*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch giả: Tang Diệp
Tứ bảo pháp sư cũng không giấu diếm, đáp: "Cách mấy trăm mét phía tây mộ đạo, có một cái thác nước nhỏ, phía dưới có ẩn cơ quan, ta mở ra rồi theo đó mà vào đây."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, những thứ hắn nói kết hợp với kinh nghiệm của mình cũng có thể đoán được bảy tám phần, tên này bất kể là trộm mộ hay không thì chuyện của hắn kể tiếp theo cũng không có vấn đề: Tới thời điểm mở quan tài, hắn vì không cẩn thận nên trúng phải thi khí, trong lúc tình thế cấp bách đã dùng chuỗi Phật châu làm phép, kết thành phong ấn, khiến cương thi không làm gì được. Sau đó vẫn chỉ ngủ say, đến khi chuột tinh đào tới, dẫn cương thi xuất động, nhưng không làm gì được hắn cả, vẫn hôn mê.
Bởi vì con chuột đào huyệt động, cùng cơ quan phía tây huyệt mộ đã được mở nên gió lùa tới, cuốn thi khí thoát dần nên hắn mới chậm rãi tỉnh lại, đến khi ho khan bị Tạ Vũ Tình nghe được...
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái: "Huynh mơ thấy gì mà cười vậy?"
Tứ Bảo pháp sư gãi gãi đầu: "Ta nằm mơ trúng 500 vạn, cưới một lão bà xinh đẹp, đang khi cao hứng thì sư phụ tôi đến, ông ấy nói phải chọn người cũng có tài năng thì mới tương xứng..."
Diệp Thiếu Dương đầu đầy hắc tuyến.
"Huynh vừa nói xuống cổ mộ này tìm đồ, tìm cái gì?" Một lát sau, Diệp Thiếu Dương hỏi.
Tứ Bảo pháp sư do dự một chút, nói: "Nể tình cùng giới đồng nghiệp pháp thuật với nhau nên ta nói thật với huynh, ta muốn tìm Âm Huyết Linh chi, đi cứu mạng người."
Âm Huyết Linh chi?
Diệp Thiếu Dương bất ngờ, tên vật này hắn cũng đã được nghe nói đến, nghe đồn linh chi có ba loại: Mộc linh chi, Thạch linh chi và Huyết linh chi. Trong đó Huyết linh chi là tốt nhất, có người sau khi chết, trong cơ thể vẫn còn một búng máu còn sót lại ở cổ, sau khi chôn thì bị áp lực dưới đất bức cho phải thổ ra. Máu này xuyên qua quan tài, thẩm thấu vào đất, có khả năng hóa thành một cây Huyết linh chi.
Về phần Âm Huyết linh chi, cũng không khác Huyết linh chi là bao, bất đồng duy nhất chính là quan tài bị phong bế kín kẽ, búng máu không phun được ra mà ngậm trong miệng, một cây nấm mọc ra từ đó, lấy dinh dưỡng từ thân thể người chết. Vì chưa nhận một chút dương khí nào, cho nên được gọi là Âm Huyết linh chi.
Một khi quan tài được thông gió, dương khí tiến vào, dù là một chút, Âm Huyết linh chi cũng sẽ chết, hóa thành máu đen, chẳng còn chút hữu dụng nào nữa.
Đại đa số người sau khi chết, trong cơ thể không có huyết khí, nếu như có cũng chưa chắc đã chôn cất. Khi chôn lại rất khó có phong kín hoàn toàn, khiến thi thể không bị hỏng. Nên rất khó sinh ra Âm Huyết linh chi, mộ phần này cũng không thể bảo toàn hoàn cảnh chân không lâu dài, một khi quan tài mục nát hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Âm Huyết linh chi cũng xong.
Cho nên Âm Huyết linh chi đều hiếm thấy, cơ hồ là chỉ trong truyền thuyết mới có, thư tịch cũng chỉ nói qua rằng nó có hiệu quả chống lại vật âm tà, cụ thể có gì kỳ diệu Diệp Thiếu Dương cũng không rõ ràng, lập tức tò mò hỏi: "Người kia sao lại cần dùng Âm Huyết linh chi tới cứu?"
Tứ Bảo pháp sư chỉ phun ra bốn chữ: "Người sống hóa Sát."
Diệp Thiếu Dương âm thầm hấp khí, vội hỏi: "Sát gì?" (1)
"Huyết Lân Sát (2), da toàn thân hóa thành huyết lân, yêu không phải yêu, quỷ không phải quỷ..."
Diệp Thiếu Dương lập tức khiếp sợ, Sát có rất nhiều loại, nguyên nhân hình thành cũng bất đồng, hình thái cũng không giống nhau, Sát chỉ có bốn loại cố định hình thái, được gọi là tứ Sát: Hạn Bạt, Âm Khôi, Địa Quỷ Tinh, Thi Sát.
Trong đó Thi Sát là thứ duy nhất có thể do người chết biến thành, cũng phải là người chết, về phần người sống hóa Sát...
Diệp Thiếu Dương chỉ thấy sách ghi lại rằng: Người sống một khi thành Sát, mất đi thần trí, hậu quả cực kỳ đáng sợ, so với quỷ yêu còn lợi hại hơn, hơn nữa hầu hết pháp khí nhân gian đối với nó không có hiệu quả.
Quyển sách kia đã viết, trên chiến trường cổ đại đã từng xuất hiện người sống hóa Sát, kết quả là một Sát gần như giết chết toàn bộ binh sĩ...
"Người kia... đang ở nơi nào?"
"Ngũ Đài Sơn, bị sư phụ ta phong bế thần trí, người nói cho ta biết chỉ có Âm Huyết linh chi mới có thể cứu được, ta bèn dùng thuật phân kim định huyệt (3),tìm kiếm long mạch khắp nơi, tìm được mộ đều đến đào. Hai năm nay ta đã đào bốn cái long mạch, Thạch Thành cũng có một cái long mạch, nơi này tuy là dư mạch, nhưng cũng không phải là ngôi mộ quá lớn. Ta cũng chỉ tới thử cơ may, nhân thể..."
Hắn vội khoát khoát tay "Không có nhân thể, hắc hắc, chính là chuyên môn tìm Âm Huyết linh chi đó."
Diệp Thiếu Dương bộ dạng không đứng đắn của hắn, thật sự hoài nghi sao sư phụ hắn lại phái hắn xuống núi xử lý sự tình trọng yếu như vậy, lập tức phủi quần áo, quay người nói: "Đã không có, vậy thì đi thôi."
Hai người cùng trở lại con đường trong mộ, sau khi hai cái cửa đá đóng chặt, Tứ Bảo pháp sư đột nhiên vỗ vai Diệp Thiếu Dương, cười đùa nói: "Tiểu đạo sĩ, có hứng thú vào xem thử?"
Diệp Thiếu Dương đáp: "Huynh còn nói không phải trộm mộ đấy!"
"Không không, chỉ đi xem chút thôi, nhân tiện... kiếm ít đồ." Hắn còn chưa dứt lời, từ trong cửa đá đột nhiên truyền ra một tiếng “Phanh”, như có thứ gì đó xô vào cửa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
"Đi thôi, tại đây tám phần có cương thi." Diệp Thiếu Dương nói xong, quay người đi mất.
Tứ Bảo pháp sư đuổi theo, chưa từ bỏ ý định nói: "Đừng sợ, có tôi đây thì kể cả là thi vương cũng không phải sợ, cậu cần tôi giúp gì cứ nói?"
"Muốn tiền không muốn mạng."
"Thôi đi ông nội, nhát gan thì cứ nói thẳng đi. Chỉ cần cậu nói, có tôi ở đây cái gì cũng không phải sợ, vừa lúc có thể bộc lộ một chút tài năng cho cậu thấy."
Diệp Thiếu Dương chẳng muốn nghe hắn dông dài, trèo ra từ huyệt động được con chuột đào, hít một hơi sâu không khí trên mặt đất, quay đầu lại hỏi Tứ Bảo pháp sư: "Muốn đi xe nhờ tới nội thành không?"
Tứ Bảo pháp sư liên tục khoát tay "Không đi không đi, tôi còn có việc, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại ở Thạch Thành, say sưa một hồi." Nói xong khoát khoát tay, đi vòng ra sau mộ.
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, ta đã thu lại Ngũ Hành Kỳ Trận rồi, tiền Ngũ Đế cũng đều dùng hết, tất cả cũng đều là Hán tiền (4), tới chỗ lão Quách thì muốn bao nhiêu cũng có.
Tìm được Tạ Vũ Tình trong bụi cỏ, hai người cùng nhau xuống núi, trên đường Diệp Thiếu Dương lại những việc trải qua dưới mộ, sau đó nói: "Cái tên hòa thượng chết bầm kia khẳng định còn muốn đi trộm mộ, cô tốt nhất gọi mấy người tới đuổi hắn đi, hoặc là dứt khoát bắt hắn lại vài ngày. Dù sao cũng không thể để cho hắn xuống dưới, trong cổ mộ còn có cương thi tránh cho hắn khỏi bị thương."
Tạ Vũ Tình không giải thích được nói: "Ngươi nếu lo lắng cho hắn, sao không diệt cương thi?"
"Tôi diệt cương thi đi, khác gì giúp hắn trộm mộ?" Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng.
"Nhưng giữ cương thi đó cũng là một nhân tố nguy hiểm."
"Giết cương thi, không nhất định phải tốn sức."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, phân phó: "Cô cho người chuẩn bị 100 cân lưu huỳnh, cùng một túi lớn vôi sống, đưa đến bên ngoài mộ thất. Trên tường khoan một lỗ, đốt lưu huỳnh rồi hun khói vào, khói lưu huỳnh gây tổn thương cực lớn với cương thi, nó lại ra không được. 100 cân lưu huỳnh đốt xong, tôi khẳng định nó bị hun chết, sau đó lại dùng vôi sống rải đầy mộ thất, phong kín huyệt động bên trên là được. Không tới một tuần lễ, thi khí bên trong cũng bị hút hết."
1: Một dạng biến thân
2: Vảy máu
3: Thuật tìm kiếm mộ phần trong phong thủy
4: tiền TQ nói chung
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật