Trách không được nàng sinh ra ở Thanh Minh Giới, lại nói Hán ngữ lưu loát như vậy.
“Thứ hai, chính là vấn đề vừa rồi của Qua Qua, tứ sơn thập nhị môn, có những thế lực nào?”
“Tứ sơn, là Lê Sơn, Mãnh Quỷ Sơn, Linh sơn, cùng Thanh Khâu sơn chúng ta, Lê Sơn là pháp sư, Mãnh Quỷ Sơn chủ yếu là quỷ, nhưng cũng có rất nhiều khác tà vật, Linh sơn là chỗ tà linh tụ tập, Thanh Khâu sơn chúng ta thì không cần phải nói: nhưng trừ hồ ly, còn có rất nhiều yêu tộc dựa vào.
Về phần mười hai môn, nói ngươi cũng không nhớ được, tương lai có cơ hội, ta lại chậm rãi nói cho ngươi là được.”
Diệp Thiếu Dương và Qua Qua nghe xong, đồng thời hít một hơi, Qua Qua than thở: “Móa, ta vốn cho rằng trừ nhân gian chính là Quỷ Vực, không ngờ Thanh Minh Giới trâu như vậy, ta ngược lại thật muốn đi tới kiến thức một chút!”
Diệp Thiếu Dương liền hỏi: “Thanh Minh Giới đi như thế nào?”
Tiểu Cửu cười nói: “Chờ hộ pháp của ta tới, ta có thể mang ngươi đi tham quan một chút, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Suy nghĩ trong đầu Diệp Thiếu Dương vẫn có chút loạn, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nên hỏi cái gì, nghĩ nghĩ dù sao Tiểu Cửu gần đây cũng không đi, dứt khoát tương lai nghĩ đến cái gì hỏi cô ấy sau, đưa tay day day ngực còn có chút đau nói: “À, Tiểu Cửu ngươi trước tiên ở lại đây đi, chờ hộ pháp của ngươi đến rồi nói sau.”
Tiểu Cửu gật gật đầu, leo lên giường của Diệp Thiếu Dương, nghiêng người nằm xuống. Nàng thân là hồ yêu, có thể không cần ngủ, nhưng trước đó liên tục đấu pháp, nàng cũng mệt mỏi không chịu nổi, cần đi vào giấc ngủ tĩnh dưỡng.
Diệp Thiếu Dương nhìn dáng người nàng nằm xuống, một mỹ nhân ngủ sờ sờ ra đó, nuốt nước miếng, gãi da đầu, rất ngại ngùng nói: “À... cái này là giường của ta, ngươi có thể đi phòng ngủ cách vách hay không, đệm chăn cái gì cũng có...”
Tiểu Cửu dậy, miệng lại nói: “Ta nói rồi, ngươi đối với ta không cần tị hiềm, huống chi chúng ta đã từng có da thịt thân mật, còn cần để ý những chi tiết này sao?”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ ngây ra tại chỗ.
Chờ Tiểu Cửu đi ra ngoài, Qua Qua đóng cửa lại, lập tức đem Diệp Thiếu Dương vồ ngã lên giường.
“Da thịt thân mật!! Ha ha ha, lão đại, ta nói ngươi như thế nào thu cô ta, thì ra dựa vào là loại chinh phục này!” Qua Qua sợ Tiểu Cửu nghe thấy, che miệng cười phá lên: “Mau hối lộ ta, bằng không ta sẽ nói cho Lãnh Ngọc tỷ!”
“Cút cả nhà ngươi đi! Không phải như ngươi nghĩ!” Diệp Thiếu Dương đẩy nó ra, nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng nghĩ linh tinh, lại càng đừng loạn truyền, vốn không có việc gì, ngươi nếu truyền ra thì có chuyện đó!”
“Vậy phải xem có lợi gì.” Qua Qua thè lưỡi, lại lần nữa ghé lên, bám vào trên vai Diệp Thiếu Dương, hạ giọng nói: “Lão đại, ngươi chỉ nói cho một mình ta, ta cam đoan không nói với bất luận kẻ nào, ngươi rốt cuộc đã chạm người ta chưa?”
“Không có không có, thật sự không có!” Diệp Thiếu Dương thật sự phiền, từ trong đai lưng lấy ra một tấm linh phù, kẹp trong tay bắt đầu đốt.
Qua Qua vội vàng cầu xin tha thứ.
Diệp Thiếu Dương tắt linh phù, lấy ra di động, gọi điện thoại cho Cao Cao, sau khi kết nối, nói cho cô ba thứ dược thảo đều đã có được, hỏi cô làm sao bây giờ: “Bằng không tôi đi tìm cô, đưa qua cho cô?”
Cao Cao nghĩ nghĩ nói: “Anh tìm không thấy tôi đâu, bây giờ tôi đi qua tìm anh, trong vòng hai ba ngày có thể tới.”
“Tốt, Tiểu Tuệ còn ở nước ngoài, tôi bây giờ bảo cô ấy trở về.”
“Cái này đừng vội, tôi điều phối vu dược, cần ít nhất mười ngày nửa tháng, chờ lúc sắp hoàn thành rồi nói sau.”
Buông điện thoại, Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, trong lòng rất hưng phấn. Cuối cùng nhìn thấy manh mối cứu tỉnh Tiểu Tuệ, chỉ mong trong lúc đó đừng có cái gì ngoài ý muốn nữa...
Ở trên giường đợi một đoạn thời gian này, cơn buồn ngủ ập tới, Diệp Thiếu Dương đứng dậy, tính đi rửa mặt trở về ngủ, kết quả vừa xuống giường, chợt nghe thấy ‘Oành’ một tiếng vang lớn, bị dọa giật mình, lao tới phòng khách nhìn, trên mặt đất khắp nơi là nước, Tiểu Cửu đứng ở trước máy nước uống, trong lòng đang cầm một thùng nước khoáng thiếu một nửa, đang hài lòng uống nước.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới ý thức được, vừa rồi nổ là thùng nước khoáng.
“Ngươi làm gì vậy!” Diệp Thiếu Dương kêu lên.
“Ta luyện công cần bổ sung nước, nhưng thấy nơi đây có nước, không biết như thế nào lấy ra được, thử một lúc, đành phải đập nát.” Tiểu Cửu hướng hắn giơ giơ lên tay của mình, Diệp Thiếu Dương thấy được một cái tay dài nhỏ như Mai Siêu Phong, móng tay rất dài, còn là màu đỏ.
Đem máy nước uống đập nát...
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn mảnh vỡ máy nước uống trên mặt đất, khóe miệng co rúm lại.
Tiểu Cửu cũng biết mình đã gây họa, nhìn Diệp Thiếu Dương, giải thích: “Cái này không trách ta, nhân gian trước kia, ta là quen thuộc, nhưng ta bị phong ấn một ngàn năm rồi... Mấy thứ này của các ngươi hiện tại, ta đều chưa từng gặp, không biết dùng như thế nào, ngươi hay là dạy ta đi.”
“Được rồi được rồi, chỉ là ngươi lần sau muốn làm gì, trước tiên nói cho ta biết.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vừa lúc mình đi rửa mặt, dứt khoát dạy Tiểu Cửu mở vòi nước thế nào.
“Vì sao mở ra là có nước?” Tiểu Cửu nhìn làm mẫu, cực kỳ ngạc nhiên.
Diệp Thiếu Dương đành phải giải thích đơn giản một phen, sau đó dạy nàng dùng vòi sen tắm rửa.
“Vừa lúc, ta còn thật muốn tắm một cái.” Tiểu Cửu kéo hắn, “Ngươi đừng đi ra ngoài, cứ ở đây chờ ta, nhỡ đâu ta lát nữa không lấy được nước ấm, ngươi lại giúp ta một chút.”
Ặc, ở đây... xem ngươi tắm?
“Ta vẫn là đem ngươi dạy cho hiểu trước đi!”
Đem nàng triệt để dạy hiểu rồi, Diệp Thiếu Dương bỏ trốn mất dạng.
Ngủ một giấc thẳng tới trời sáng ngày hôm sau.
Thời điểm Diệp Thiếu Dương rời giường đi rửa mặt, Tiểu Cửu từ phòng cách vách đi ra, vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, khí sắc so với ngày hôm qua nhìn tốt hơn nhiều.
“Sớm thế, ăn chút gì đó không?” Diệp Thiếu Dương nhiệt tình đánh tiếng.
Tiểu Cửu nói: “Ta không cần ăn cái gì, nhưng nhấm nháp một chút cũng được, đương nhiên phải ngon mới được.”
Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài, mua ba lồng bánh bao hấp nhỏ cùng một ít sữa đậu nành cháo linh tinh trở về.
Qua Qua là không ăn. Tiểu Cửu cầm lấy một cái bánh bao, nghi hoặc hít hít.
“Yên tâm chưa hỏng.”
“Đây là bánh gì?”
“Thịt heo, thịt bò đều có, ngươi tùy tiện ăn.”
Tiểu Cửu có chút cạn lời: “Ngươi từng thấy hồ ly ăn thịt heo thịt bò sao?”
“Cũng đúng nhỉ, nhưng... hồ ly ăn cái gì?”
“Đồ chay, còn có thịt gà vân vân có thể ăn.”
“Sữa đậu nành uống không?”
Thấy nàng gật đầu, Diệp Thiếu Dương cho nàng một túi sữa đậu nành, kết quả Tiểu Cửu không biết dùng ống hút, hơi dùng sức một chút, đem cái túi trực tiếp xé ra, sữa đậu nành trực tiếp chảy đầy người.
Diệp Thiếu Dương nhìn dở khóc dở cười.
Ăn xong điểm tâm, Tiểu Cửu tỏ vẻ muốn ra ngoài đi dạo, xem xem hiện tại nhân gian bộ dáng thế nào.
Diệp Thiếu Dương nghĩ mình cũng không có việc gì, dứt khoát đi cùng nàng.
Tiểu Cửu tựa như những người đến từ cổ đại trong phim xuyên việt, ở trên đường nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên, đứng ở giữa nhà cao tầng, nhìn từng chiếc ô tô từ trên đường lao vút qua, cảm thấy một tia sợ hãi đối với điêu chưa biết, không khỏi kéo tay Diệp Thiếu Dương.
Nhìn bộ dáng nàng vẻ mặt tò mò thêm khiếp đảm ngây thơ, Diệp Thiếu Dương gần như không dám tưởng tượng, nàng chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ không ai bì nổi...
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật