Qua qua đứng xuống đất, ngửa đầu nhìn Diệp Thiếu Dương “Lão đại ngươi đã quên ta đã có nói với ngươi, ta đối với quỷ khí cảm giác so với các ngươi nhạy bén hơn nhiều, ta có thể tìm được ngọn nguồn của quỷ khí!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng ngẩn ra, không chờ mở miệng nói, Qua qua đã nhảy tung tăng đi về phía trước, Diệp Thiếu Dương thấy vậy, cũng chạy đi theo.
Qua qua đi vài bước, liền dừng lại khịt khịt, đi qua mặt hành lang, rồi ngừng lại trước một gian phòng có cửa phòng đóng chặt, đem cái mũi dán lên khe hở cửa mà ngửi ngửi, nói “Là ở bên trong phòng này!”
Nhẹ nhàng như vậy là tìm được rồi! Diệp Thiếu Dương vốn trong lòng có chút hoài nghi, nhưng đảo mắt qua thấy Vương viện trưởng sắc mặt trắng bệch, đang lau mồ hôi, trong lòng liền rõ ràng, nhìn hắn cười cười “Vương viện trưởng, mời mở cửa đi”
“Cái này….”
Vương viện trưởng trên mặt lộ ra biểu tinh khó xử, “Nói này là kho hàng chứ tạp vật, không có khả năng có người ở, không cần phải nhìn đâu.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe bọn họ nói chuyện liền biết có chuyện rồi, nói “Nếu bên trong không có ai, ngươi sợ cái gì? Mở ra để ta nhìn cái”
Bọn họ mấy người ở đây ồn ào, mấy bác sĩ cùng hộ sĩ ở bên cạnh nghe thấy cũng tiến đến tò mò nhìn xem xảy ra chuyện gì.
“Không có gì đâu mà nhìn, trở về làm việc hết đi!”
Vương viện trưởng hô về phía bọn họ.
Mấy người nhân viên bất mãn bĩu môi rời đi, nhưng đến khúc rẽ liền dừng lại, trộm nhìn về phía này, viện trưởng càng không cho bọn họ xem, thì bọn họ lại càng tò mò.
Tạ Vũ Tình nhìn Vương viện trưởng, lạnh lùng nói “Căn phòng này ta khẳng định muốn vào, ngươi nếu không phối hợp thì ta tự tìm cách”
Vương viện trưởng do dự một chút, cảm thấy nếu mình kiên trì không mở cửa, sẽ làm bọn họ càng thêm hoài nghi, dù sao bọn họ cũng không phát hiện được cái gì, dứt khoát mở cửa cho bọn họ, thở dài lấy chìa khóa ra, tiến đến mở cửa, trong miệng nói “Căn phòng này thật sự không có cái gì đâu, các ngươi cứ đòi vào, vậy thì vào xem đi.”
Mở cửa ra, một mùi mốc bốc tới, Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi vào, trong phong có cửa sổ duy nhất bị đóng kín, tối đen như mực, cơ hồ không thấy gì cả, quay đầu lại hỏi Vương viện trưởng “Không đèn?”
“Đèn hỏng rồi, vẫn chưa có thay, xin lỗi.”
Vương viện trưởng nhẹ nhàng cười.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình có mang theo đèn pin trong ba lô, định duỗi tay lấy, qua qua phi thường hiểu ý liền nhảy lên đầu vai hắn, lấy ra đèn pin đưa vào tay hắn.
Diệp Thiếu Dương mở đèn pin, đối với căn phòng chiếu qua, phát hiện căn phòng cũng không lớn, cùng với phòng trong ký túc xá ở bốn người không sai biệt lắm, như lời nói của Vương viện trưởng trong này bày đầy cây chổi, cây lau nhà, xẻng … bên tường còn có mấy cái máy chữa bệnh.
Thật đúng là kho hàng, Diệp Thiếu Dương lau qua mặt trên 1 đồ vật thấy tay đen lên, xem ra mấy thứ này thật lâu không có ai động qua, nhưng cũng chỉ là để bài trí che mắt người khác.
Vương viện trưởng đứng ở cửa, thật là khẩn trương xoa xoa tay, nói “hai vị đã thấy rõ ràng rồi chứ, ở nơi đâu là không có ai cả, cũng không có địa phương nào có thể giấu người.”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, quay đầu nói với Qua qua,”
Ở vị trí nào?”
Qua qua từ trên vai hắn nhảy xuống, chạy đến góc tường, tìm ở đó, sau đó dùng chân đá đá một cái tivi, nói “Ở phía dưới vị trí này”
Vương viện trưởng đột nhiên run lên, muốn mở miệng, nhớ tới làm như vậy thật dễ bị hoài nghi, dứt khoát đứng im không nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương đi vào góc tường, thử nâng cái tivi lên, cũng không thấy nặng lắm, một người cũng nâng được, nhưng là Vương viện trưởng lập tức đi lên cản trở.
“Cái tivi này mắc tiền lắm, vị cảnh sát, nếu không có việc gì tất yếu, thì không nên dọn ra, vạn nhất bị hư hỏng thì…..”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, đem cái tivi nâng ra, dĩ nhiên là cùng mới mặt đất nơi khác giống nhau, không có 1 khe hở nào.
Vương viện trưởng thở dài một hơi, chính hắn cũng trong lòng buồn bực vì cái gì không có? “Không có?”
trong giọng nói của Tạ Vũ Tình lộ ra vẻ thất vọng.
Qua qua cũng sửng sốt, đi lên tìm tìm, nói “Ngọn nguồn của quỷ khí, là ở phía dưới này!”
Tạ Vũ Tình nghe nó nói như vậy, đi lên trước kiểm tra lại, mặt đất được làm bằng xi măng, đúng là không có một khe hở nào, vì thế nói “Có thể hay không bị đóng kín từ bên dưới?”
Diệp Thiếu Dương nói “Ngọn nguồn chỉ có một, nơi này nếu bị đóng kín, thì Hồ Uy mỗi lần tới, thì hắn đi xuống từ đâu?”
Tạ Vũ Tình ngẩn ra “Đúng rồi, Chính là …..
ta thật ngốc, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Diệp Thiếu Dương thấy ngoài cửa sổ vây quanh rất nhiều người, cố ý làm ra một bộ dáng cao thâm khó đoán nói “Mắt thường của người phàm, bị che mắt nên có một ít đồ vật, các ngươi người phàm không thấy được.
Vốn dĩ muốn biểu diễn một chút, không nghĩ tới Tạ Vũ Tình lấy chân đá vào mông hắn một cái “Lúc này là lúc nào rồi còn vòng vo! biết vì sao thi mau làm nhanh đi, đừng ở đó mà lảm nhảm!”
Diệp Thiếu Dương tức giận nhìn nàng một cái, muốn phản kháng, nhưng lại chọc giận nữ hán tử này, liền không khách khí với mình, đành phải ai oán xoa xoa mông, ngồi xổm xuống góc tường, từ trong ba lô giấy ra một tờ hoàng phiếu giấy lớn bằng giấy a4, trải lên mặt đất, sau đó lấy ra chu sa bút điểm chu sa, rồi vẽ lên hoàng phiếu giấy như bút tẩu long xà.
Không đến 15 phút, một tấm giấy đã vẽ xong.
Tạ Vũ Tình tò mò đi lên nhìn xem, là một con phượng hoàng, tuy rằng chỉ có vài nét vẽ ít ỏi, lông chim cũng không có nghiêm túc vẽ, nhưng nhìn cũng rất có thần vận: phụng hoàng ngẩng đầu làm ra tư thế sắp sửa hót lên, chỉ là còn thiếu đôi mắt.
“Thật không nghĩ tới, ngươi còn biết vẽ nữa”
Tạ Vũ Tình nhịn không được liền khen hắn một câu “Nhưng ngươi vẽ một con phượng hoàng làm gì, vì cái gì lại không có đôi mắt?”
“Phượng minh kinh người, là dùng để phá âm trận”
Diệp Thiếu Dương nói xong, cắt qua ngón giữa, dùng máu vẽ lên đôi mắt phượng hoàng một cái dây nhỏ, giống như đang nhắm mắt lại, niệm chú ngũ, sao đó đứng đậy, chuyện thần kỳ xảy ra: Trên đầu phương hoàng đôi mắt đang nhắm chặt kia, chậm rãi mở ra, triển khai tư thế nghển cổ, mở miệng ra, phát thành một tiếng thanh ngâm, có chút giống như gà gáy, nhưng so với âm thanh gà gáy thì cao vút hơn nhiều.
Bất quá, âm thanh này chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương nghe được.
Phượng hoàng chính là thần điểu, cả đời khó minh, nên người bình thường không thể nghe thấy.
Tạ Vũ Tình chỉ nhìn thấy phượng hoàng làm ra tư thế kêu to, sau đó toàn thân sáng lên một đạo thần quang hoa mỹ, gương cánh bay lên, chậm rãi hóa thành một luồng khói sương mù, rơi lên mặt đất.
Một thước vuông xi-măng trên đất bỗng nhiên nứt toạc ra, xuất hiện một khối đồng thau được chế tạo thành giống như nắp giếng, mặt trên có dán một đạo phù, đã bị đốt trụi, bay lên khói đen.
Tạ Vũ Tình cùng Vương viện trưởng đứng gần nhất, thấy một màn như vậy, cả kinh trợn mắt há mồm, Vương viện trưởng mặt trắng bệch ra, mổ hôi rơi như mưa.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật