Quỷ hồn nghe xong những lời này, đáy mắt lộ vẻ bi thương, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ biểu tình gì.
“Ngươi…… có muốn nói gì không?”
Diệp Thiếu Dương hỏi.
Quỷ hồn nhìn hắn, không có chút phản ứng nào.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi có phải hay không có cố kỵ cái gì? Bằng không hai ta trao đổi một chút, ngươi trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ đưa ngươi xuống âm ty, đi cửa sau, nhờ Thôi Phủ Quân trực tiếp siêu độ cho ngươi, thế nào?”
Quỷ hồn vẫn không thèm trả lời hắn, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, phi thân đến, đầu ngón tay ngưng tụ một đạo mây tím.
Quỷ hồn mở mắt, nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục nhắm mắt lại, một bộ dạng thấy chết cũng không sợ.
Ngón tay Diệp Thiếu Dương chỉ còn cách đầu hắn mấy tấc thì dừng lại.
Giết một con quỷ, với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại hắn không hề nghĩ sẽ giết gia hỏa này, chỉ định hù dọa nó một chút, hy vọng có thể ép nó nói ra tin tức mình muốn biết.
Nhưng mà xem vẻ mặt quyết tuyệt cùng thản nhiên của con quỷ này, Diệp Thiếu Dương biết đã gặp phiền phức: một quỷ hồn nếu không sợ bị hồn phi phách tán, thì các biện pháp như vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tra tấn bức cung linh tinh cũng không ép nó được.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nhìn quỷ hồn, nói: “Ta không biết ngươi dựa vào cái gì có thể kiên trì như vậy, tạm thời ta sẽ không giết ngươi, chờ tới lúc ngươi có hứng thú nói chuyện, thì lại tới tìm ta”
Thần thức từ không gian trong linh phù ra ngoài, Diệp Thiếu Dương cất đồng tiền vào trong người, dù sao có linh phù phong tỏa, căn bản không cần lo quỷ hồn kia đào tẩu, cứ chậm rãi mà tính toán, nghĩ thầm nếu về sau biết thêm manh mối gì, cùng hắn nói chuyện vẫn chưa muộn.
Đối với loại quỷ hồn cứng đầu như thế này, phải phá hủy tín niệm của nó mới được.
Tên nhân viên thấy hắn trợn mắt, liền nói cho hắn biết trong phòng còn có hai cái gường, vốn là để cho hai người trực ban, nhưng đồng sự kia hôm nay có việc nên đã về trước, chỉ còn một mình hắn, mời Diệp Thiếu Dương vào đó nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương cũng không khách khí, đi vào buồng trong, đến bên một chiếc giường nằm xuống, để tránh cho tên này hỏi đông hỏi tây, liền nhắm mắt giả bộ đã ngủ, nhưng thực ra hắn ngủ không được, tự mình hồi tưởng lại một lượt những gì đã trải qua trong suốt một ngày ở Cương Thành, cảm thấy chuyện này thực sự rất phức tạp: Lệ Phân Viên, con mương nước đen, khu nhà giải phẫu số 3 thần bí, trong đó khẳng định có liên hệ đặc thù nào đó với nhau, chỉ cần làm rõ điểm này, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Cũng may trước mắt mình đã phương hướng điều tra chính xác, chỉ cần truy xét những việc xảy ra xung quanh Lý Hiếu Cường một lượt, hắn tin tưởng nhất định sẽ phát hiện ra cái gì đó, hiện tại điều duy nhất làm hắn cảm thấy khó hiểu: chính là con Đồng Giáp Thi mà mình vừa thu phục, từ đâu tới? Nghĩ đến lúc trước khi còn ở huyện Hoài Thượng, cũng đã xử lý qua một con, việc này chứng tỏ số lượng Đồng Giáp Thi cũng không phải là ít, nếu bọn chúng đều có tu vi như thế này, thì còn dễ đối phó, vạn nhất có một con Đồng Giáp Thi vương gì đó…thì thực sự rất phiền toái.
Tuy hắn chưa bao giờ giao chiến cùng Đồng Giáp Thi vương, nhưng cũng không muốn lấy bản thân ra thí nghiệm, cảm thụ về sức lực bạt sơn cùng đao thương bất nhập của nó.
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới đối tượng chính của nhiệm vụ lần này: Phệ hồn ma, lập tức lấy ra dương tinh hồn thạch, cầm trong tay, dùng cương khí cảm nhận một phen, vẫn như hôm qua giống nhau, có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng giống như Đạo Uyên chân nhân đã nói: sau khi tiếp cận đến một phạm vi khoảng cách nhất định, sẽ không tài nào cảm nhận được vị trí chính xác của nó, chỉ có thể đoán được nó đang ở Cương Thành.
Nếu nó ở Cương Thành, thì liệu nó có quan hệ gì với Đồng Giáp Thi hay không? Nghĩ thế, trong lòng Diệp Thiếu Dương nảy sinh một sự lo lắng âm thầm, với hắn mà nói, đối thủ đáng sợ nhất chính là loại mà không nhìn thấy được…… Sau nửa đêm, Diệp Thiếu Dương ngủ được một chút, trời vừa sáng đã lập tức tỉnh dậy, ra ngoài gọi điện cho Tạ Vũ Tình, kể lại cho cô nghe về sự việc xảy ra tối hôm qua, Tạ Vũ Tình nói sẽ lập tức tới ngay, hẹn thời gian cụ thể, gặp nhau trước cửa Đại học Y khoa Cương Thành.
Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương dựa theo dãy số Lưu Ngân Thủy đã để lại cho mình mà gọi tới, nói qua tình huống với hắn một lần, rốt cuộc chuyện này cũng có liên quan tới hắn, nên nói trước một tiếng, thể hiện sự tôn trọng.
Chuyện khác thì không nói, nhưng mà lỡ như có người khác ở trong nhà tang lễ xem qua camera theo dõi, phát hiện có thi thể chạy ra khỏi đại sảnh tế điện, đánh vỡ cửa sổ lò đốt xác để chui vào, e là sẽ sợ tới mức bệnh tim phát, vạn nhất lại đem video giám sát truyền lên trên mạng, thì thực là phiền phức lớn.
Lưu Ngân Thuỷ nghe Diệp Thiếu Dương kể lại, thực sự rất khiếp sợ, nhưng vẫn là bán tín bán nghi, đồng ý sẽ phái người tới tiếp nhận điều tra, nói hắn không cần lo nữa.
Diệp Thiếu Dương muốn chính là như vậy, có người tới dọn dẹp tàn cục thì tốt quá rồi, sau đó đơn giản nói qua với Lưu Ngân Thuỷ phương hướng điều tra của mình, Lưu Ngân Thuỷ tuy không quá coi trọng hắn, nhưng vì chức trách, nên vẫn tỏ vẻ một lúc nãy sẽ đến đó, phối hợp với hắn cùng Tạ Vũ Tình tra án.
Vì không muốn bị mấy sinh viên đó hỏi đông hỏi tây, Diệp Thiếu Dương một mình rời khỏi nhà tang lễ, đón xe buýt về trường học, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, biết được cô còn đang trên đường, chính mình không thể chờ lâu được i, vì thế đi vào trường trước, đi một vòng những nơi hôm qua chưa đi, kết quả không phát hiện ra điều gì bất bình thường, ngược lại phát hiện ra nhà tắm nữ, thấy không ít nữ sinh vẫn còn mặc áo ngủ, da dẻ trắng nõn từ bên trong đi ra.
Diệp Thiếu Dương đứng trong bụi cỏ đối diện mà thưởng thức một lúc, trong lòng rất là cảm khái, trách không được mà mọi người đều thích bác sĩ, hộ sĩ là phái nữ, vẫn là mỹ nữ học y nhiều hơn, so với trường của mình thì mỹ nữ lại càng đẹp hơn.
Đã ngắm qua mỹ nữ rồi, cũng nên làm chính sự, Diệp Thiếu Dương một mình đi về phía toà nhà giải phẫu số 3, khi còn cách mấy chục mét thì đứng lại, từ xa mà quan sát, hình dáng toà nhà quả thực là một mặt rộng một mặt hẹp, dễ khiến người ta tưởng tượng ra, có chút giống như một cái quan tài…… Diệp Thiếu Dương bất giác tò mò mãnh liệt, không biết tòa nhà này là do ai kiến tạo ra, vì cái gì mà xây thành thế này? Đi vòng quanh một vòng lầu một, Diệp Thiếu Dương phát hiện tất cả cửa sổ lầu một của toà nhà đều bị người ta dùng sắt hàn chết, hơn nữa bên trong còn che một lớp gỗ bản, không thể nhìn thấy bên trong, nếu có khe hở nào đó, cũng chỉ có thể nhìn được một mảng tối đen.
Đúng lúc này, di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, là Tạ Vũ Tình gọi đến, hỏi hắn đang ở đâu.
Diệp Thiếu Dương nói vị trí của mình, đợi khoảng mười phút, Tạ Vũ Tình cùng Lưu Ngân Thuỷ đi tới, hỏi thăm mới biết hai người gặp nhau ở ngoài cổng trường.
“Ngươi ở đây nhìn cái gì đó?”
Vừa gặp mặt, Tạ Vũ Tình liền hỏi.
“Không thấy gì,”
Diệp Thiếu Dương nói, “Còn không thể nào đi vào được, từ bên ngoài có thể nhìn thấy cái gì.”
Nói xong, dí sát mặt vào một chỗ trên cửa sổ, ngửi ngửi, nói: “Có một mùi vị gì rất nồng……”
Tạ Vũ Tình khẩn trương hỏi: “Thi khí sao?”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt, “Cô nghĩ đi đâu vậy, đây là mùi dung dịch y tế.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe, cũng để sát vào ngửi một chút, nói: “Là mùi formalin, dùng để chống phân huỷ thi thể, xem ra bên trong đúng là phòng chứa xác.”
Lưu Ngân Thuỷ chen vào một câu: “Đúng là chỗ chứa xác, các người muốn vào đó sao, muốn vào thì để ta đi tìm lãnh đạo nhà trường.”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật