Trang chủ » Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân » Chương 711: Song đồng quỷ thi

Chương 711: Song đồng quỷ thi

“Thây khô sống lại, huyết nhục hồi sinh…… Đây là tà thuật nào đó, làn da cô ta nhất định đã được pháp dược gì đó bảo tồn nguyện vẹn, một khi quỷ hồn trở về vị trí cũ, thì thân thể sẽ phục hồi như cũ……”

Lão Quách nhìn thây khô đang không ngừng phát sinh biến hóa, lẩm bẩm nói, tuy tình huống này trong thư tịch cũng có viết, nhưng trong hiện thực rất là ít khi xảy ra.

Lão Quách trong lòng vẫn khó hiểu một vấn đề: Ba mươi năm đã qua, rốt cuộc cái thây khô này đã bị thi triển pháp thuật gì, mà có thể bảo tồn nguyên vẹn không bị phân hủy đi? Nếu nguyên nhân là do bị Kim ti hương mộc bao lại, thì vì sao những thi thể khác đều bị phong hoá đi? “Nếu cứ như vậy…… chẳng lẽ cô ta sẽ sống lại sao?”

Tạ Vũ Tình run rẩy hỏi.

“Người chết sao có thể sống lại, cô ta là muốn hấp thu hồn phách, trở thành quỷ thi.”

Qua không bao lâu sau, thây khô đã hoàn toàn “Phục hồi như cũ”

, ngoại trừ làn da nhợt nhạt hơn so với người bình thường, còn chỗ khác đều không có khác biệt, nhìn qua giống như một người đang ngủ say.

“Lâm Du, cô ta đúng là Lâm Du!”

Sau khi Tạ Vũ Tình nhìn thấy dung mạo cô ta, kích động nói.

Vừa nói xong câu này chưa bao lâu, Lâm Du từ từ mở mắt, mỗi con mắt lại có tới hai con ngươi! Lão Quách âm thầm hít sâu một hơi, Song Đồng Quỷ Thi, oán khí tận trời! Quỷ thi Lâm Du chậm rãi ngồi dậy, hé miệng, hít một hơi thật sâu, đem hút sạch hắc khí ở chung quanh mình vào trong cơ thể, thân thể dần dần phát ra một cỗ ánh sáng mờ màu trạch, đứng lên, hai tay mở ra, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.

Trận cười này, đã phóng thích ra tất cả áp lực nghẹn lại đã qua ba mươi năm qua cũng như những khổ sở năm đó, trạng thái điên khùng, tiếng cười tựa như quỷ khóc dưới Địa ngục, khiến người khó có thể chịu đựng.

Đám người Tạ Vũ Tình cảm thấy khó chịu, bịt kín lỗ tai, nhưng tiếng cười vẫn xuyên thẳng vào trong đầu óc bọn họ, quanh quẩn không dừng.

“Đừng cười!”

Tạ Vũ Tình không chịu được nữa đành phải hét lớn một tiếng.

Lâm Du bỗng nhiên ngừng cười, quay đầu hung tợn nhìn Tạ Vũ Tình, nhưng sau đó giống như đã nhận ra cô.

“Là ngươi! Là các ngươi đã thả ta ra?”

Thanh âm cực kỳ âm hàn.

Tạ Vũ Tình vội gật đầu, chỉ vào thân thể Diệp Thiếu Dương trên mặt đất, nói: “Không có thời gian nói nhiều với ngươi, ngươi đã đáp ứng với chúng ta, muốn cùng nhau đối phó Tử Nguyệt, Thiếu Dương vì cứu ngươi, hồn phách đã bị Tử Nguyệt thu mất…… chính là trong không gian kia, ngươi nhanh cứu hắn ra đi!”

Lâm Du hơi sửng sốt, nhẹ nhành đi tới trước thân thể Diệp Thiếu Dương, cúi người nhìn thoáng qua, cũng không nói gì cả, xoay người bay về phía U linh lộ.

“Ba mươi năm, Tử Nguyệt, ngươi đã giam cầm ta ba mươi năm!!”

Oán khí quanh thân Lâm Du bạo trướng, hình thành một đám mây u ám, đánh thẳng vào phong ấn trên U linh lộ.

Đúng vào lúc này, một đạo thanh quang bay tới, dừng ở trước mặt cô ta, thân ảnh Lâm Du liền dừng lại, quay đầu nhìn.

Vu sư Thái Lan đẩy ra cây cối, chậm rãi bước tới, theo sau là Ngô Từ Quân cùng con Cửu Âm Đông Nhân kia.

Trong tay Ngô Từ Quân cầm cái kén tằm dài to lớn, chậm rãi mà di chuyển ra phía sau Lâm Du, hình thành thế bao vây.

“Là ngươi!”

Lâm Du vừa thấy Vu sư Thái Lan, hai mắt trợn ngược lên, oán khí quanh thân giống như không chịu sự không chế nữa.

Vu sư Thái Lan đi tới ven đường, dừng chân lại, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Du, mang theo áy náy nồng đậm.

“Ba mươi năm không gặp……”

Vu sư Thái Lan nhìn cô, tự mình lẩm bẩm.

“Đúng vậy, ba mươi năm không gặp, ha hả……”

Đối mặt với kẻ thù lớn nhất của mình, ngược lại Lâm Du khắc chế phẫn nộ, không vội vã tấn công, mà lạnh lùng nói, “Ba mươi năm qua đi, không có ngày nào là ta không nghĩ đến ngươi, tất cả những gì lúc trước ngươi đã làm với ta, ta thề sẽ trả lại gấp trăm lần!”

Vu sư Thái Lan nói: “Ba mươi năm trước ta bức ngươi tự sát, là vì đại cục.

Ta cũng để lại cho ngươi một sợi nguyên thần, giam cầm trong U linh lộ, rốt cuộc cũng chỉ vì ta không đành lòng, hiện giờ nghĩ lại, là ta đã sai.”

Lâm Du mái tóc tung bay, không ngừng dài ra, bao lấy toàn thân, hội tụ lại oán khí xung quanh, làm ra thế công kích.

Vu sư Thái Lan coi như không thấy, tiếp tục nói: “Ta hổ thẹn với ngươi, chuyện này đã không thể nào thay đổi cũng không thể bù đắp, nhưng khi đó ta nên nghĩ đến, mặc kệ ngươi có vô tội thế nào, ngươi dù sao cũng sẽ biến thành quỷ, ngọn lửa cừu hận ba mươi năm, đã làm ngươi không thể nào siêu độ được, lưu ngươi lại nhân gian, chỉ là tai họa.”

“Ta sẽ diệt ngươi trước, sau đó mới tìm Tử Nguyệt tính sổ!”

Lâm Du rống to một tiếng, cả người mang theo một cỗ quỷ khí, nhào tới cực nhanh về phía Vu sư Thái Lan.

Vu sư Thái Lan cũng không hề nhúc nhích, chỉ có Cửu Âm Đông Nhân phía sau ông ta lại chuyển động, há mồm phun ra một ngụm chướng khí, hóa giải một đợt oán khí, sau đó rít gào xông tới, điên cuồng công kích đối với Quỷ thi Lâm Du.

Quanh người Cửu Âm Đông Nhân lan tràn ra chướng khí màu xanh biếc, cùng với oán khí màu đen trên người Lâm Du đan lại với nhau, giao nhau thành một đám sương mù dày đặc màu xanh đen, người ngoài chỉ nghe được tiếng gào thét cũng như quái rống, căn bản nhìn không thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Tạ Vũ Tình dần hồi phục lại tinh thần, nghĩ đến việc mình cứu Lâm Du ra, là để đối phó Tử Nguyệt, kết quả bị Vu sư Thái Lan chặn lại, tạo thành cục diện như hiện tại, giận dữ không thôi, giơ súng lục lên chỉ về phía Vu sư Thái Lan, muốn lần thứ hai ép buộc hắn rời khỏi nơi này.

Lão Quách vươn tay ấn cánh tay của cô xuống, lắc đầu nói: “Cô giết không được hắn đâu, dù có giết được hắn, cũng chỉ khiến cho Cửu Âm Đông Nhân bị kích thích, điên cuồng lên mà thôi, sẽ càng khó đối phó.”

Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn nhìn đám “Sương mù dày đặc”

, nói: “Vậy thì hiện tại làm sao bây giờ?”

“Chỉ có để cho bọn họ đánh, hy vọng Lâm Du có thể chiến thắng.”

Tiểu Mã nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được hỏi một câu: “Cửu Âm Đông Nhân rốt cuộc là cái gì, rất lợi hại sao?”

Lão Quách thở dài, trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét, giải thích: “Ở Nam Cương có Tam đại vu thuật: Cổ độc, Hàng đầu, Đông thuật, trong đó Đông thư là thần bí nhất, trong các loại quỷ quái trên nhân gian, Cửu Âm Đông Nhân này chính là đứng đầu, dùng chín đồ vật âm tà nhất để luyện hoá thành thuốc viên Cửu Âm được chia làm: Tam thú, Tam Tà,Tam cấu.

Tam thú là đồ vật trên thân của ba loại Âm thú: Cánh gián, máu dơi, mắt chuột…… Bởi ba loại động vật này đều hoạt động vào ban đêm, không thể ra ánh sáng, cho nên gọi là Âm thú.

Tam tà phân biệt là tóc quỷ, mỡ cương thi, địa long thuế, trong đó địa long thuế chính là da của xà tinh, tương ứng với ba loại tà vật Quỷ, Thi, Yêu Tam cấu chính là ba loại uế vật của con người: chính là kinh nguyệt phụ nữ, Tử hà xa cùng đinh ninh……”

Tiểu Mã nghe vậy liền nói: ”

Nhau thai thì ta biết, chính là cuốn rốn, còn đinh…… gì đó, là cái gì?”

Lão Quách nhìn hắn một cái, từ từ nói: “Đinh ninh, chính là ráy tai…… Quá trình luyện hoá Cửu Âm là cơ mật của Đông Thuật, ta cũng không biết, điều đáng sợ hơn còn ở phía sau.

Sau khi dùng Cửu Âm mà luyện hoá thành thuốc viên, tìm một người phụ nữ đang mang thai, khi thai nhi được hai tháng, bốn tháng, bảy tháng, đều nuốt vào một viên thuốc, dưới tác dụng của viên thuốc, đứa trẻ được sinh ra chính là Thiên Âm chi thể, là ‘Cô lộc tử’ không có tay chân, không thể được xưng là người, bởi nó là thân người, máu yêu, quỷ linh, da cương thi, hoàn toàn là quái vật, ở trong cổ mộ nơi có âm khí sâu nặng mà sinh hoạt chín năm, sẽ trở thành bộ dáng như chúng ta nhìn thấy…...”

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật