Diệp Thiếu Dương cũng kết ấn phản kích.
Kết ấn đối địch, là phương thức chiến đấu văn minh nhất giữa các pháp sư, giống như chỉ luận bài so tài với nhau mà thôi, uy lực ấn pháp tuy không mạnh, nhưng vì hai người mặt đối mặt đấu pháp, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, hết thảy đều xảy ra ngay tức khắc, là cách thức khảo nghiệm khả năng ứng biến cũng như pháp lực cao thấp của pháp sư.
Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, bản thân mình từ nhỏ đến lớn, theo Thanh Vân Tử hàng yêu bắt quỷ khắp nơi, mỗi lần đi ngang qua một đạo quan, Thanh Vân Tử đều tới gõ cửa kết giao, nếu đối phương là pháp sư, sẽ cùng người đó luận bàn kết ấn đấu pháp.
Bắt đầu từ năm mười tuổi, Diệp Thiếu Dương chưa từng bại dưới tay bất kỳ kẻ nào, đương nhiên cũng là vì một số nhân vật cấp tông sư coi mình có bối phận cao, không muốn giao thủ với hắn.
Bất quá đó là khi còn nhỏ, hiện giờ Diệp Thiếu Dương rất tự tin, nếu chỉ là kết ấn đấu pháp, trong thiên hạ không mấy người có khả năng tiếp được hai mươi chiêu của mình.
Nhưng mà càng tiếp tục đấu pháp, vẻ mặt tươi cười của Diệp Thiếu Dương càng cứng lại: chỉ trong chớp mắt, Lão đạo sĩ đã hoá giải hơn ba mươi chiêu của hắn.
Hơn nữa lão nhân này nhìn qua yếu đuối mong manh, nhưng trong lúc đấu pháp, tốc độ tay lại rất nhanh, một lần ra tay có thể biến hoá thủ ấn tới năm lần!.
Thế này đúng là muốn tuyệt đường sống của mình mà! “Ông rốt cuộc là người nào!”
Diệp Thiếu Dương vừa phản kích, vừa giật mình mà hỏi.
Lão đạo sĩ mí mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, ánh mắt cũng tỏ vẻ khiếp sợ như hắn.
“Từ khi nào Mao Sơn lại xuất hiện một người kỳ như ngươi?”
“Ông mắng ai kỳ hả!”
“Mắng ngươi?”
Lão đạo sĩ có chút giật mình.
Diệp Thiếu Dương ngay sau đó nhớ tới, thì ra mình đã hiểu lầm, Lão đạo sĩ này đang muốn khen mình, kỳ này là kỳ tài chứ không phải kỳ quái.
Hai người đều có trình độ tông sư, nhất tâm lưỡng dụng, vừa nói chuyện vừa đấu pháp cũng không hề ảnh hưởng, trong chớp mắt đấu quá trăm chiêu.
Diệp Thiếu Dương lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ, càng đánh càng hăng, hưng phấn kêu lên: “Tới đây, đại chiến ba trăm hiệp!”
Không ngờ Lão đạo sĩ bỗng nhiên nhẹ nhàng lui người về phía sau, hai tay thay đổi kết ấn, lại tập hợp một đạo hỗn nguyên cương khí, từ lòng bàn tay phóng ra.
Mạnh thế? “Dùng kiếm là khi dễ ông.”
Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắm vào đai lưng, hai tay cũng kết ấn, đôi công qua đó.
“Oanh!”
Hai cỗ cương khí va chạm, Diệp Thiếu Dương trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, còn Lão đạo sĩ thân hình chỉ khẽ lay động, rồi dừng lại.
Sau khi rơi xuống đất, vừa lúc ngã bên cạnh tấm bia đá.
Thấy Lão đạo sĩ cười một cách dữ tợn, đi tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng ghé vào bia đá, một lần nữa mở ra Bát Trận Đồ với tốc độ nhanh nhất, chui vào bên trong, đằng sau còn vang lên tiếng Lão đạo sĩ: “Tiểu tử đừng có đi!”
Trước mắt chợt tối sầm, cảm giác thân thể nặng nề, Diệp Thiếu Dương mở to mắt, phát hiện mình đã quay lại phòng ngủ, vẫn đang nằm trên giường, kiểm tra toàn thân, tay chân đều còn đủ.
Cuối cùng cũng đã quay lại……loại cảm giác này thật tuyệt vời.
May mắn là Lão đạo sĩ kia không có đi theo tới đây.
Không đi? Ở lại chờ chết sao? “Ngươi tỉnh rồi hả, không tỉnh ta phải gọi cấp cứu 120 đó.”
Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu, nhìn thấy Tiểu Mã ngồi trên tủ đầu giường, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, hỏi: “Ta vẫn nằm ở đây à?”
“Ừ, giống như lợn chết ấy, gọi thế nào cũng không tỉnh, Lâm Tam Sinh nói ngươi đã tiến vào trong bức họa, nên cũng vào đó tìm ngươi, thế có gặp hắn không?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, trong lòng thập phần khó hiểu: Thân thể mình rõ ràng ở đây, chứng minh vừa rồi là hồn phách vào đó, vậy thân thể mình trong bức họa, là từ đâu ra? Chẳng lẽ là hình ảnh phản chiếu từ quá khứ? Tình huống này căn bản là không nghĩ ra được, vậy thì không nghĩ nữa.
Tiểu Mã còn đang dò hỏi, Diệp Thiếu Dương lười không muốn nói nhiều, liền đuổi hắn ra ngoài, sau đó lên giường nằm xuống.
Trong đầu suy nghĩ về những chuyện vừa trải qua ở thế giới trong bức họa, đặc biệt là Lão đạo sĩ kia, thực lực của ông ta quả thực long trời lở đất.
Tuy nói mình đánh nhau một trận với Tào Lôi, pháp lực khô kiệt, thổ nạp một vòng Chu Thiên, cũng chỉ khôi phục chưa đến một nửa pháp lực, chiêu cuối cùng đánh bừa cũng không dùng hết sức, nhưng lão lỗ mũi trâu kia dường như cũng chưa xuất toàn lực.
Nói như vậy, nếu hai bên dốc toàn lực đấu pháp, thì tám phần mình không phải đối thủ của ông ta…… Lão lỗ mũi trâu này, ít nhất cũng là bài vị Địa tiên, thậm chí cũng có thể là Linh tiên trong truyền thuyết! Nhân gian tuyệt đối không có đạo sĩ bài vị Linh tiên! Cho nên chỉ có một khả năng, lão đạo sĩ này chính là một trong số những tiền bối Đạo môn năm đó đã tiến vào thế giới trong bức hoạ mà Lâm Tam Sinh đã nói, hiện vẫn còn chưa ra ngoài, ở bên trong tu luyện không biết đã mấy trăm năm, công tham tạo hóa, đăng phong tạo cực.
Cứ nghĩ như vậy, toàn thân Diệp Thiếu Dương vì kinh hãi mà toát mồ hôi lạnh, may mắn đối phương không hạ sát thủ, bằng không mình còn mạng trở về hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng mà…… lão đạo sĩ kia ở trong đó lâu như vậy, lẽ ra nhất định muốn quay về nhân gian mới đúng, sao thấy mình mở ra Bát Trận Đồ, không lập tức tìm cách chui vào, cứ bám lấy mình đòi đấu pháp là có ý gì? Hay là ông ta không có ác ý với mình? Cúi đầu thoáng nhìn Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương rất muốn vào đó hỏi lão đạo sĩ kia một chút, tuy nhiên lại không dám mạo hiểm, hơn nữa tự cảnh báo bản thân, sau này bất luận thế nào cũng không thể tùy tiện vào đó.
Thế giới trong bức hoạ, quả thực rất đáng sợ, mình cứ ngoan ngoãn ở nhân gian chơi thì hơn.
Thu lại Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương tâm tình rối loạn, cũng không buồn ngủ, vì thế ngồi vào bàn, tiếp tục suy diễn tâm pháp Đại Chu Thiên, sau khi hoàn thành một thiên, mới lên giường niệm Tĩnh tâm chú đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Điện thoại vừa kết nối, đã nghe thấy tiếng Tạ Vũ Tình vô cùng khẩn trương, “Thiếu Dương, cao ốc Lisa đã xảy ra chuyện rồi!”
“Ở đâu nào?”
“Cao ốc Lisa, chính là cao ốc chúng ta đến tối hôm qua đó, để tìm sào huyệt Hồ Tinh đó!”
Diệp Thiếu Dương ngây người một chút, ngồi bật dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có một công nhân vệ sinh cửa kính bị ngã từ trên lầu xuống chết, nhưng ta hoài nghi không phải ngoài ý muốn, không thể trùng hợp như vậy, ngươi có muốn qua hiện trường xem hay không?”
“Đương nhiên là tới rồi!”
“Vậy ngươi đi trước, ta đang trên đường tới, đến đó rồi gặp.”
Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, trong đầu nghĩ đến tình huống Tạ Vũ Tình vừa nói, bất chợt bên người vang lên tiếng nữ nhân: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái đang nằm trên giường, sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, nhìn kỹ nhận ra đó là Trần Lộ.
“Cô, sao cô lại ngủ trên giường của ta hả?”
“Ta thấy trời đã sáng, nên ra khỏi Âm Dương Kính mà hít thở không khí, mới vừa nằm xuống thôi, ngươi khẩn trương cái gì.”
Trần Lộ không cảm thấy là có gì mà trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi là người, ta là quỷ, ta có thể thế nào với ngươi chứ, hơn nữa ta còn là đại tẩu của ngươi đó.”
“Thế cũng không được! Nếu cô muốn ngủ thì qua phòng Tiểu Mã mà ngủ, hoặc ngủ trên sô pha, cô còn như vậy, ta, ta sẽ không khách khí nữa!”
Nằm chung giường với một nữ quỷ, chuyện này là có chuyện gì đây…… Trần Lộ hừ một tiếng, trở vào trong Âm Dương Kính.
Hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương đón xe đi tới dưới cao ốc Lisa, hiện trường đã có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, một số cảnh sát được bố trí thành hàng rào ngăn cản không cho ai tiến vào, nhìn qua có vẻ như sự việc mới vừa mới xảy ra cách đây không lâu.
Diệp Thiếu Dương không đi vào, vừa định gọi điện cho Tạ Vũ Tình, thì thấy cô đang từ xa đi tới, vẫy tay với hắn.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật