Diệp Thiếu Dương nói: “Đương nhiên tính. Nhưng, đã có loại vu thuật thần kỳ này, hẳn là hợp lý, vu thuật đệ không hiểu, không tiện đi bình luận, dù sao Tiểu Tuệ sau khi sống lại cũng sẽ không hại người.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em từng nghe anh nói, cô ấy sống lại, là muốn kế thừa vị trí Đại vu tiên à?”
“Không phải Đại vu tiên, gọi là gì nhỉ... Vu linh tín nữ, là lãnh tụ của gia tộc Đại vu tiên, Cao Cao là Đại vu tiên, giống như Đại tế ti của Ai Cập, Tiểu Tuệ chính là pháp lão.”
“Ồ, dù sao chính là lãnh tụ Vu tộc. Tiểu Tuệ tâm địa thiện lương, có cô ấy dẫn dắt gia tộc Đại vu tiên, sẽ là chuyện tốt.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi lão Quách: “Tiểu Tuệ hiện tại ở đâu?”
“Ở Thạch Thành chờ đệ, ta mấy ngày vừa qua có gọi điện thoại cho bọn họ, đem tất cả đều nói cho bọn họ, đều đang chờ đệ.”
Nghĩ đến có thể gặp lại Tiểu Tuệ, trong lòng Diệp Thiếu Dương rất kích động. Dù sao Tiểu Tuệ lúc trước là vì mình mà chết, cô ấy có thể sống lại, mình coi như là giải quyết xong một tâm sự.
“Em đi cùng anh không?” Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.
“Em không đi, em đi Hạ Môn, tiếp tục giúp anh điều tra chuyện linh tu hội, sư phụ em cũng đã đi, ở nơi đó chờ em.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Vốn em là muốn gọi anh cùng đi, nhưng anh muốn đi từ biệt Tiểu Tuệ, còn có vụ án thần quái cần xử lý, chúng ta vẫn là phân công nhau hành động đi.”
Diệp Thiếu Dương tuy rất luyến tiếc tách ra với nàng, nhưng cũng biết quyết định của nàng là đúng, đành phải cười cười, đưa tay đi nắm tay nàng, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc né tránh.
“Em không thích sến súa như vậy.” Nhuế Lãnh Ngọc thản nhiên nói.
“Ặc, mấy ngày nay cũng nắm không ít nha.”
“Cái đó không phải sợ anh đau lòng khổ sở, an ủi anh một chút, anh còn muốn tiếp tục trường kỳ như vậy?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Lão Quách và Qua Qua nhịn không được cười lên.
Sau khi đến Thạch Thành, Nhuế Lãnh Ngọc tự mình đi ngồi xe lửa nam hạ, bởi vì thời gian tương đối gấp, cũng không có cơ hội gì lưu luyến chia tay, nhưng ở trước khi vào nhà ga, Diệp Thiếu Dương xông lên ôm nàng một cái, sau đó lui, nhìn nàng đi vào trong dòng người.
Lão Quách dẫn Diệp Thiếu Dương đi mua một cái di động Đại Mễ (dami), đem sim lúc trước báo mất giấy tờ, sau đó đưa hắn về nhà.
Về trong nhà, Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, đi cũng chỉ nửa tháng, lại có một loại cảm giác trải qua tang thương, dù sao trong nửa tháng này đã trải qua quá nhiều chuyện.
Tâm cảnh của hắn, so sánh với trước đó, cũng có biến hóa rất lớn.
“Mọi người đều đang đợi đệ trở về, muốn thông báo bọn họ tới đây hay không, nếu đệ bây giờ không muốn gặp người, vậy thì ngày mai?” Lão Quách hỏi.
“Không có việc gì, bảo bọn họ đến đây đi, đệ cũng nhớ bọn họ.”
Lão Quách vì thế lần lượt đi gọi điện thoại, đợi không đến mười phút, Tạ Vũ Tình chạy tới đầu tiên, mang theo Tuyết Kỳ, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, câu nói đầu tiên là: “Thiếu Dương cậu gầy đi rồi nha.”
“Phải không?” Diệp Thiếu Dương day day mặt mình.
Tạ Vũ Tình hôm nay không quá giống với bình thường, có chút cẩn thận câu nệ, ngồi vào bên người Diệp Thiếu Dương, trầm mặc một hồi nói: “Chuyện sư phụ cậu, chị nghe Quách lão nói rồi, chị cũng không biết nói cái gì cho phải, cũng chỉ có thể nói ‘Nén bi thương thuận biến’.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Đa tạ, nhưng không có tệ như mọi người tưởng tượng, dù sao sư phụ còn ở âm ty, tương lai không thiếu được còn có thể gặp mặt nhiều hơn.”
Đột nhiên nghĩ đến, nếu mình lúc ấy không thể ngăn lại sư phụ, để ông ấy vào luân hồi đạo, như vậy mình hiện tại sẽ là một loại tâm tính như thế nào? Nhắm chừng sẽ thống khổ nhỉ.
“Tôi nghe Quách sư huynh nói, vụ án thần quái trước đó chúng ta gặp được, lại xảy ra vụ án mới có phải hay không?”
Tạ Vũ Tình gật gật đầu: “Hôm nay không nói cái này, cậu tu dưỡng trước vài ngày, chị tìm cậu nói cụ thể sau.”
“Tôi không cần nghỉ ngơi, sớm phá án một chút, nói không chừng có thể vãn hồi thêm tính mạng một người, loại sự tình này không thể chậm trễ.”
“Ừm, vậy ngày mai đi, ngày mai chị tới tìm cậu nói.”
Tuyết Kỳ nhìn thấy Qua Qua, lập tức đem nó kéo đến một bên, hỏi nó tình huống Diệp Thiếu Dương kế vị, Qua Qua sinh động như thật kể lại với cô, Tuyết Kỳ rất tiếc mình không thể đi tham gia.
Cô hiện tại là vương bài của ban ngành chỗ Tạ Vũ Tình, bất cứ vụ án nào nghi là thần quái đều phải mời cô đi hiện trường giám định, căn bản là không rảnh được, nhưng cũng may Tạ Vũ Tình cũng không thiếu lấy đồ ăn ngon để ủy lạo cô.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa. Bên ngoài có mấy người quen đứng.
Trương Tiểu Nhị hô trước một tiếng: “Sư phụ!”
Vành mắt đỏ lên, đột nhiên lao vào trong lòng Diệp Thiếu Dương khóc lên: “Sư công đi rồi có phải không, em là hôm nay mới biết được, sư phụ vì sao không nói sớm, để em cũng đi tham gia lễ tang...”
Diệp Thiếu Dương có chút bất ngờ không kịp phòng bị, vỗ sau lưng cô, an ủi: “Người chết không thể sống lại, nén bi thương nha...”
Đột nhiên cảm thấy tình huống có chút không đúng, cái này rốt cuộc là ai an ủi ai?
Chu Tĩnh Như đứng ở bên người Trương Tiểu Nhị, nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc.
Rất lâu chưa gặp cô, trong lòng Diệp Thiếu Dương không khỏi nổi lên một tia cảm giác khác thường, hướng cô mỉm cười.
“Thiếu Dương ca, anh...”
“Đừng khuyên anh nén bi thương linh tinh, mọi người như vậy sẽ làm anh cảm giác có chút không được tự nhiên, giống bình thường là được rồi.”
Chu Tĩnh Như gật gật đầu, hướng bên cạnh nhường một chút, lộ ra một người.
Đàm Tiểu Tuệ!
Nhìn thấy cô, trái tim Diệp Thiếu Dương đập mạnh một nhịp.
Đàm Tiểu Tuệ lẳng lặng nhìn hắn, từ trong ánh mắt của cô, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được cô kích động.
Diệp Thiếu Dương cũng rất kích động, hé miệng, vừa muốn gọi cô một tiếng, Đàm Tiểu Tuệ hé miệng cười lên: “Thiếu Dương, tôi đã trở về.”
Vẫn là thanh âm quen thuộc!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên. Đây là Đàm Tiểu Tuệ khôi phục thần trí, Đàm Tiểu Tuệ thật sự! Giống trước kia như đúc.
“Gặp được cô... Thật tốt.”
Ngơ ngác đứng ở cửa hồi lâu, Diệp Thiếu Dương mới khôi phục tinh thần, mời các nàng đều vào trong nhà.
Mọi người ngồi xuống sô pha. lão Quách hỗ trợ đun nước pha trà.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương luôn luôn trên người Đàm Tiểu Tuệ, đánh giá cao thấp. Đàm Tiểu Tuệ ăn mặc không khác lắm với cô nương bình thường, quần áo nhìn qua là biết chất liệu tốt, nghĩ nhất định là Chu Tĩnh Như mua cho cô ấy.
“Cô... Hiện tại cảm giác thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Tôi đã mất đi năng lực băng tằm, nhưng tôi hiện tại, không có gì khác nhân loại, tôi có thể tu luyện vu thuật.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hoàn toàn yên lòng.
“Đúng rồi, Cao Cao đâu?”
“Cô ấy dẫn theo Vu sư trong gia tộc ở lại ngoài thành, hôm nay chưa đến.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Người gia tộc các cô cũng đến đây?”
“Đúng vậy, thời điểm Cao Cao luyện dược cùng làm phép, cần có người ở bên hộ pháp, hơn nữa bọn họ cũng muốn sớm nhất chứng kiến tôi tỉnh lại, cho nên đại bộ phận đều đến đây. Bọn họ không tiện xuất hiện ở thành thị, liền ở trong núi hạ trại.”
Thì ra là như thế.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, hỏi cô có tính toán gì không.
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Tôi lần này thanh tỉnh, là gánh vác sứ mệnh, tôi muốn trở lại giữa tộc nhân, thay thế chủ nhân trước của tôi, làm việc mà cô ấy trước kia chưa hoàn thành, dẫn dắt đại vu tiên gia tộc tiếp bước.”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật