“Đồ ngu si đần độn!”
Tay quân đội Nhật chửi ầm lên rồi rút phăng mã tấu chỉ thẳng mặt Diệp Thiếu Dương, nghiến răng lẩm nhẩm gì đó khiến đám vong linh binh sĩ sau lưng cùng chen nhau tiến lên.
Khác với những gì được diễn trong mấy bộ “siêu phẩm” chống quân Nhật thời xưa, đám quỷ binh này còn coi như có chút văn minh lịch sự, bước đi nhịp nhàng phối hợp, thoáng chốc đã vây quanh lấy Diệp Thiếu Dương.
Sau đó lại chia ra một nhóm thì xông lên trước, nhóm còn lại thì bù những vị trí trống. Chúng bước đi như đang chơi đùa, Diệp Thiếu Dương nhìn sơ lược qua thấy tất cả mọi lối thoát đều bị chặn lại, hơn nữa là chúng còn mở rộng chiến tuyến tạo thành vòng tròn có vẻ khá rời rạc.
Diệp Thiếu Dương thấy thế liền hiểu ra là đang để phòng ngừa hắn bay ra ngoài, một khi hắn bay lên, đám quỷ binh này sẽ di chuyển chặn đường thoát ngay tức khắc, mà nếu rớt xuống thì vẫn tiếp tục bị vây lại.
Còn Diệp Thiếu Dương lại cũng chẳng thèm để ý mà lướt mắt nhìn quanh, thấy ra mấy tên vong linh người Nhật Bản đều có cầm mã tấu hoặc kiếm dài có quỷ khí lượn lờ trên thân, nhìn là biết đây là hồn khí do chúng tạo ra.
Tuy lúc sống đám binh sĩ Nhật thường dùng súng nhưng cấu tạo một cây súng quá phức tạp, quỷ binh chế tạo ra hồn khí thường dựa vào những thứ mà chúng hiểu biết còn phải là thứ đơn giản mới được.
Mấy tên quỷ binh này lại không tạo ra súng ống được, chỉ đành lấy nhỏ bỏ lớn, chế tạo ra các loại đao kiếm sử dụng.
Sau khi đứng đúng đội hình thì tên quân Nhật kia gầm to lên ra lệnh đám quỷ binh cùng cầm mã tấu xông lên chém về phía hắn.
Tuy mấy tên tiểu này được đào tạo nhưng tu vi của chúng không cao nên Diệp Thiếu Dương cũng chẳng coi vào mắt, hắn dùng chiêu bộ Thiên Cang, bước đạp Thiên Cang chân giẫm Bắc Đẩu, di chuyển như thoi đưa giữa đám đông.
Trên tay cũng không quên vung ra Câu Hồn tác, phát huy toàn lực sử dụng roi Đâu Suất Bát Quái tiên, mỗi một roi đánh trực tiếp lên thân quỷ binh khiến nó tan thành khói bụi.
Nhất thời tiếng gào thét vang vọng xung quanh, tinh phách thì tan vỡ khắp nơi.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương dần có cảm giác hả giận khác thường khi giết đám quỷ binh này, thậm chí hắn còn có lòng hận thù của dân tộc.
Tiêu Dật Vân vừa xử lý xong vài tên yêu quái liền bay thẳng về phía hắn, anh ta đánh úp từ phía sau lưng tiện tay tung ra vài mảnh Ngọc phù, giải quyết gần mười mấy tên ác quỷ trong chớp mắt.
“Bla bla bla...”
Tay tướng sĩ Nhật Bản thét ầm lên, trận pháp nháy mắt tan vỡ, mấy giây sau đó lại tạo thành một vòng vây lớn hơn nhốt luôn cả Tiêu Dật Vân vào trong đó.
Mà Tiêu Dật Vân cũng không hề lo lắng, bay nhanh tới bên canh Diệp Thiếu Dương, hai người cùng tựa lưng vào nhau điên cuồng giết kẻ địch.
Diệp Thiếu Dương chém giết đến gần như kẻ điên, ngay cả hắn cũng không biết mình đã giết địch đến đỏ cả mắt, trong đầu trống rỗng không có một suy nghĩ gì ngoài tiêu diệt sạch sẽ bất cứ một tên quỷ binh nào xuất hiện trước mắt.
Thậm chí còn chủ động xông lên giữa đám một đám ác quỷ giết thẳng một đường máu xông ra ngoài.
Tiêu Đạt Vân trợn tròn mắt nhìn hắn, vội kêu to lên:
“Anh vợ à, anh không muốn sống nữa rồi hả!”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu chỉ còn có một chữ: giết!
Chờ hắn giết đến hụt hơi đuối sức thì mới dần nhận ra khắp người tràn đầy vết đao chém, còn có từng luồng khí tím đen toát ra từ trên miệng vết thương.
Hắn bây giờ đang trong trạng thái linh hồn, khác với lúc thoát hồn trước đây, lúc trước tuy cũng là dạng linh không nhưng lại gần như là ảnh chiếu từ trần gian, nếu mà bị thương trên linh hồn thì thân thể cũng bị y chang như vậy.
Nhưng lúc này hắn lại hoàn toàn là một hồn manếu hồn phách bị thương thì cương khí trong cơ thể sẽ toát ra ngoài.
“Chuyện quái gì đây, tại sao ta lại bị thương nhiều như thế này!”
Diệp Thiếu Dương vô cùng ngạc nhiên, mà hắn cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ về biểu hiện mất tự chủ lúc nãy của bản thân.
“Ai mà biết ngươi đã bị cái gì, lúc nãy cứ như uống phải thuốc tăng lực cứ ra tay chém giết không màng đến gì hết, không chết đã là may lắm rồi!”
Diệp Thiếu Dương coi như đã tỉnh trí lại, lúc này Tiêu Dật Vân cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà ngươi nổi điên lên cũng mạnh thật đấy, giết hơn cả trăm tên ác quỷ, bá đạo ghê luôn!”
Tiêu Dật Vân chỉ chỉ lên trời, là mấy tên vong linh vừa bị giết chết hồn phách cũng chưa kịp tan đi hết còn đang lượn lờ che phủ cả một vùng trời đất, từ xa nhìn lại cũng thấy chấn động vô cùng.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, đứng lúc nhìn thấy một đội quỷ binh vừa bò lên từ dưới dốc núi đi tới tham gia vào đội ngũ vòng vây.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy cương khí trong cơ thể mình đang thất thoát ra ngoài gần như cạn sạch, hắn liền nói với Tiêu Dật Vân:
“Có quá nhiều người, cứ giết thế này cũng phông phải là cách hay, hai người chúng ta đừng tách ra mà phối hợp lại với nhau đi.”
“Phối hợp thế nào?”
Tiêu Dật Vân hỏi hắn.
“Cầm lấy bùa ra đi! Diệp Thiếu Dương nói xong liền sử dụng bộ Thiên Cương nhắm thẳng về đội quỷ binh, tung nhanh Câu Hồn tác trong tay, đọc nhẩm câu thần chú, vây hãm bảy tám tên quỷ binh lại.”
Mấy tên ác quỷ kia cùng tiến công nhưng vẫn không tránh thoát khỏi Câu Hồn tác.
“Ném bùa!”
Nghe thấy Diệp Thiếu Dương lên tiếng gọi, Tiêu Dật Vân hiểu ngay luôn ý định của hắn, kết ấn niệm chú, ném ra ba mảnh linh phù lên người đám quỷ bị trói, tức khắc bùng lên mấy ngọn lửa tím.
Tử Vi thiên hỏa đốt cháy hừng hực, cháy lan từ tên này sang tên khác.
Diệp Thiếu Dương vội rút lại Câu Hồn tác, vung mạnh sợ dây hất mấy tên ác quỷ đang đánh tới ra ngoài.
Mấy tên quỷ binh Nhật Bản bị lửa lan đến trên người va đụng khắp nơi, mấy tên quỷ khác vội vàng chạy trốn tránh né khiến cho trận pháp dần bị rối loạn.
Sau một lần phối hợp thành công thì hai người bắt đầu sử dụng tiếp tục, một người dùng Câu Hồn tác trói quỷ, một người ném bùa đốt, phối hợp đốt hết thành tro bụi.
Bọn họ phối hợp thành công mấy lần đã diệt chừng vài chục tên ác quỷ. Nhưng thấy đám quỷ binh không ngừng bò lên bao vây lấy họ, không có chút giảm bớt lại mà càng ngày vòng vây càng lớn khiến cả hai cũng dần căng thẳng lên.
Tiêu Dật Vân cũng nhìn ra được chỗ quan trọng nhất.
“Không ổn rồi, ta sắp hết pháp lực rồi, linh cũng gần hết sạch, nếu cứ thế này kiểu nào cũng chết mất, phải chạy thôi!”
“Chạy cũng không chạy thoát được, mấy kẻ này cũng không phải đần, nghĩ cách ngăn chặn từ lâu rồi, mấy tên ác quỷ dưới kia cũng đã chờ sẵn rồi, chiếm trước lại càng phiền phức.”
Diệp Thiếu Dương thở dốc nói, làm phép mấy lần cộng thêm bị thương mà thất thoát cương khí khiến cho hắn cũng không còn dư lại được bao nhiêu cương khí trong người, cũng không cố gắng được bao lâu nữa, hắn nghĩ một chút rồi nói:
“Trừ phi có người kéo sự thu hút của bọn chúng đi phía khác thì mới có hy vọng.”
Tiêu Dật Vân nhăn mày hỏi:
“Ý ngươi là sao?”
“Có nghĩa là chỉ có một trong hai người chúng ta có thể chạy.” Diệp Thiếu Dương chắn lại một đợt công kích mới, nhìn về phía Tiêu Dật Vân, nói nhanh:
“Ngươi đi trước đi, ta ở lại chống đỡ, ngươi đi tìm người tới giúp!”
Tiêu Dật Vân nói:
“Ta đi đây, ngươi ráng chống đỡ.”
“Chống không nổi nữa rồi, ngươi đi nhanh đi!”
Diệp Thiếu Dương hối thúc hắn, đột nhiên nói:
“Ta có thể chống đến lúc có cứu viện tới, nhưng nếu... chống không nổi, nhờ ngươi hãy chăm sóc Chanh Tử!”
Tiêu Dật Vân tránh ánh mắt hắn, lùi ra sau hắn, lắc đầu nói:
“Nói cái gì vậy, nếu ta bỏ anh em trong những lúc thế này thì sau này cũng không cần phải tiếp tục công tác ở âm ty nữa, huống chi ngươi còn là anh vợ của ta!”
“Ngươi hãy đi đi, vì Chanh Tử, ta không muốn hai người chúng ta cùng chết ngay tại nơi này!”
“Nếu muốn chết thì cũng không còn cách nào khác, đã là anh em thì đừng có nói nữa. Tiêu Dật Vân bắt đầu hăng hái giết địch nhưng động tác càng ngày càng chậm, cương khí cũng không còn đủ để tiếp tục sử dụng nữa.”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật