Mắt trận? Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, tiểu nha đầu kia lúc trước kêu lên: “Ai da ta biết rồi, sư tỷ, bọn họ nhất định là đến phá hư mắt trận, cũng may Long Hoa hội hôm đó, trận pháp không phát huy ra uy lực lớn nhất...”
Tô Mạt vừa nghe, trong mắt lập tức hiện ra hàn quang, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Thì ra là thế!”
“Cái đệch, các ngươi cũng thật biết liên tưởng nha, đây là hiểu lầm!”
Diệp Thiếu Dương xua hai tay.
Tô Mạt cười lạnh, đột nhiên lao tới, tốc độ nhanh như một con chim én, cũng không dùng vũ khí gì, giơ hai tay lên, ném ra bảy đồng tiền, vờn quanh thân thể, phát ra hào quang khác nhau.
“Đánh trả!” Tô Mạt nháy mắt tới đối diện Diệp Thiếu Dương.
“Không hoàn thủ đánh hay không?” Diệp Thiếu Dương ôm hy vọng hỏi.
Tô Mạt giơ tay, thủ ấn biến hóa, bảy đồng tiền nhất thời xếp thành một chuỗi, như một thanh kiếm, hướng Diệp Thiếu Dương đâm đến.
Diệp Thiếu Dương vung Câu Hồn Tác, cản một cái, đem đồng tiền đánh bay, hổ khẩu nắm tay cầm của mình cũng bị chấn động tới phát tê, trong lòng kinh hãi, pháp lực bám vào trên thân kiếm kim tiền này cũng quá mạnh rồi nhỉ!
Đồng tiền bay trở lại bên người Tô Mạt, lơ lửng ở trên tay nàng, Tô Mạt nhẹ nhàng gật gật đầu: “Coi như không tệ, đồn đãi không phải là giả.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy đừng đánh nữa được không, thật sự là cái hiểu lầm!”
Dưới chân Tô Mạt điểm một cái, nhanh nhẹn lao trùm tới, tiền trong tay nháy mắt ra đòn, vòng quanh Diệp Thiếu Dương bắt đầu chiến đấu bám dính lấy.
Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn Tác ra sức phản kích, nhìn bảy đồng tiền kia không ngừng tổ hợp thành các loại hình dạng, cái này giống như có được một binh khí có thể tùy ý biến hình, có thể căn cứ sơ hở đối thủ ra chiêu, hoặc ngắn hoặc dài, hoặc mảnh hoặc nhọn, đem hoàn cảnh xấu của đối phương phóng tới lớn nhất.
Hơn nữa, luồng pháp lực kia quấn quanh ở trên đồng tiền, mũi nhọn hiển lộ hết, lại liên miên không dứt, làm mỗi một chiêu đều thành sát chiêu trí mạng.
Đây là chiêu số gì?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi không thôi, mình cho tới bây giờ chưa từng gặp phải phương thức này công kích thủ đoạn, hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu thực lực của mình yếu chút mà nói: tuyệt đối không phải đối thủ của cô ta.
Chỉ là hiện tại, muốn chiến thắng cô ta là chuyện rất khó.
“Này này này, đừng đánh nữa, hiểu lầm, thật là hiểu lầm mà!”
Tứ Bảo có ý giúp Diệp Thiếu Dương, nhưng lại không tiện động thủ, sợ Tô Mạt trách tội. Hiện tại hai bọn họ là đơn đấu, mình nếu lên trợ trận, người của Tô Mạt khẳng định cũng muốn lên, vẫn là bên mình chịu thiệt...
“Phành!”
Bảy đồng tiền nện cả ở trên Câu Hồn Tác, hai luồng khí tức va chạm, hai người đều lui một bước, lông mày Tô Mạt nhíu lại từng chút một.
“Không ngờ, đệ tử đời hai ở nhân gian lại có thực lực bực này.”
“Lời này nói như thế nào. Chẳng lẽ chỉ có Huyền Không quan ngươi mới có cao thủ hay sao?” Diệp Thiếu Dương có chút khó chịu.
Tô Mạt khinh miệt cười: “Không sai biệt lắm đâu.”
Diệp Thiếu Dương hướng Tứ Bảo bĩu môi nói: “Cô đánh thử cùng hắn xem, hắn cũng rất lợi hại, không ở dưới cô.”
Ánh mắt như lưỡi đao của Tô Mạt lập tức dừng ở trên mặt Tứ Bảo.
Tứ Bảo liên tục xua tay: “Không đánh không đánh, tôi đánh không lại cô. Móa nó chứ Diệp Thiếu Dương đồ lỗ mũi trâu, chơi tôi à!”
Diệp Thiếu Dương nói với Tô Mạt: “Đây quả thật là sự hiểu lầm, thực sự đánh tôi cũng không sợ cô.”
Tô Mạt đi về phía trước nửa bước, lộ ra một cái mỉm cười tà mị nói: “Thật không, tôi thích.”
“Thích thì miễn, tôi danh hoa có chủ, không có hứng thú đối với cô, hỏi hòa thượng này một chút.”
Trong mắt Tô Mạt hiện lên một tia sáng lạnh, trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, hắn đã thấy rõ, cô ta đã động sát khí.
Chỉ vui đùa một câu, đã động sát khí?
Tứ Bảo nói: “Tôi cũng không được, tôi cũng danh hoa có chủ, ừm, hầu như có chủ... Tuy cô thật sự rất xinh đẹp.”
Tô Mạt lạnh lùng nói: “Ngươi là hòa thượng, sao có thể nói ra lời khinh bạc như thế!”
Tứ Bảo nói: “Không phải khinh bạc, tôi là thực cảm thấy cô rất xinh đẹp. Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng sẽ nói: bởi vì người xuất gia không biết nói dối.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong câu này, nhất thời ngây người, Tứ Bảo thằng nhãi này, từ bao giờ trở nên có tài ăn nói như vậy!
Tô Mạt hừ một tiếng: “Ngươi nếu không phải hòa thượng, khẳng định rất được lòng con gái.”
Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trọc nói: “Hòa thượng làm sao vậy, tôi tu chính là hồng trần đạo, cũng không kiêng cái này.”
“Hồng trần đạo, hừ, ta thấy là sắc lang đạo!”
“Hắc hắc, nữ thí chủ lời này nói không đúng, không tức là sắc, sắc tức là không, không đến từ trong sắc, nếu không có sắc, nơi nào đến không đây?”
Dùng lời nói sắc bén vậy, Tô Mạt cũng đáp không được, dứt khoát quát: “Hòa thượng đều là miệng pháo! Lười nói lời thừa với ngươi, hai người các ngươi đều đáng chết, cùng lên đi!”
“Ngươi nói rõ ràng, ta đáng chết như thế nào!” Diệp Thiếu Dương chất vấn.
“Người nói ta xinh đẹp, đều đáng chết!”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo chấn động nhìn nhau, trong lòng đều đang nghĩ, chẳng lẽ là gặp phải kẻ bệnh thần kinh à? Tô Mạt này, quả thực chính là kẻ điên!
Tô Mạt khẽ quát một tiếng, đồng tiền trong tay hướng Tứ Bảo đánh tới, ở không trung không ngừng biến hóa hình dạng, giống như có người khống chế. Bản thân lại tay không đánh về phía Diệp Thiếu Dương, mỗi một chiêu đều dùng ra sát thủ.
Diệp Thiếu Dương vừa đánh vừa lui, trong lòng nghi hoặc, vẫn bám riết không tha hỏi: “Vì sao người nói cô xinh đẹp đều đáng chết? Cô có phải từng chịu cái gì kích thích hay không, cô nói ra, tôi giúp cô phân tích một chút, thế nào?”
Tô Mạt chỉ mãnh công, không để ý đến hắn.
Diệp Thiếu Dương đang không biết làm sao bây giờ mới tốt, từ trên ngọn núi đột nhiên truyền đến tiếng chuông văng vẳng, một thanh âm vang lên.
Một giọng nam lạnh lùng ở trong lùm cây vang lên: “Sư tỷ, sư phụ bảo ngươi mau đi chính điện, có việc thương lượng, việc Diệp Thiếu Dương, tạm thời nhớ, ngày sau đi điều tra xử trí thêm.”
Tô Mạt nghe xong lời này, nhướng mày, đột nhiên bứt ra lui về phía sau, người đã đứng ở ngoài mấy mét.
“Roạt roạt...” Bảy đồng tiền cũng từ trước mặt Tứ Bảo rút đi, trở về trong lòng bàn tay cô.
Tô Mạt tới lùm cây, trước khi rời đi, quay đầu lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Trên Long Hoa hội, ta chờ ngươi.”
“Tôi có hẹn, không rảnh chơi với cô.” Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.
“Ngươi tốt nhất đi giúp Đạo Phong, ta liền có thể danh chính ngôn thuận giết hai người các ngươi!”
“Ồ, biết rồi, hẹn gặp lại hẹn gặp lại.” Diệp Thiếu Dương không đứng đắn khoát tay áo, muốn làm cái hôn gió đối với cô, lại sợ kích thích cô ta, trở về liều mạng với mình, cho nên nhịn.
Lúc này Trương Vân cũng một lần nữa gia cố phong ấn, nhìn nhìn hai người nói: “Chuyện đêm nay, sẽ có người điều tra, đến lúc đó hy vọng hai vị sư huynh phối hợp, tôi cũng hy vọng là hiểu lầm, mặc kệ nói như thế nào, hai người mau rời khỏi nơi này đi.”
Ba người nói tạm biệt lẫn nhau, sau đó Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo cùng nhau rời khỏi.
Từ trong khe núi đi ra, đi một đoạn đường, Nguyên Bảo đột nhiên ở phía sau gọi bọn họ, vẻ mặt áy náy đi tới nói: “Thế nào, không có việc gì chứ?”
Tứ Bảo chất vấn nói: “Không phải bảo đệ canh chừng sao, có người đến, sao đệ không cho chúng ta biết!”
“Đệ không có biện pháp mà, bọn họ đến quá mau, đệ căn bản không có thời gian đi thông báo, lúc ấy đệ nghĩ, đệ nếu hiện thân, khẳng định càng như là có dự mưu, đến lúc đó lại càng không dễ giải thích, lại nói bọn họ đều là người Huyền Không quan, hẳn là sẽ không làm khó hai người.”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật