*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cô ấy là truyền nhân của gia tộc Đại Vu Tiên, đối phó với Vu sư Kim Soái chắc không có vấn đề gì đâu!". Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, Đàm Tiểu Tuệ và Kim Soái tuy là Bạch Vu sư và Hắc Vu sư nhưng đều là đồng đạo Miêu Cương, Đàm Tiểu Tuệ có thể có phương pháp truy bắt bí ẩn gì đấy không muốn cho ai biết nên mới lựa chọn hành động một mình.
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương lại tăng thêm vài phần lòng tin là sẽ bắt được Kim Soái, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, quay đầu lại nhìn, Lý Vĩ và Tiểu Mã đang bàn một chuyện gì đó, liên tục gật đầu, cam kết: "Yên tâm đi Mã đạo trưởng, tôi rất hiểu quy tắc, không có vấn đề gì đâu!"
Tiểu Mã nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, làm một bộ dáng "OK".
Diệp Thiếu Dương trong lòng mừng rỡ, chủ động tới hỏi thăm về việc trúng tà của em trai Lý Vĩ.
Vừa nhắc tới em trai, Lý Vĩ liền đặt chén rượu xuống, thở dài, nói một câu mà làm Diệp Thiếu Dương vô cùng hứng thú: "Nói ra sợ các người không tin, em trai tôi đã bị Thủy quỷ hù dọa."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong cảm thấy rất hấp dẫn, liên tục gật đầu, bảo gã cứ việc nói tiếp.
"Mọi chuyện phải bắt đầu từ hai, ba năm trước...". Những lời này càng làm cho Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hai ba năm trước, chẳng lẽ chuyện trúng tà thật sự có liên quan đến Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận sao?
"Tôi vốn là người của Lý gia, tốt nghiệp đại học, vào tập đoàn Tinh Thành, sau đó được Chu tổng coi trọng, phân công làm giám đốc phụ trách công ty. Em trai tôi thì chỉ một mực làm nghề nông, mà phía sau bờ đê của Lý gia lại có một hồ chứa nước được bao bọc bởi một dãy núi. Năm năm trước, tôi ký hợp đồng thầu lại nơi này để lấy nước ngọt nuôi trồng nông nghiệp, sau đó giao cho em trai tôi xử lý”.
“Những năm đó giá thị trường không tệ, em trai tôi kiếm được không ít lợi nhuận, thế nhưng bắt đầu từ năm trước hồ chứa nước lại xảy ra một số chuyện lạ: Nước biến thành màu đen, lạnh lẽo hơn, gió thổi qua mặt nước cũng lạnh lẽo không kém. Dân bản xứ vốn rất thích bơi lội ở hồ nước, thế nhưng mùa hè năm đó lại có mấy người mất tích khi đang bơi, cho tới bây giờ cũng không vớt được thi thể”.
“Chuyện ma quái của hồ chứa nước cứ như vậy được mọi người truyền tai nhau ra ngoài. Ấy thế mà cũng còn nhẹ, chuyện phát sinh sau đó lại càng quái dị hơn: Em trai tôi và mấy người ngư dân càng ngày càng bắt được ít cá hơn, những con cá bắt được đều biến thành màu đen, hai con mắt đen thui như vành mắt người, hơn nữa lại còn có một đôi răng nanh rất dễ sợ, nếu lấy tay đụng vào sẽ lập tức bị cắn!”.
“Dân bản xứ gọi chúng là Cá cương thi, sau đó thỉnh một chuyên gia đến khảo sát thì không tìm thấy nguyên nhân gì. Loại cá này đến cả mèo cũng không dám ăn, huống chi là người. Ngư dân lần lượt tránh xa hồ chứa nước, nơi này cũng dần dần trở thành một chỗ cấm địa, đến cả ban ngày cũng không ai dám đi, thế nhưng chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau..."
Lý Vĩ liếm môi một cái, nói tiếp: "Tôi chỉ mới nghe đồn thôi, sợ rằng đồn bậy, chi bằng Diệp tiên sinh cứ trực tiếp gặp em trai tôi hỏi cho rõ nhé!”.
Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như sắp xếp cho Vương Bình ở lại, còn bốn người bọn họ thì leo lên xe của Lý Vĩ rời đi. Trước khi đi, Tiểu Mã còn lưu luyến xin email và nick facebook của Vương Bình.
Lý Vĩ lái xe đưa mọi người đến bờ đê Lý gia, Tiểu Mã ngồi ở vị trí kế bên tài xế, do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi thăm một chút thông tin về Vương Bình.
"Ngài nói Vương quản lý hả, tốt lắm!". Lý Vĩ liên tục gật đầu: "Trước đây cô ấy là thư ký riêng của tôi, sau này tôi thấy cô ấy có tư chất, muốn đào tạo cô ấy, vì vậy để cho cô ấy làm quản lý PR."
Tiểu Mã vừa nghe đến chữ "Thư ký riêng" thì lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ông anh hãy thành thật khai báo, ông với Vương Bình có gì đó với nhau hay không?”.
"Cái gì?". Lý Vĩ quay đầu lại thì thấy ánh mắt hung hãn của Tiểu Mã, nhất thời hiểu được, cười ha hả, liên tục lắc đầu: "Không có không có, tuyệt đối không có."
Tiểu Mã cũng không buông tha: "Bốc phét, cô ấy xinh đẹp như vậy, ông anh lại có vẻ ngoài… bỉ ổi, hai người ở chung phòng làm việc lâu năm sao lại không có chuyện gì?"
Lý Vĩ bật cười: "Hôm nay có Chu tiểu thư ở đây, đừng trách tôi nói bậy, tôi cũng rất thích mỹ nữ, thế nhưng tôi tuyệt đối không có cảm giác gì đối với cô ấy, đến cả vợ của tôi có máu Hoạn Thư cũng tuyệt đối không ghen với cô ấy!”.
Tiểu Mã cau mày hỏi: "Vì sao?"
Lý Vĩ vuốt tay: "Cô ấy là cháu bên ngoại của tôi, mẹ cô ấy là chị ruột của tôi, tôi sao có thể có gì đó với cô ấy?"
"Vậy cũng không chắc, mấy chuyện **** không phải là không có!". Tiểu Mã tuy mạnh miệng nhưng cũng đã hơi yên lòng.
Lý Vĩ biết Tiểu Mã bị quê nên mới cố chống chế như vậy, cười ha ha một tiếng, nhìn Tiểu Mã nói rằng: "Mã đạo trưởng, nếu ngài thật sự có ý với cô ấy, tôi sẽ nói giúp ngài một tiếng, cô ấy còn chưa có bạn trai, có thể thành cặp với ngài hay không, tất cả dựa vào chính bản thân ngài!”.
Tiểu Mã nhìn lướt qua ghế sau thì thấy Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như đang mỉm cười nhìn mình, nhất thời có chút bối rối, nhỏ giọng nói với Lý Vĩ: "Chuyện này chúng ta hãy bàn riêng nhé, bàn riêng nhé…!”.
Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như liếc nhìn nhau, bật cười.
Hai mươi phút sau, xe hơi lái vào một thôn trang nhỏ, dừng trước một căn biệt thự tráng lệ.
"Diệp tiên sinh, đây chính là nhà của em trai tôi.". Lý Vĩ xuống xe, nói rằng.
"Em trai ông anh giàu nhể! Xây hẳn một căn biệt thự cơ đấy!". Tiểu Mã tấm tắc tán thưởng.
Diệp Thiếu Dương đẩy cậu sang một bên, thấp giọng hỏi: "Nãy cậu nói với gã bao nhiêu tiền?"
Tiểu Mã vươn một nắm tay, để nhếch ngón trỏ và ngón út lên, thập phần đắc ý.
"Sáu vạn?"
"Bảy vạn!"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, nói: "Cậu biết đếm không, để tay thế này là sáu, không phải là bảy!"
"Ách..." Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Thật sự là bảy vạn mà!".
Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảy vạn đối với mình không phải là ít, đối với Lý Vĩ cũng không phải là nhiều, song phương đều có thể chấp nhận với nhau.
Dưới sự hướng dẫn của Lý Vĩ, đám người Diệp Thiếu đi vào trong biệt thự, người của Lý gia biết bọn họ tới cho nên đã sớm có chuẩn bị, vô cùng nhiệt tình chào đón bọn họ.
Đi tới phòng khách, người của Lý gia vội vàng pha nước trà, Diệp Thiếu Dương nói với Lý Vĩ rằng: "Không cần những thứ này đâu, mau dẫn tôi đi gặp em trai của ông đi!"
Lý Vĩ lập tức gọi một thiếu phụ có tướng mạo xinh đẹp, vóc người khá chuẩn tới, giới thiệu: "Đây là em dâu của tôi, Tiểu Linh."
Tiểu Linh hướng dẫn mọi người đi vào một căn phòng ngủ, phía trên chiếc giường Simmons là một nam nhân vừa đen vừa gầy, bên cạnh là một phụ nữ trung niên mặc đồ thôn dân, trong tay bưng một cái bát nhỏ.
Khuôn mặt người nam nhân kia trông rất tiều tụy, ngoại hình lại khá bình thường.
"Đây chính là em trai tôi, Lý Nhạc Thanh.". Lý Vĩ giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Linh, Tiểu Mã thở dài, dùng một thanh âm chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương nghe được nói: "Đúng là cải trắng sa vào tay heo.". (1)
(1) Đúng là cải trắng sa vào tay heo: Ý chỉ những cô gái xinh đẹp sa vào vòng tay của những nam nhân với ngoại hình tầm thường (nhưng thuộc hàng đại gia, giàu có).
Diệp Thiếu Dương đi tới bên giường cúi người nhìn Lý Nhạc Thanh thì thấy sắc mặt của hắn đã biến thành màu đen, hoảng hốt giở mắt của hắn lên, nhãn cầu bên dưới cũng đã biến thành màu đen. Diệp Thiếu Dương lại tiếp tục đẩy miệng của hắn ra, kiểm tra hàm răng và đầu lưỡi của hắn, mọi người lúc này mới giật mình phát hiện, toàn bộ răng của hắn đều biến thành màu đen, đầu lưỡi thối rữa, một ít nước mủ đen thối đang chảy ra khỏi miệng…
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật