ, nắm được một chút phương hướng, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì cả.

Hồi lâu, Mạnh Hạo mở mắt, cúi đầu nhìn vào hai hạt châu trắng đen, nhìn một lúc, toàn bộ ý chí đều dung nhập vào trong trắng và đen.

Dường như trắng và đen này hóa thành lốc xoáy cắn nuốt tất cả, chậm rãi chuyển động, trong đầu Mạnh Hạo dần dần hiện ra hình ảnh, hình ảnh đó sừng sững trong thiên địa, tu vi tỏa ra, nhấc tay lên, hai hạt châu đen trắng chuyển động trong tay hắn.

Một loạt dao động không thể nói rõ phát tán ra từ hai hạt châu, tràn ra toàn thế giới, khắp mọi nơi, vô số sinh mệnh sùng bái, Mạnh Hạo có thể dễ dàng nắm giữ sống chết của bọn họ, bên trong hai hạt châu này như tồn tại đại đạo nắm giữ sinh mệnh cùng tử vong của thế gian.

Cuối cùng có một ngày, chiếc thuyền ầm một tiếng lại ngừng, Mạnh Hạo mờ mịt mở mắt, nhìn thấy biển rộng quen thuộc, đó là Thiên Hà Hải, thấy được mặt đất quen thuộc, đó là Nam Vực Đại Địa.

Chiếc thuyền này, dừng lại ở giao giới giữa Nam Vực và Thiên Hà Hải, Mạnh Hạo liền tỉnh táo lại.

Như một giấc mộng, một hành trình trong mộng, hoặc là tìm đạo trong giấc mộng.

- Giữa sống và chết, người chưa từng chết, không thể hiểu được.

Mạnh Hạo im lặng một hồi, từ từ đứng lên, quay đầu nhìn Thiên Hà Hải đằng sau, mặt biển yên lặng, không một gợn sóng, Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

- Đến lúc đi rồi. Cho nên thuyền mới đưa ta đến đây...

- Ly Thần Quyết. Giữa sống và chết mới hiểu ra, hiện tại ta còn loanh quanh ngoài cửa...

- Như vậy, ta cam lòng cả đời lặng lẽ chết đi như thế...

- Ta không cam lòng! Trong mắt Mạnh Hạo toát ra chấp nhất mãnh liệt, chấp nhất như lửa, thiêu đốt tính mạng của hắn, đốt cháy tất cả mờ mịt và chua xót tương lai.

- Ta còn có hy vọng, dù cho mất đi đạo cơ, ta cũng vẫn còn hy vọng!

- Hy vọng của ta... ngay ở Vãng Sinh Động! Ánh mắt Mạnh Hạo phát sáng mãnh liệt, Vãng Sinh Động, là hy vọng của hắn, là chỗ lựa chọn cuối cùng.

Đối với Vãng Sinh Động, Mạnh Hạo hiểu biết không nhiều, nhưng ở Nam Vực thì có rất nhiều truyền thuyết về Vãng Sinh Động. Trong những truyền thuyết này, đa số đều là những cường giả khi sinh mệnh đến cuối, trước khi chết sẽ bước vào Vãng Sinh Động, khao khát vãng sinh trong đó, lại có được sinh mệnh tràn đầy.

Nếu như coi sinh là khởi đầu, chết là kết thúc, như vậy từ sống đến chết là một lần luân hồi. Mà ở Vãng Sinh Động, trong truyền thuyết... có thể cho người ta sống một lần luân hồi thứ hai, như có được sinh mệnh thứ hai.

Những truyền thuyết này, Mạnh Hạo đã nghe không ít ở Nam Vực, thậm chí hắn còn tự mình đặt chân tới bên ngoài Vãng Sinh Động, chỉ là ở vòng ngoài, không chân chính tiến vào trong.

Vừa vào vãng sinh thân chết trước, chết rồi mới có mạng nghịch thiên!

- Trong truyền thuyết, Vãng Sinh Động, không phải ai cũng bước vào, chỉ có người khao khát vô hạn với sinh mệnh, tử khí toàn thân, có đại quyết tâm, đại nghị lực, mới có thể đặt chân vào trong động.

- Bằng không, giữa đường sẽ tự ngã xuống. Mạnh Hạo nhìn về phía Nam Vựcm ánh sáng trong mắt càng thêm mãnh liệt, mang theo chấp nhất, không cam lòng với tương lai, hắn hít sâu một hơi.

- Vãng Sinh Động, Mạnh Hạo ta xông vào một lần, xem thử bên trong có thể mở ra luân hồi lần thứ hai cho ta, sống thêm một đời! Mạnh Hạo đi tới, theo ván tàu xuống thuyền, đạp chân lên bờ cát, hắn quay đầu lại, nhìn thấy U Luân thượng cổ chầm chậm lùi về, mặt biển nổi lên sương mù, bao phủ U Luân, che khuất nó, sau đó biến mất.

Chỉ có trước khi biến mất, trong ánh mắt của lão giả mặc giáp trên thuyền mới hiện ra một tia thâm thúy, nhìn về Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cũng nhìn lão, hai người cách sương mù nhìn nhau, hắn thấy được không phải thế giới của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo thấy được, cũng không phải thế giới của lão.

Dần dần, sương mù tiêu tán, U Luân thượng cổ, lại sớm biến mất.

Nếu nó không muốn cho người thấy, vậy không ai có thể biết sự tồn tại của nó.

Nam Vực Đại Địa, rất nhiều chỗ giao nhau với Thiên Hà Hải, ở chỗ giao nhau, bãi biển hoang vắng, đôi khi thấy được xương cốt chim thú, xung quanh yên ắng không có hơi người.

Mạnh Hạo đầu tóc xám trắng, mặc áo dài tu sĩ, chỉ là mặt mũi già nua, nhìn như cụ già phàm tục.

- Không biết nơi này cách Vãng Sinh Động có xa lắm không... Mạnh Hạo đi trên bờ cát, mỗi một bước đều đạp sâu trong cát, đi rất lâu, mới rời khỏi bờ cát này, ở bên rìa núi rừng, ánh mắt hắn quét qua xung quanh, đi tới trước.

Rừng núi, đã rất lâu rồi Mạnh Hạo chưa đi qua, trong trí nhớ trước khi Trúc Cơ, mình ở Triệu Quốc thường xuyên qua lại rừng núi, nhưng từ sau Trúc Cơ đều là bay đi..

Rừng núi không dễ đi, tràn đầy gai góc, khi sắc trời chiều sắp tắt, hoàng hôn phủ xuống, Mạnh Hạo mới qua một ngọn núi, thở hồng hộc, cả người mỏi mệt, khi hoàng hôn mới dựa vào một cây to, ngồi xuống nhập định.

Nhập định, đã trở thành thói quen, cho dù là không có tu vi để vận chuyển, nhưng nhập định như vậy cũng làm cả người Mạnh Hạo thả lỏng.

Sắc trời ngày càng tối, khi tối đen, đột nhiên trong rừng xa phát ra tiếng gầm khẽ, đồng thời mùi gió tanh ập tới. Ngay sau đó, trong rừng phía trước Mạnh Hạo đi ra một con chó hoang ba đầu. Con chó ba đầu này, một cái đầu khô rút, một cái phát ra âm lãnh, cái cuối cùng thì hung bạo.

Dãy núi này rõ ràng là lĩnh vực của hung thú, Mạnh Hạo đặt chân vào, khiến cho nó xuất hiện, trong mắt lóe lên sát khí hung tàn.

Nhưng nó không đến gần, mà vòng quanh Mạnh Hạo, tu vi của nó không kém, đã là Ngưng Khí tầng chín, có trực giác, mơ hồ cảm thấy Mạnh Hạo ẩn chứa nguy hiểm vô hạn, nhưng cố tình ở trong lúc nguy hiểm này, Mạnh Hạo cho nó cảm giác yếu ớt như người phàm.

Loại mâu thuẫn này, làm nó không khỏi do dự.

Nhưng nó kiên nhẫn cũng chỉ duy trì được nửa nén nhang, liền hung bạo gầm lên, nhảy vọt ra, vụt như chớp lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Ba cái đầu, ngoài một cái đầu héo khô, hai cái đầu khác đều há to miệng máu, mùi tanh ập tới, lao thẳng đến, Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt.

Thân thể của hắn suy yếu, nhưng khi vừa mở mắt ra, trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng lạnh.

Tia sáng lạnh này ẩn chứa sát khí của Mạnh Hạo, năm đó ở Tây Mạc dẫn Ô Thần bộ lạc dời đi, hắn giết rất nhiều tu sĩ, trên người sớm có sát khí, bình thường có tu vi áp chế hóa giải thì cũng thôi, nhưng trước mắt không thể áp chế được nữa, lúc này bùng ra từ trong mắt.

- Cút! Mạnh Hạo hừ lạnh, dù cả người suy yếu, nhưng vẫn có một cỗ khí thế hóa thành uy áp vô hình, rơi xuống người con chó ba đầu.

Con chó ba đầu lập tức dựng thẳng lông tơ, khựng giữa không trung, thần sắc hoảng sợ, nghe tiếng của Mạnh Hạo, không chút chần chờ quay người vội vàng bỏ chạy.

Dọa chạy con chó hoang này, Mạnh Hạo đứng lên, dù đã là hoàng hôn, nhưng hắn vẫn còn phải đi.

Hắn rất mệt mỏi, nhưng trong mệt mỏi, Mạnh Hạo phát hiện thân thể mình dù suy yếu, nhưng che giấu một cỗ lực lượng, đó là lực lượng thân thể trước kia.

Sở dĩ không hiện ra, là bởi sức sống của Mạnh Hạo suy kiệt, không thể chống chịu nổi.

Giống như người đàn ông khỏe mạnh bị bệnh lâu, từng có sức mạnh trăm cân, hiện tại có thể phát huy một phần mười cũng là xa vời, mà Mạnh Hạo còn nghiêm trọng hơn cả bệnh nặng, sức sống suy kiệt, khiến cho Mạnh Hạo mơ hồ hiểu được, một khi mình bùng nổ lực lượng thân thể, vậy cũng là lúc sinh mệnh đến cuối.

Mạnh Hạo khó nhọc bước đi, mặc kệ mặt trời lên xuống, thân thể già nua thêm, nhưng trong mắt hắn khao khát sinh mệnh lại càng nồng.

Cho đến khi hắn đi ra dãy núi, đứng trên đỉnh, phóng mắt nhìn ra, thấy được một mảnh hồ khổng lồ, Mạnh Hạo sững sờ.

Mảnh hồ này, cũng có thể gọi là biển.

Mạnh Hạo không thể quên nơi này, bởi vì nơi này... từng là quê hương của hắn.

Nơi này là lãnh thổ Triệu Quốc ngày xưa, năm đó Kháo Sơn lão tổ rời đi, liền hóa thành hố sau, đến nay đã qua trăm năm liền biến thành hồ.

- Chiếc thuyền đó, đưa ta đến nơi này...

Mạnh Hạo thì thào, đi tới trước, cho đến bên bờ, hắn nhìn vào nước hồ, trong lòng hiểu ra.

- Ta sinh ở đây, nơi này là khởi điểm của ta... Mạnh Hạo ngồi xuống, nhìn nước hồ, hắn nhớ nhà.

Trên hồ có thuyền, nhưng rách nát, trôi nổi bên bờ, cũng có một căn nhà gỗ, cũng tràn đầy tang thương, rất lâu rồi không có người đến.

Lúc này bầu trời nổi mây đen, trong tiếng sấm ầm ầm, có tia chớp xẹt qua, mưa... từ từ trút xuống.

Mạnh Hạo đi vào trong nhà gỗ, ngồi dưới mái nhà, nhìn mưa bên ngoài, lặng lẽ nhìn, người hắn còng xuống, mặt mũi tang thương, xung quanh chỉ có tiếng mưa ào ào trên hồ nước, cùng tiếng gõ lên nhà gỗ, ngoài ra là yên lặng.

Cho đến khi hoàng hôn phủ xuống, bầu trời đã đen, trăng rằm giấu trong mây đen, chỉ lộ ra một góc, mưa vẫn ào ào, lại nổi lên gió mạnh, thổi qua mặt hồ, làm cho chiếc thuyền nát trôi đi. Lại rơi vào người Mạnh Hạo, trong gió rét, Mạnh Hạo kéo chặt quần áo, lúc ngẩng đầu, hắn thấy trên mặt hồ có một nữ nhân áo trắng, đang từng bước đi tới.

Nháy mắt nhìn thấy nữ nhân này, Mạnh Hạo sững sờ, im lặng cúi đầu.

----------oOo----------

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật