“Trong vu thuật Đại Vu tiên đã nhắc tới bồ đề tử, đệ nghĩ hẳn là có, chung quy không thể là người ghi lại vu thuật này xếp bừa vào chứ?” Diệp Thiếu Dương nói.
“Lời là nói như vậy, nhưng đi đâu mà tìm?”
Lão Quách suy nghĩ một hồi nói: “Như vậy, ta đi lật điển tịch chút, xem có thể tìm được manh mối gì hay không, nói cho đệ sau.”
Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.
Một mực chờ mong Cao Cao tìm được biện pháp cho Đàm Tiểu Tuệ hoàn hồn, hiện tại biện pháp tìm được rồi, hy vọng lại tựa như càng nhỏ...
“Lão đại, ngươi vừa rồi nói thảo dược gì tới?” Qua Qua đang xem tivi, thấy hắn nói chuyện điện thoại xong, hỏi một tiếng.
“Nói ngươi cũng không biết.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời.
“Cái đó thì chưa chắc đâu, không chừng ta từng gặp thì sao?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, lập tức lại lắc đầu, “Được rồi, ba loại này cũng không phải là thực vật Quỷ Vực, ngươi sao có thể biết.”
Lúc này vừa lúc trong TV phát quảng cáo, Qua Qua tiến đến bên người Diệp Thiếu Dương nói: “Ta từng nghe quân sư nói, Sơn Hà Xã Tắc Đồ là lấy thế giới này của chúng ta làm mẫu để mở mang, bổn nguyên đồng căn, rất nhiều thực vật bên trong, đều giống với thế giới hiện thực. Nếu là như thế, bên này tuyệt chủng rồi, thế giới trong tranh không chừng vẫn có thì sao?”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Ngươi xác định?”
“Xác định, ta từng nán lại ở bên kia, từng gặp vài loại thực vật bên này không có. Bằng không ta đi vào tìm quân sư hỏi một chút?”
“Đi, chúng ta đi luôn bây giờ!”
Diệp Thiếu Dương vào phòng, đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ mở ra, chưa đợi đi vào, lão Quách gọi điện thoại tới, ngữ khí cực kỳ khẩn trương: “Tiểu sư đệ, đệ ở nơi nào!”
“Ở nhà, làm sao vậy?”
“Ta lập tức đi qua, đệ chờ ta! Có người đuổi giết ta!”
“Cái gì!!”
“Gặp mặt nói sau!” Lão Quách đem điện thoại cúp.
Đây là trò gì vậy?
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác cầm di động, nghĩ một khắc trước còn tâm bình khí hòa nói chuyện điện thoại với mình, sao đột nhiên bị người ta đuổi giết rồi?
Mấu chốt là... Ai đuổi giết hắn?
Hắn đã cần mình hỗ trợ, vậy đối phương nhất định là âm thần hoặc tà vật, nếu là nhân loại, hắn không có đạo lý sẽ tìm đến mình hỗ trợ.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đầu tiên, là đám âm thần Tuần Du ti, bọn họ chỉ từng có khúc mắc với đám người đó, nhưng nghĩ lại, Ngư Huyền Cơ cũng đã giải hòa với mình, cũng êm đẹp vào Tu La đạo rồi, môn nhân ngày xưa của cô ấy cũng không cần thiết tới tìm lão Quách gây hấn nữa.
Nhưng không phải là người Tuần Du ti, thì là ai đây?
Vô luận như thế nào, phải chuẩn bị một phen.
Diệp Thiếu Dương lâm thời vẽ mấy lá bùa, dán trên cửa sổ, đem pháp khí cũng cầm hết ra, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Đợi khoảng một khắc đồng hồ, lão Quách hoang mang rối loạn đi vào, vừa vào cửa đã túm tay Diệp Thiếu Dương, reo lên: “Thật, sư huynh của đệ sắp chết rồi! Tiểu sư đệ lần này nhất định phải giúp ta!”
“Ai muốn giết huynh, nói rõ ràng!”
“Đệ cam đoan trước, đệ nhất định sẽ giúp ta!”
“Nói lời thừa, đệ không giúp huynh còn giúp ai.” Diệp Thiếu Dương xắn lên tay áo, khí thế hùng hổ nói, “Đệ ngược lại muốn xem ai dám ở chỗ đệ bắt người!”
Lão Quách nói: “Hắc Bạch Vô Thường...”
“Cái gì, cái gì?” Diệp Thiếu Dương trừng to mắt như mắt trâu, “Đùa cái gì vậy!”
“Không nói giỡn, ngay tại thời điểm đệ cúp điện thoại, lão Tống của Sâm La điện đi lên nói với ta, nói hai vị này muốn tới bắt ta...”
“Lão Tống là ai?”
“Một gã trông cửa Sâm La điện, ta tặng Quỷ thư số 1 cho hắn, gần đây ồn ào muốn làm đại lý của ta.”
Lão Quách khoát tay áo, “Đừng nói những cái này nữa, Hắc Bạch Vô Thường lát nữa là tới, ta làm sao bây giờ!”
“Hắc Bạch Vô Thường tìm huynh làm gì? Huynh chọc vào bọn họ?”
“Ta nào dám, nghe lão Tống nói, là vì ta gần đây hướng Quỷ Vực tiêu thụ Quỷ thư số 1, hai vị gia này rất bất mãn, nói ta nhiễu loạn âm ty giới luật, muốn tới bắt ta. Tiểu sư đệ, đệ mau giúp ta nghĩ biện pháp!”
“Được rồi được rồi, tự huynh chọc vào chuyện, tự huynh đi giải quyết.” Diệp Thiếu Dương vừa nghe cái này, liên tục xua tay.
Lão Quách cả giận nói: “Này, đệ vừa rồi còn nói muốn giúp ta.”
“Không phải đệ không giúp huynh nha, Hắc Bạch Vô Thường nơi đó, đệ cũng không có tiếng nói.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười gấp bội, tiến lên vỗ vỗ bả vai lão Quách, “Huynh làm gian thương, hôm nay cuối cùng có người thu thập huynh rồi đó!”
“Kháo, đệ không giúp ta, còn nói mát!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không có Thiên Tử điện ký lệnh, hai vị này không có khả năng đi bắt huynh, tội chết thì không có, nhưng có tội sống gì đó... Đệ lại không quản được, bản thân huynh chịu đi, đừng kéo đệ xuống nước!”
Vừa mới dứt lời, trong đèn điện phòng đột nhiên tắt, cửa sổ tự động mở ra, một làn gió âm mạnh mẽ thổi vào.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh: trong nhà mình trường kỳ dùng tam sắc hương cung phụng Tam Thanh, vì ở lúc ra ngoài cam đoan các pháp khí kia trong nhà an toàn, thiên địa nhân tam môn còn bố trí kết giới cường đại, quỷ thủ tam đẳng trở xuống, muốn xông vào căn bản không có cửa đâu.
Giờ này khắc này, gió âm dễ dàng như vậy đã thổi mở cửa sổ, nói rõ đến tự nhiên không phải người bình thường - phải nói không phải quỷ bình thường.
Một thân áo bào trắng, đầu đội nón làm việc cao cao, bên trên viết “Nhất kiến phát tài”, tay trái cầm gậy khóc tang, tay phải xách một cái đèn lồng quỷ xanh lét, từ ngoài cửa sổ bay vào.
Qua Qua vừa thấy Bạch Vô Thường, bị dọa lập tức chui vào trong phòng ngủ, không đi ra nữa.
Hắc Bạch Vô Thường ở âm ty địa vị không phải cao nhất, tu vi cũng không phải mạnh nhất, nhưng vì chuyên ti tróc nã ác quỷ, ở Quỷ Vực thậm chí nhân gian uy vọng rất mạnh, quỷ yêu bình thường tuyệt không dám lỗ mãng.
“Diệp Thiếu Dương tham kiến thất gia!” Diệp Thiếu Dương vội vàng hành lễ, không dám chậm trễ.
Bạch Vô Thường không để ý đến hắn, đối mặt lão Quách, nói ra câu danh ngôn kia trước mỗi lần bắt quỷ: “Đang muốn bắt ngươi, ngươi cũng đến rồi.”
Lão Quách vừa nghe câu này, hầu như đứng không vững, chắp hai tay, không ngừng chắp tay vái.
Bạch Vô Thường nói: “Quách Tiến, ngươi biết tội chưa?”
“Thất gia, ta...”
“Ngươi thân là người sống, lại đi bán hàng xuống âm ty, hơn nữa tạo thành tranh mua, thậm chí vì tranh nhau một vật đó của ngươi, còn xảy ra việc tám quỷ tốt quần ẩu, bổn tọa đặc biệt tới tìm ngươi hỏi tội, ngươi có phải cho rằng, không có Thiên Tử điện ký lệnh, bổn tọa liền không dám bắt ngươi hay không?”
“Không không không, ta nào dám!” Lão Quách vội vàng giải thích: “Thất gia, ta nói thất gia nè, ta bán hàng không giả, nhưng Quỷ thư số 1 này quả thật là quỷ khí, không phải đồ của dương gian, cho nên không trái với âm luật, cái này không tin ngươi hỏi Thiếu Dương, vụ làm ăn này là hai chúng ta cùng nhau làm, ta phụ trách chế tác, hắn phụ trách hướng bên trong ghi bài hát...”
“Móa! Sư huynh thế là không đẹp nha, đệ một đồng cũng chưa được huynh chia đâu!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích, cực kỳ khinh thường đối với hành vi kéo mình liên lụy vào của lão Quách.
Bạch Vô Thường hướng Diệp Thiếu Dương nhìn qua nói: “Ngươi cũng có phần.”
“Ta không có phần, chỉ thuần túy hỗ trợ!” Diệp Thiếu Dương khua hai tay: “Huống hồ Quỷ thư số 1 kia, thật sự chỉ là quỷ khí, không khác gì nguyên bảo nến hương đốt cho phía dưới.”
Mình cũng bị cuốn vào, Diệp Thiếu Dương không thể không nói tốt vài câu.
“Toàn nói bậy!” Bạch Vô Thường quát, “Mau lấy một cái loại này đến, để bổn tọa xác minh một phen!”
Lão Quách vừa nghe, vội vàng từ trong ba lô lấy ra một cái Quỷ thư số 1 thành phẩm, ở bên trên viết ba chữ “Tạ Tất An”, đem đốt trước mặt.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật