Trang chủ » Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân » Chương 236: Thông qua khảo nghiệm

Chương 236: Thông qua khảo nghiệm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch giả: Tang Diệp

15665689_840983866044694_1449155453270276224_njpg 960640

"Đi rồi hả?" Qua nửa ngày Tiểu Mã mới lên tiếng..

Diệp Thiếu Dương nhấc chân lên, đá một cước vào mông cậu ta.

"Cậu cũng biết đẻ việc ra cho tôi nhỉ. Nếu không phải Ngưu đầu tướng quân nể tình thì chưa chắc chuyện hôm nay đã kết thúc như vậy đâu!".

Tiểu Mã xoa xoa mông, sợ hãi nói: "Tôi cũng nói thật đó chứ, chúng ta chính xác là đã giết quỷ sai..." 

"Cậu ngu thật hay giả bộ ngu vậy? Người ta đã không truy cứu việc tôi giết quỷ sai rồi, ai mượn cậu nói lại làm gì. Quỷ sai đều rất nhỏ mọn, cậu nói như vậy họ còn tưởng rằng cậu đang châm chọc!" 

Tiểu Mã giờ mới hiểu ra mình phạm nhiều sai lầm như vậy, bần thần nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Nếu đánh nhau thật thì thế nào, hai chúng ta đều bị bắt đến âm tào địa phủ sao?" 

"Chưa chắc!". Diệp Thiếu Dương nhìn qua phương hướng hai tên quỷ sai biến mất, nói: "Nếu có đánh thật tôi cũng có thể kết thúc, nhưng cũng phải phiền toái một chút." 

"Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Diệp Tử của tôi là ai, quỷ sai đến cũng dám đánh!" 

"Lăn. Yên lặng đi, đừng để tôi xuất chiêu!" 

"Đúng rồi tên vô lại, tên kia là... Ngưu đầu trong Ngưu Đầu Mã Diện?". Tạ Vũ Tình hiếu kỳ xen vào một câu.

Diệp Thiếu Dương khoát tay áo: "Là Ngưu đầu tướng quân, cô cũng đừng hỏi nhiều quá. Chuyện của âm ty thuộc về thiên cơ, mấy người không nên biết quá nhiều". Ba người Tạ Vũ Tình tin tưởng lời hắn nói, lập tức không hỏi nữa.

Diệp Thiếu Dương dù không muốn người khác hỏi nhưng vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã phát sinh: Kim Soái cho dù tội ác chồng chất, khi còn sống làm nhiều chuyện ác độc. Nhưng đối với âm ty mà nói, cũng không có gì khác với âm hồn của người bình thường, đâu cần đích thân Ngưu đầu tướng quân ra tay, chuyện này không hợp lý.

Hơn nữa bọn hắn đến cũng quá nhanh, Kim Soái vừa mới chết không lâu, đã lập tức đến câu hồn, chẳng lẽ chúng vẫn luôn ở đây? Không phải vậy chứ! 

Còn chuyện quỷ sai muốn trừng phạt Tiểu Mã thì Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng cảm giống một hồi kịch hài, bình thường quỷ sai mặc dù nhỏ mọn nhưng cũng không vì một câu phàn nàn của phàm nhân mà tức giận. 

Dù Ngưu đầu tướng quân còn ở bên cạnh nhưng sao cái cảm giác hắn muốn động thủ cũng vẫn quá mạnh? Hơn nữa Ngưu đầu tướng quân đến cuối cùng mới ra tay ngăn cản, chuyện này cũng không thể nào hiểu nổi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thiếu Dương cảm thấy chuyện này có gì đó không hợp lý, rất không hợp lý, chỉ là một điểm đầu mối cũng không có, cũng chỉ đành thôi không nghĩ tới nữa.

Hắn không biết là ngay sau lưng hắn, trên một ngọn núi nhỏ trong Tử Nhân Câu, Ngưu đầu tướng quân cùng quỷ sai vẫn đang chăm chú nhìn qua, miệng thì thào nói: "Quái thật, một tăng một đạo một yêu, còn có hai kẻ kia... Bọn hắn như thế nào lại ở cùng một chỗ?"

Quỷ sai lắc đầu, cảm thấy mấy người Diệp Thiếu Dương vô cùng khó hiểu.

"Phì?".

Trong lỗ mũi Ngưu đâu tướng quân phát ra một thanh âm kỳ quái, quỷ sai sửng sốt một chút vội nói: "Đúng đúng, tranh thủ thời gian tìm hai xà yêu kia, việc phong Âm Thần này không thể chậm trễ." 

Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một quyển sách vàng, tìm đến một tờ trống, chấm ngón tay vào miệng, viết xuống tên Diệp Thiếu Dương.

Nướt bọt trong suốt, nhưng khi ghi trên giấy lại trở thành màu đỏ thắm.

"Diệp Thiếu Dương, khảo nghiệm thông qua, có thể dùng." Nói xong câu đó, quỷ sai quay đầu nhìn Ngưu đầu tướng quân, cả hai cùng quay người đi xa.

Bên kia, Đằng Vĩnh Thanh đã điều tức xong, mấy người Diệp Thiếu Dương cũng nghỉ ngơi xong xuôi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.

"Những người này làm sao đây?". Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua mấy tên Huyết Vu Sư bị khống chế bên ngoài Tử Nhân Câu, hỏi Tạ Vũ Tình.

"Để chúng cho cảnh sát địa phương, chút nữa sẽ có người tới tiếp nhận. Chúng ta đi trước." 

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn nàng: "Chúng ta... đi bộ rời núi?" 

"Bằng không thì như thế nào?". Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn lại.

"Tôi cũng không muốn đi, cậu cõng tôi đi!". Tiểu Mã lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương im lặng, quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Tiểu Tuệ, phát hiện thần sắc của nàng vẫn như thường, vẫn đang nhanh nhẹn thu thập đồ đạc chuẩn bị chạy đi, không khỏi tò mò hỏi: "Trước đó em bị thương mà, nhanh như vậy đã không sao rồi hả?"

"Em đã phối dược dùng rồi, không sao đâu." 

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra nàng là Bạch Vu Sư, Bạch Vu Sư am hiểu nhất là phối dược trị thương, lúc này mới yên lòng.

Thu thập xong đồ đạc, mọi người xuất phát, vốn bọn hắn còn lo lắng thiếu niên thần bí không đi. Kết quả cậu ta rất nghe lời sải rộng bước chân đi theo sau Tạ Vũ Tình.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua sơn cốc Tử Nhân Câu kia, trong nội tâm có rất nhiều cảm khái. Tuy nhiên Thất bà bà vẫn còn nằm trong Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, chờ mình trở lại đối phó.

Chuyến đi Tứ Xuyên này rốt cuộc cũng đã thành công: Tìm được giải dược, giết chết Huyết Cổ Thi Vương, giết chết Kim Soái, hơn nữa... Trên nửa đường còn giúp hai xà yêu ngàn năm, thu được một phần lớn công đức.

Nghĩ đến hai xà yêu, trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động: Chúng giờ chắc chắn đã hóa thân thành người rồi, không biết chúng hiện đang ở nơi nào, có tính toán gì không? 

Thấy Đàm Tiểu Tuệ đi một mình ở sau cùng, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, cố ý bước chậm lại song song với nàng, tò mò hỏi: "Cái đỉnh kia của em, rốt cuộc là để làm gì?"

"Là đỉnh dùng để luyện dược, việc luyện dược của Vu sư toàn bộ dùng đỉnh, đỉnh cũng phân ra tốt xấu, cái đỉnh này của em là dùng vật liệu đặc thù chế tạo ra đấy. Nó là vật truyền thừa của gia tộc em, coi như là một bảo bối." 

Diệp Thiếu Dương giật mình: "Chả trách dược thảo em luyện ra hiệu quả tốt như vậy, trước đó thương thế của em nặng mà bây giờ mới qua một chút thời gian đã khỏi, quả thực rất giỏi."

Đàm Tiểu Tuệ dù là một Vu sư nhưng cũng có lòng hư vinh. Nhất là được Diệp Thiếu Dương khích lệ, cảm xúc trong lòng nàng rất khác, cười cười nói: "Đó là đương nhiên, không riêng gì đỉnh tốt, gia tộc Đại Vu Tiên chúng em có rất nhiều diệu pháp bí truyền, cũng giống như pháp thuật nội môn Mao Sơn, đều là thứ không truyền cho ngoại nhân." 

Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, "Dạ dạ, Tiểu Tuệ muội xinh đẹp như vậy, còn là truyền nhân của gia tộc Đại Vu Tiên, thật sự hiếm có." (thanh niên này lại thả thính em Tiểu Tuệ -_- )

Đàm Tiểu Tuệ sắc mặt khẽ chuyển hồng, cúi đầu nói: "Thiếu Dương ca có gì cứ nói thẳng." 

"Không có gì, anh nói thật mà!". Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: "Việc này, anh biết em am hiểu luyện dược, em còn có cái gì chữa thương tốt hoặc là linh đan diệu dược, có thể cho anh một chút không?" 

Đàm Tiểu Tuệ bật cười: "Hihi, cũng đáng được để anh một lần vỗ mông ngựa chứ. Nhưng mà có rất nhiều dược phẩm đều chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, chỉ có lập tức luyện chế mới được, cho nên không thể lập tức cho anh, tương lai anh cần dùng cái gì, trực tiếp nói cho em biết là được." 

Diệp Thiếu Dương thất vọng nhún vai nói: "Anh sợ thời điểm cần dùng lại tìm không thấy người, chúng ta lại không thể lúc nào cũng ở cùng nhau..." 

Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, rất điềm tĩnh cười, nói: "Bằng không thì anh thu em làm đồng tử đi, bao giờ anh tác pháp, cần pháp dược gì em sẽ trực tiếp phối dược cho anh." 

p/s: Chương này ngôn tình, quá ngôn tình a. Đọc truyện mà một kẻ đồng tử bấy lâu nay như ta cảm thấy còn hơn đọc kinh dị.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật