Mạnh Hạo đứng trên chiến xa, nhìn đệ thập tổ Vương gia không ngừng lui về sau, trong mắt hắn sát cơ nhoáng lên một cái, tay phải đưa lên, bỗng nhiên xuất hiện Thanh Đồng Tiên Kiếm của Hàn Sơn.
Đệ thập tổ Vương gia trong nháy mắt cặp mắt co rút lại, nhưng không có né tránh, mà trong mắt lóng lánh tia sáng lạnh, lão vận chuyển tu vi toàn thân, khí thế như cầu vồng, thậm chí đều có một chút nguyên thần chi hỏa thiêu đốt trên người lão.
"Rốt cục đã lấy ra kiếm này, nhìn dáng vẻ của hắn, tối đa cũng chỉ dùng một lần nữa mà thôi! Với khối phân thân này, đổi lấy dư lực của kiếm, một khi chém xuống chính là khoảnh khắc bản tôn dịch chuyển tới!" Đệ thập tổ Vương gia trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
Mắt thấy Tiên Kiếm của Mạnh Hạo sắp chém xuống, nhưng đột nhiên Tiên Kiếm trong tay Mạnh Hạo biến mất, rồi trong túi trữ vật mười luồng sáng lạnh hung mãnh bay lên, cuốn theo năm tháng vô tận, vọt thẳng tới phía đệ thập tổ Vương gia.
Tốc độ cực nhanh, hơn nữa trước đó Tiên Kiếm đã thu hút chú ý của đệ thập tổ Vương gia, bởi vậy, Mạnh Hạo coi như chiếm tiên cơ, mười thanh mũi kiếm Tuế Nguyệt, bằng tốc độ kinh người mang theo hơn 100 ngàn năm lực lượng của năm tháng, trong nháy mắt bay tới.
Chỉ vừa tới gần, lập tức khiến đệ thập tổ Vương gia biến sắc, thân thể lão cấp tốc khô héo. Trong hoảng sợ lão không dám chậm trễ chút nào bật lui ra sau. Thế nhưng lão càng lui về sau, tốc độ chiến xa lại càng nhanh.
Tranh đoạt từng giây, Mạnh Hạo không tiếc hao phí khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ, thúc giục chiến xa nổ "ầm ầm". Đệ thập tổ Vương gia phát ra một tiếng rống giận thê lương, cánh tay phải trong một chớp mắt này nổ tung.
Lão dùng cách tự bạo, đổi lấy lực phản chấn cực mạnh, rốt cục tránh thoát va chạm của chiến xa, chiến xa lướt sát qua cạnh sườn, nhưng ngay lúc vượt qua sườn lão, trong mắt Mạnh Hạo sát cơ nhoáng lên một cái.
- Bạo! Một mũi kiếm Tuế Nguyệt giá trị 1 tỉ linh thạch, trong tiếng "ù ù", trực tiếp nổ tung, tạo thành một lốc xoáy năm tháng ngập trời, quấn lấy đệ thập tổ Vương gia vào bên trong.
Đệ thập tổ Vương gia phát ra tiếng thét thê lương, trong lốc xoáy lão bạo phát tu vi toàn diện. Cuối cùng trong tiếng nổ "ầm ầm" lốc xoáy biến mất, cả người lão khô héo như da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, phát ra tiếng gào thét điên cuồng.
- Bạo! Tới nước này, Mạnh Hạo không còn đau lòng cái gì. Hắn có thể chiến thắng phân thân này của đệ thập tổ Vương gia, tu vi chỉ là một phần... mà duyên do chính là hắn có tiền!
Hắn có tiền, thì có pháp bảo Tuế Nguyệt nghịch thiên, 100 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm nổ nát, chỉ là bắt đầu, mũi kiếm Tuế Nguyệt tự bạo, mới là đòn sát thủ của Mạnh Hạo.
Phân thân của đệ thập tổ Vương gia, thời khắc này là thua bởi linh thạch của Mạnh Hạo!
Theo lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, mũi kiếm Tuế Nguyệt thứ hai tự bạo, hình thành tiếng nổ "ầm ầm" vang trời, gió lốc năm tháng quét ngang bốn phương tám hướng, khiến cho hư vô đều tổn thương, biển rộng đều khô héo, hết thảy hết thảy vào giờ khắc này, dường như đã trôi qua vạn năm.
Phân thân của đệ thập tổ Vương gia, "ầm" một tiếng liền vỡ vụn, một luồng phân thần bay ra, phát ra tiếng rống giận thê lương.
- Mạnh Hạo!!!
- Ngươi hẳn phải chết!!!
Ngay khoảnh khắc thanh âm lão truyền ra, nguyên thần lão lập tức xoay tròn, hóa thành một cái lốc xoáy to lớn, có vô số phù văn phức tạp lấp lóe trên đó cùng xoay tròn, dường như hợp thành một trận pháp thần bí.
Chỉ là ở trung tâm trận pháp, trong xoay tròn đó dường như xuất hiện một cái hắc động, không biết đi thông tới nơi nào. Tiếp đó từ bên trong hắc động lốc xoáy toát ra một khí tức áp lực lên Mạnh Hạo trước nay chưa từng cảm thụ.
Khí tức này mới vừa xuất hiện, khiến cho hư vô bốn phía phát ra tiếng "rắc rắc", bất ngờ xuất hiện những khe nứt.
Nhìn thấy những khe nứt này cặp mắt Mạnh Hạo co rút lại. Hắn tận mắt nhìn thấy những cái khe nứt nhanh chóng khuếch tán, hóa thành một hình dáng hình bầu dục.
Từ rất xa nhìn tới, giống như một con mắt!
Lốc xoáy trận pháp kia chính là đồng tử, hắc động chính là chỗ sâu trong đồng tử, mà hư vô bốn phía trở thành là tròng trắng mắt, về phần những khe nứt kia... giống như tơ máu trong mắt!
Mạnh Hạo toàn thân phát lạnh, uy áp mãnh liệt làm thân thể hắn dường như sắp nổ tung, càng làm cho trong lòng Mạnh Hạo khiếp sợ. Ngay lúc hắn bị ánh mắt kia nhìn thẳng vào mình... hắn cảm nhận rõ ràng, trong thân thể của mình dường như có một vật chất vốn đã dung hợp với hắn tuy hai mà một, lại đang chậm rãi run rẩy, dường như sắp bị ép tách ra khỏi bên trong thân thể mình.
Loại vật chất này, Mạnh Hạo hình dung không ra cụ thể, chỉ có thể mơ hồ cảm thụ, đây là cơ sở hắn thu được, là cơ sở hắn gian khổ tu hành củng cố hơn hai trăm năm qua!
- Là Đạo cơ... Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn có thể nghe được trái tim của mình đang nhảy lên "thình thịch", ngoài ra, hết thảy bốn phía đều trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch.
Chỉ có lốc xoáy kia đang chuyển động...
Mạnh Hạo muốn vùng vẫy, nhưng giờ khắc này, thân thể hắn dường như không thuộc về mình, không thể hoạt động mảy may. Mà cơ sở trong cơ thể, cũng trong một chớp mắt này, dường như càng lúc càng xa cách. Thậm chí Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy, từ trong lỗ mũi mình có từng đợt từng đợt làn hơi trắng tiết ra. Hắn còn có thể cảm nhận được, chẳng những là mũi miệng, còn có trong mắt, còn có hai lỗ tai, cùng với toàn thân, thời khắc này đều có làn hơi trắng này tràn ra.
Đây không phải là sinh cơ, đây là đạo cơ!
"Đạo của ta, là tự tại, là tự do!!!" Mạnh Hạo cặp mắt đỏ bừng, ngay khoảnh khắc này, trong cơ thể tu vi ầm ầm bùng phát. Đây là cưỡng ép bùng phát, cái giá phải trả là hắn liên tục phun ra ba búng máu tươi, thân thể uể oải, nhưng đổi lấy thân thể khôi phục hành động.
Nhưng đúng vào lúc này, từ trong lốc xoáy truyền ra một tiếng thở dài, chỉ là một tiếng thở truyền vào trong tai Mạnh Hạo, lại làm cho thân thể Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợt...
Rồi từ trong lốc xoáy kia chậm rãi hiện ra một cỗ quan tài bảy tấc!
Quan tài vừa xuất hiện, chợt toát ra một ý tang thương không cách nào hình dung, tràn ngập cả tam hoàn hải vực. Tất cả hải yêu dưới đáy biển, trong nháy mắt không nhúc nhích, ngay cả Hải Ma trong nhị hoàn, cũng đều run rẩy.
Trên Thiên Hà Hải, tất cả tu sĩ, tất cả sinh linh, đều trong khoảnh khắc này, toàn bộ an tĩnh lại.
Biển rộng bất động, thế giới bất động, chỉ có ý tang thương kia, cuồn cuộn lan tràn ra bốn phía càng ngày càng xa.
Đây mới là Vấn Đạo!
Chân chính Vấn Đạo đỉnh phong!
Mạnh Hạo không cần suy đoán, cũng lập tức sáng tỏ: đây... mới là bản tôn của đệ thập tổ Vương gia!
Bản tôn của lão, rốt cục xuất hiện!
Mạnh Hạo da đầu tê dại, cặp mắt hắn đầy tơ máu, ngay khoảnh khắc này, hắn không chậm trễ chút nào nâng tay phải lên vung mạnh về phía trước. Lập tức tám thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm còn thừa lại, trừ một thanh Mạnh Hạo để lại làm mẫu, bảy thanh kia toàn bộ bay ra, vọt vào bên trong lốc xoáy.
- Bạo! Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống lớn, trong thanh âm khàn khàn, tiếng nổ long trời lở đất, bảy mũi kiếm Tuế Nguyệt toàn bộ nổ tung, tạo thành lực lượng của năm tháng cực kỳ khủng khiếp.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo không mảy may do dự lấy ra Tiên Kiếm của Hàn Sơn, lấy ra bầu rượu uống một ngụm to, sau đó phun mạnh ra. Lập tức kiếm khí ngập trời, Tiên Kiếm trong tay hắn, vẫn còn lại một đạo kiếm khí cuối cùng, trước đó hắn không dùng, chính là phòng bị vạn nhất!
Gió lốc năm tháng này, trong nháy mắt đã xé rách lốc xoáy, lại liên quan tới quan tài kia cũng đều cấp tốc khô héo, trong chớp mắt xuất hiện một khe nứt, cái nắp quan tài ầm một tiếng bể ra.
Mắt thấy gió lốc kinh thiên sắp cuốn vào trong, bỗng nhiên, từ bên trong quan tài thò ra một cánh tay khô khốc, chỉ là mở ra, chỉ là nắm lại, gió lốc năm tháng kinh người kia liền rút nhỏ với mắt thường có thể thấy... một lúc sau bị bàn tay này nắm trong lòng bàn tay, bóp mạnh.
"Ầm!"
Gió lốc tiêu tan, bên trong quan tài chậm rãi ngồi dậy một lão già, lão mặc áo liệm, thân thể gầy yếu... Thời khắc này sắc mặt lão hơi đỏ ửng, nhưng rất nhanh liền trở lại tái nhợt.
Tròng mắt của lão không lớn, nhưng cảm giác tang thương trên thân lão vô cùng mãnh liệt. Lúc này lão nhìn về phía Mạnh Hạo, toét miệng cười, khi thấy Tiên Kiếm trong tay Mạnh Hạo, trong mắt lão khẽ co giật một cái.
Nụ cười này làm Mạnh Hạo rợn cả tóc gáy, hắn không nhìn thấy răng của lão già, xem ra lão này đã rất già nua.
Trong nháy mắt lão lộ ra nụ cười, Tiên Kiếm trong tay Mạnh Hạo bất thình lình chém xuống. Một kiếm này, kiếm khí ngập trời, long trời lở đất, nhưng chưa kịp chém xuống, thân thể Mạnh Hạo đã chấn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi.
- Chết tiệt! Hắn sắc mặt tái nhợt, Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể đưa ra tiên khí, lập tức chiến xa "vù vù", trong nháy mắt đi xa. Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhưng trong mắt lại nhoáng lên tia sáng cơ trí: một kiếm kia là hắn cố ý không chém xuống, lộ ra dáng vẻ không đủ sức, từ phân thân của đệ thập tổ Vương gia trước đó, Mạnh Hạo đã nhìn ra đối phương e ngại Tiên Kiếm của mình.
Một khi đã như vậy, Mạnh Hạo không tin đối phương không có chuẩn bị, dù sao đổi lại là người nào đều biết: xuất hiện lúc ban đầu chính là cơ hội tốt nhất!
"Người này cáo già xảo quyệt, chắc chắn đã chuẩn bị, muốn phát huy kiếm uy chỉ có thể trước lừa gạt lão, tu vi ta không bằng lão, nếu muốn vượt qua kiếp nạn này, nhất thiết phải dụng tâm trí! Tiên Kiếm không động thì thôi, một khi động... chính là lúc phân thắng bại!" Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, hắn nghĩ tới một màn đối phương nắm chặt bàn tay, đã bóp nát gió lốc năm tháng, Mạnh Hạo cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
"Đây là Vấn Đạo đỉnh phong, đây là lực lượng của Ngụy Tiên!" Mạnh Hạo tự mình cảm nhận được sự kinh khủng của bản tôn đệ thập tổ Vương gia. Hắn biết rõ, mình chênh lệch cách biệt với đối phương mà chua xót trong lòng! Hắn lại nghĩ tới trong cơ thể mình trước đó tràn ra làn hơi trắng, còn có loại rõ ràng đã dung hợp hoàn mỹ với bản thân mình, thế mà lại xuất hiện buông lỏng, muốn từ trong cơ thể cưỡng ép rút ra... hắn vô cùng kinh hãi.
- Cần gì phải bỏ chạy! Thanh âm khàn khàn truyền đến từ phía sau Mạnh Hạo.
- Cuộc đời của ngươi, vốn chính là chuẩn bị cho lão phu, đây là vận mệnh của ngươi...
Thanh âm thương tang vang vọng, dường như gió ở bốn phía đều mục nát, sâu kín truyền đến từ phía sau Mạnh Hạo. Mạnh Hạo nghe vào trong tai toàn thân phát lạnh.
Hắn không quay đầu lại, phát động toàn bộ Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể, sáp nhập vào chiến xa, khoảnh khắc trong tiếng nổ ầm ầm, một đường xé hư không vọt đi.
- Từ một khắc ngươi Trúc Cơ, lão phu đã biết, cơ hội thành tiên chờ đợi nhiều năm, ở ngay trên người của ngươi! Thanh âm của đệ thập tổ Vương gia lần nữa truyền đến. Lần này, khoảng cách càng gần, Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, trên mặt nổi lên gân xanh, Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể đã đến cực hạn, tiên khí lại tràn ra như xé rách kinh mạch, đánh vào trong chiến xa.
Tốc độ cực nhanh, thời khắc này phía dưới đã không còn là tam hoàn, mà xuất hiện màu đen, đã đi vào nhị hoàn!
- Đây là đạo của nhân quả, đây là lựa chọn của vận mạng, ngươi cần gì phải cự tuyệt!
- Ngươi có thể cự tuyệt đạo của nhân quả sao? Ngươi có thể cự tuyệt lựa chọn của vận mạng sao? Nếu không thể cự tuyệt, sao không cam tâm tình nguyện giao đạo cơ của ngươi cho ta! Ngày lão phu thành tiên, ngươi ở địa phủ đệ tứ sơn, cho dù là uống vào thuốc lú, mất đi ký ức kiếp này, cũng có thể mơ hồ cảm giác vinh dự! Lần này, lời nói của đệ thập tổ Vương gia, ở ngay bên tai Mạnh Hạo...
- - - - - oOo- - - - -
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật