Trang chủ » Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân » Chương 431: Chân tướng của hồng thủy

Chương 431: Chân tướng của hồng thủy

Diệp Quân nghĩ cũng phải, với lại hắn cũng không có nghe mình khuyên, nên ngồi xuống bàn, hít sâu vào một hơi, nói “Chuyện này thật là tà quái, sau khi chúng ta đi vào, tìm một vòng ở phòng ngoài, không tìm thấy lão Lưu, nhưng lại ngửi mùi thối trong nhà, lúc đầu còn tưởng mùi của WC, sau lại có người nói mùi vị đó không đúng mà là mùi xác chết, chúng ta liền đi theo mùi thối tìm kiếm.

Đi đến trước cái hầm ở sau hậu viện nhà hắn, xác định được mùi thối là trong hầm trú ẩn truyền ra, lúc ấy cái hầm được đóng kín bằng cái nắp xi-măng, trưởng thôn liền bảo mấy người đem nắp hầm mở ra, lập tức từ phía dưới bốc lên mùi thối khủng khiếp, xông đến mắt mọi người không thể mở ra được Lúc đó phía dưới rất tối, cái gì cũng không thấy.

Trưởng thôn sai người đi sang mấy nhà gần đó mượn đèn pin, rồi mọi người đi xuống, chiếu vào hầm thì …...”

nói đến đây, Diệp quân dùng loại ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Thiếu Dương “Con có biết chúng ta nhìn thấy thứ gì không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

Diệp Quân dùng âm thanh run run chậm rãi nói “Lão Lưu đang ở trên mặt đất của căn hầm, trên người bu đầy giòi bọ, cơ thể đã thối rữa hơn một nửa, nhưng lại đang đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mọi người, nhe răng trợn mắt, còn muốn bò lên trên, nhưng trong hầm lại không có cầu thang, nên hắn không lên được.”

“Đệch…..”

Tiểu Mã trong đầu tưởng tượng lại cảnh tượng lúc đó, dùng sức nuốt nước miếng.

“Đây là sự thật đó, cháu trai, nhị thúc của ngươi chính là tận mắt nhìn thấy.”

Diệp Quân sợ Diệp Thiếu Dương không tin, nên có chút kích động nói.

Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật gật đầu “Con tin thúc, sau đó thì lại xử lý như thế nào?”

Diệp Quân nói “Lúc ấy mọi người đều bị dọa đến choáng váng, có người nói muốn thông báo cho mọi người trong thôn biết, nhưng trưởng thôn không cho, chuyện quái dị như vậy, nếu lỡ như xử lý không tốt, tạo thành ôn dịch gì đó, thì không thể giải quyết được, vì vậy nhân lúc lão Lưu vẫn còn trong hầm, đem cái nắp đậy lại, rồi mời tới một vị tiên sinh ở thôn bên cạnh, tới đây nhìn xem.

Tiên sinh kia nói chuyện trong đạo môn, nên ta người thường không có nghe hiểu, ta chỉ nhớ rõ tiên sinh đó nói, đây là hạn thi, do Hạn Bạt làm ra, nhưng trưởng thôn lại sợ đưa tới cảnh sát, nên tin tức này còn đang tạm thời giữ bí mật.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, vị tiên sinh kia thật ra không có nói bậy, người chết không bị thối rữa mới là cương thi, đã thối rữa mà còn có thể hành động, thì có rất nhiều nguyên nhân, nhưng đó đều là do sinh ra trong quái dị, nghĩ nghĩ, hỏi “Căn hầm kia hiện có người trông coi chứ?”

“Không có ai cả, ai cũng không dám đến nơi đó.”

Diệp Quân nói “Tiên sinh kia nói, cứ để như vậy, chờ đánh chết Hạn Bạn rồi cùng nhau đem hắn đi thiêu.

Trưởng thôn bảo mọi người lấy một cục đá lớn đè lên trên nắp hầm, làm nó không thể đi ra được, tạm thời thì không có chuyện gì xảy ra.”

Nói đến đây, thì nhìn Diệp Thiếu Dương cảnh cáo “Cẩu nhi ta nói với con, đừng có tưởng mới học được vài năm đạo pháp là thích thể hiện, Hạt Bạt này không có phải một tiểu oa nhi như con có thể đối phó được, nên ở chỗ ta mà chơi thôi, ta đi tới trong thành một chuyến, mang về cho con chút đồ, để ngươi đi tế tổ.

“ Diệp Thiếu Dương gật đầu cười “Vậy cảm ơn nhị thúc.”

Nhị thẩm bảo “Con nó mới trở về, đừng có nói những chuyện đáng sợ nữa, ta đi nấu cơm đây, bữa trưa mấy người uống với nhau vài chén.”

Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi “Trong nhà còn có nước nấu cơm sao?”

“Nấu cơm thì phải được rồi, hiện tại cũng không phải là đi bộ nữa, ta lâu lâu cũng đi huyện thành chở một xe nước về, nước trong nhà bình thường là có, nhưng vẫn không có đủ”

Diệp Quân thở dài “Chỉ là tiếc đống hoa màu, chỉ sợ là không thu được gì.”

Tiểu Mã chen vào một câu “Không phải là có xe sao, đi nhiều lần vào huyện thành chở nước tưới là được.”

Diệp Quân cười nói “Ngươi đứa nhỏ này, ta lái xe một chuyến từ huyện thành trở về, tốn bao nhiêu là dầu, hiện tại nước còn quý hơn dầu, chút hoa màu này thì có được bao nhiêu tiền?”

Tiểu Mã lúc này mới tính qua chuyện này, cái mặt liền đỏ lên không nói nữa.

Đến gần trưa, đồ ăn đã nấu xong, có một nam sinh khoảng mười ba mười bốn tuổi đẩy cửa tiến vào nhà, Diệp Quân giới thiệu đây là con của hắn tên là Diệp Soái, đang đi học ở trường, nghỉ hè đang học bù.

Hắn còn có một tỷ tỷ hơn năm tuổi, năm nay mới vừa thi đậu đại học, đang đi học ở nơi khác.

Diệp Quân lấy ra một chai rượu ngon dùng để đãi khách quý, rót cho Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương mỗi người một ly, vừa ăn vừa uống, không kìm được liền nhắc lại trận hồng thủy lúc xưa.

“Trận hồng thủy đó, thật là ”

Diệp Quân uống hơi nhiều rượu, lời nói cũng nhiều hơn, nói khẽ với Diệp Thiếu Dương “Cái năm đó nước mua thật là nhiều, dưới bình nguyên đều đã tạo thành lũ lụt, nhưng là chúng ta ở vùng núi, đã bao nhiêu năm rồi chưa có trận lũ nào lớn như vậy, hay là tại vì đã đào ra Sơn Thần ấn…..



Diệp Thiếu Dương hắn đã sơm hoài nghi, trận hồng thủy kia không có tầm thường, nghe Diệp Quân nói như vậy, lập tức kích động, nghiêm túc lắng nghe.

Diệp Quân nói “Năm đó, chúng ta đang xây dựng cây cầu, trong lúc mở đường thì đào được thạch điêu cao khoảng nửa người, hình dạng giống một con sư tử, theo người già trong thôn nói, đó là sơn thần ấn dùng để trấn sơn, cần phải đặt ở trên núi, mới có thể phù hộ một vùng này bình an, một khi bị lấy đi, sơn thần sẽ tức giận, tạo ra hồng thủy.

*thạch điêu: khối đá được điêu khắc thành hình dạng nào đó* Sau đó không biết vị cán bộ nào nghe thấy được, liền cầm đi sơn thần ấn, quả nhiên là không có bao lâu liền bạo phát ra lũ lớn ….

Ai, đôi khi có ít chuyện, thật là không thể không tin.”

Diệp Thiếu Dương nghe thế thì kinh hãi không thôi, hỏi “Cái sơn thẩn ấn kia trông như thế nào, nhị thúc có gặp qua chưa?”

Diệp Quân lắc đầu nói “Chỉ là nghe qua giống như sư tử, ta cũng chỉ là nghe nói lại thôi, còn chưa có gặp qua.”

Giống sư tử … chẳng lẽ là Tì Hưu? Chuyện này thật là có chút quái dị, nói không chừng phía sau có chân tướng kinh thiên, Diệp Thiếu Dương quyết định phải nghiêm túc điều tra chuyện này.

Lại tán gẫu một hồi, Diệp Thiếu Dương hỏi “Nhị thúc, cái thi sát năm đó hại con người cũng biết đó, nó sau đó đào tẩu vào trong núi, gần đây nó có phải là xuất hiện lại?”

Diệp Quân lắc lắc đầu, nghi hoặc nhìn hắn “Con nghe ai nói điều này, không thể nào, ta chưa nghe nói về nó.”

Diệp Thiếu Dương vốn nghĩ rằng là có dấu vết gì đó để lại, không nghĩ tới đến nhị thúc lại phủ định hoàn toàn, liền ngơ ngẩn, nhị thúc đã nói nhiều bí mật trong thôn như vậy với mình, hắn không có gì phải dấu mình chuyện này, có thể là thi sát đã rời núi mà nhị thúc không biết, hay là sư phụ đang nói dối mình.

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai cái khả năng này đều có thể xảy ra, nhưng Diệp Quân luôn sinh hoạt trong thôn, nếu hắn chưa từng nghe nói qua chuyện thi sát, sư phụ là từ ai đó mà nghe được, hay là sư phụ tính thiên cơ ra? Diệp Thiếu Dương cũng không hiểu được, nhưng dù sao mình đã đi tới đây, còn có rất nhiều cơ hôi để điều tra, hơn nữa chuyện cấp bách nhất lúc này là đối phó với Hạn Bạt, nghĩ nghĩ rồi có chủ ý, dặn dò vợ chồng nhị thúc không cần nói ra ngoài thân phận của mình, nói mình là cháu trai hoặc cháu phía ngoại của nhà mẹ đẻ nhị thẩm, tới thăm người thân.

“Cái thi sát kia cùng con có thù oán, con lo lắng là nó còn ở phụ cận vùng này, nếu lỡ như nó biết con đã trở về, sẽ đến lấy mạng con.”

Diệp Thiếu Dương đem cái cớ đã chuẩn bị tốt nói ra.

Lý do này là quá đủ đối với hai vợ chồng nhị thúc, liền lập tức tỏ vẻ muốn dấu giếm thân phận cho hắn, ai cũng sẽ không nói ra.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật