Trang chủ » Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân » Chương 706: Không thể thả

Chương 706: Không thể thả

Bởi ngoài ý muốn mà phát hiện ra hồng tiêu, Diệp Thiếu Dương không phải kiếm nhọ nồi với đất sét nữa, tìm một cái vật chứa, cho hồng tiêu vào nước, sau đó dùng sợi bông nện lại, nhúng nước rồi vẽ đạo văn lên những cây gậy gỗ đào đó.

Công việc này cũng chỉ có hắn mới có thể làm được, người khác lần lượt trở về phòng, không tới quấy rầy hắn.

Vẽ đạo văn một hồi, Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, có một số cương thi bắt đầu đi ra.

Thở dài thật mạnh, Diệp Thiếu Dương tính toán thời gian, xem chừng đã qua mấy canh giờ ở thế giới hiện thực, không biết mình đã mấy canh giờ không tỉnh, những bằng hữu đó của mình có phải đang lo lắng không, hay là…… đã cho rằng mình đã chết? Không, bọn họ nhất định tin tưởng mình, chính mình có thể còn sống mà trở về, nhưng mà cũng không phải là lúc này, mình còn phải ở đây thêm một buổi tối.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Thiếu Dương giật mình quay đầu lại, thấy Vương Bình đi tới, thở nhẹ một hơi, đột nhiên ánh mắt dừng ở đống chăn nệm cô nàng đang ôm trong ngực, nhíu mày nói: “Cô…… đến đây làm gì?”

“Ta sợ ở một mình, tới đây ngủ với ngươi.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, nói: “Cô có thể qua chỗ Dương Tư Linh.”

“Không, ta không thân với cô ấy, ở cạnh ngươi mới thấy an toàn.”

Vương Bình cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói.

“Cái này……”

Không chờ Diệp Thiếu Dương từ chối, Vương Bình đã xoay người đóng cửa lại.

Mắt thấy sắc trời đã tối đen, sau khi trời tối lại không thể ra cửa, cho nên, mình không thể nào đuổi nàng ta đi ra được nữa.

Diệp Thiếu Dương đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Đã ba canh giờ!”

Bên ngoài, thế giới hiện thực, Tạ Vũ Tình nhìn về phía Lão Quách với Tứ Bảo kêu to, Tứ Bảo đã đi suốt đêm tới đây, vừa mới đến không lâu.

“Đến bây giờ Thiếu Dương vẫn chưa trở về, các người mau nghĩ biện pháp đi!”

Lão Quách thở dài, nói: “Ta nói, thật sự không có cách nào, ta cùng Thiếu Dương quan hệ không cạn so với cô, nếu còn một hy vọng, ta sẽ liều cái mạng già này cũng được, nhưng thật không còn cách nào.”

Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Tứ Bảo, ”

Ngươi thì sao i, pháp lực của ngươi cũng không yếu, mau nghĩ cách đi!”

Tứ Bảo nhìn thân thể Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm một lát, quay đầu nói với Lão Quách: “Cô ấy nói cũng đúng, dù hiện tại hồn phách của Diệp Thiếu Dương vẫn chưa bị tổn thương, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc hừng đông mặt trời chiếu xuống, thân thể…… cũng sẽ bị hư thối, dù sao chúng ta cũng phải làm gì đó, không thể cứ ở đây chờ đợi được.”

Lão Quách nói: “Ta không có cách, ngươi có biện pháp nào thì nói đi, cùng lắm thì ta đem mạng già ra dùng.”

Tứ Bảo bình tĩnh mà nhìn về phía U linh lộ, nói: “Hiện tại có thể phán đoán ra, nữ quỷ kia đã chịu trận pháp hạn chế, không thể rời khỏi con đường này, bằng không chúng ta sớm đã chết, nhưng nếu chúng ta đi vào, hơn phân nửa cô ta sẽ xuất hiện……”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, nghe hắn tiếp tục nói.

“Ta đã nghĩ, con nữ quỷ kia đã có biện pháp mở ra Tứ Tượng Không Gian, đưa Thiếu Dương vào trong đó, thì tự nhiên cô ta cũng có thể mở ra không gian…… đem hắn ra ngoài.”

Lão Quách vừa nghe, hừ một tiếng nói: “Cái này ai không biết, mấu chốt là cô ta đâu có tốt bụng như thế? Nếu cô ta nguyện ý làm vậy, thì cũng sẽ không bắt Thiếu Dương vào đó.”

Tứ Bảo nói: “Ta biết chứ, cho nên biện pháp duy nhất chính là cùng cô ta đánh nhau một hồi, thu phục cô ta, bắt cô ta phải theo lệnh……”

Lão Quách lập tức lắc đầu, nói: “Ngươi đánh không lại, đừng có đi chịu chết.”

Tứ Bảo nói: “Nếu mà đến bước đường cùng, thì cũng chỉ có thể đánh bừa một chút thử xem, dù sao cũng không thể nhìn Diệp Thiếu Dương chết đi.”

Lão Quách thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc chúng ta thế đơn lực mỏng, không có ai giúp đỡ.”

“Giúp đỡ…… Lệ quỷ được không?”

Tạ Vũ Tình nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Lão Quách nhìn nàng một cái, nói: “Chỉ cần có thể giúp chúng ta, quản chi nó là quỷ hay yêu, bất quá đi đâu tìm lệ quỷ, hiện giờ dù là đi Âm ty gọi người cũng không kịp nữa rồi.”

Tạ Vũ Tình nói: “Lệ quỷ thật ra là có một con, hơn nữa còn rất lợi hại……”

Nhanh chóng kể lại tình huống mình cùng Diệp Thiếu Dương đã gặp được Lâm Du ở toà nhà giải phẫu một lần.

Sau khi Lão Quách nghe xong, quay đầu nhìn hai hàng Kim ti hương mộc trên U linh lộ, giật mình: “Vậy là nói, thân thể cô ta bị nhốt trong thân cây, chỉ cần thân thể thoát khỏi trận pháp ở trên U linh lộ, cô ta có thể khôi phục lại tự do, rời khỏi phòng học 408?”



Cô ta nói như vậy! Ta nghĩ, tuy cô ta không phải đối thủ của Tử Nguyệt, nhưng ít nhất có thể giúp đỡ một chút, hơn nữa còn có Tứ Bảo, có lẽ còn hy vọng.”

“Có hy vọng, có hy vọng!”

Lão Quách liền đứng dậy, nhìn Tứ Bảo, “Có dám mạo hiểm không?”

Tứ Bảo kinh thường nhìn hắn, “Nói gì đó, ngươi tưởng chỉ có mình ngươi thân với Diệp Thiểu Dương chắc? Chỉ cần có hy vọng, vậy phải thử xem sao.

Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết cùng thôi.”

Tiếp đó, bọn họ bắt đầu thảo luận kế hoạch cụ thể, cuối cùng quyết định để Lão Quách đi chặt cây, một khi bị Tử Nguyệt phát hiện ra, Tứ Bảo sẽ đấu pháp với cô ta, vì Lão Quách tranh thủ thời gian, mang thi thể Lâm Du từ trong thân cây ra khỏi U linh lộ…… “Chặt cây, cần bao nhiêu thời gian?”

Tạ Vũ Tình hỏi.



Nó dùng sao cũng là thụ yêu, dùng cái này, cũng nhanh thôi.”

Lão Quách chỉ chỉ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đeo bên hông Diệp Thiếu Dương nói, quay đầu nhìn Tứ Bảo,“Làm?”

“Làm...”

Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trơn bóng, lần này đưa tro cốt của An Tĩnh Phong trở về, hắn cũng thuận tiện quy y, chính thức xuất gia.

Nghe Lão Quách nhắc tới Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, từ rừng cây cách đó không xa, một người đứng lên, gạt cành cây đi ra ngoài.

Mọi người nghe thấy tiếng động, cùng nhau quay đầu nhìn lại.

“Ngô Từ Quân!”

Chu Tĩnh Như kêu lên, kích động muốn lao tới, bị Tạ Vũ Tình ngăn lại, miệng không ngừng lớn tiếng la hét, “Đây nhất định là do ngươi giở trò, Ngô Từ Quân, ngươi hãy mau bảo nữ quỷ đưa Thiếu Dương ca trở về đây, bằng không ta nhất định sẽ dùng toàn bộ lực lượng gia tộc đối phó ngươi, Ngô Từ Quân, bối cảnh Chu gia ta thế nào ngươi biết rõ!”

Ngô Từ Quân cười khổ, đối Chu Tĩnh Như lắc lắc đầu, “Thực xin lỗi.”

Sau đó quay đầu nhìn Lão Quách, nói: “Lâm Du không thể thả.”

“Mẹ ngươi chứ ở đó mà không thể thả.”

Đối mặt với kẻ đã đứng đằng ra làm ra cái độc thủ này, mặt Lão Quách tức nghẹn đến đỏ bừng, cả người run rẩy lên vì kích động, “Ta thực bực mình vì sao ngươi còn có dũng khí đi ra đây, có tin hay không ta một kiếm chém chết cái thằng tạp chủng như ngươi!”

Tiểu Mã bên kia đã sớm không thể kìm nén, định lao tới, bị Tứ Bảo ôm chặt, nói: “Ngươi để cho hắn nói, nếu hắn nói lời không nên nói, không cần ngươi động thủ, ta sẽ giết hắn trước!”

Tiểu Mã lúc này mới bình tĩnh lại một chút, oán hận nhìn Ngô Từ Quân.

Ngô Từ Quân nói: “Ta vẫn nói câu nói kia, Lâm Du không thể thả.”

“Vì sao?”

Tất cả mọi người đều kích động lên, chỉ có Tứ Bảo còn bình tĩnh đôi chút, hỏi.

“Lâm Du oán khí sâu nặng, một khi thả hổ về rừng, đối với các người mà nói, tuyệt đối chỉ có hại vô ích mà thôi, tin ta đi.”

“Tin cái đầu cả nhà ngươi đó!”

Tứ Bảo cũng nổi giận, chỉ vào hắn mắng, “Ngươi nhảy ra đây chính là để nói cái này hả, ngươi cho rằng ta là hòa thượng thì không biết giận phải không?”

Ngô Từ Quân lui về phía sau vài bước, thở dài.

“Lâm Du tuyệt đối không thể thả, nếu các ngươi cứ cố chấp như vậy, thực xin lỗi.”

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật