“Nghiệt súc, Huyền Không Quan Long Hoa hội, tinh anh đạo Phật hai nhà cơ bản đều đến, bố trí đại trận, thủ hộ Ngọc Thanh Phù, ngươi nếu dám tới, phải chết không thể nghi ngờ! Ta cũng không bảo vệ được ngươi! Việc này bàn bạc kỹ hơn, về Quỷ Vực đi, cứ như vậy! Nhớ lấy nhất định không thể tới!”
Quang ảnh chậm rãi tan đi, biến mất ở trong không khí.
“Đây là pháp thuật gì!” Dương Cung Tử kinh ngạc nói.
“Mao Sơn thông linh thuật, sư phụ để lại ở trên đồng tiền này một luồng thần niệm, chỉ có niệm Mao Sơn mật tông chú ngữ mới có thể cởi bỏ, phòng ngừa trên đường bị người ta chặn được.”
“Thanh Vân tổ sư thật sự là dụng tâm lương khổ...” Dương Cung Tử thở dài một hơi nói: “Có thể khiến linh phù bay xa như vậy, pháp lực Thanh Vân tổ sư, sợ là xa xa không chỉ thiên sư nhỉ.”
“Lão hồ li này, ngươi cũng không nên bị bề ngoài của lão lừa, lão nếu chỉ là thiên sư, có thể dạy ra ta và tiểu vương bát kia?” Đạo Phong cong khóe miệng, cười cười.
Dương Cung Tử trầm ngâm một lát, không thể không lo lắng nói: “Thanh Vân tổ sư dụng tâm lương khổ, đặc biệt nói cho ngươi những điều này, vậy nói lên tình huống thật sự rất nghiêm trọng, ngươi... thật sự muốn đi?”
Đạo Phong xoay người nhìn cô nói: “Ta còn có lựa chọn sao?”
Dương Cung Tử chăm chú nhìn hắn, đi đến trước mặt hắn nói: “Ta theo ngươi một hồi! Ngươi nếu chết, ta tuyệt không sống một mình!”
Đạo Phong âm thầm hít vào một hơi, xoay người, hướng xa xa bay đi.
Dương Cung Tử sửng sốt một hồi, cũng đuổi theo, khi ngự phong phi hành, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng ngủ của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đã đang ngủ, Qua Qua chui ở phía dưới nách hắn, hài lòng thoải mái chơi di động của hắn.
Nhìn Diệp Thiếu Dương chảy nước miếng, tư thế ngủ kỳ quặc, Dương Cung Tử nhịn không được che miệng cười, nhìn thoáng qua Đạo Phong phía trước, ánh mắt hiện lên một tia do dự, sau đó lại kiên định không dời đuổi theo.
Buổi chiều hôm sau, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói cho hắn bản thân tra xét hơn một ngày, cuối cùng tìm được tin tức mấy người chết trước đó, cùng một ít manh mối, hẹn Diệp Thiếu Dương ra ngoài gặp mặt.
Qua Qua không biết lại đi dạo ở đâu, Diệp Thiếu Dương thay quần áo, hôm nay không sơ ý, đem đai lưng thắt chặt, ba lô cũng mang theo, sau đó ra khỏi cửa.
“Ba tháng qua, công ty Khang Đa tổng cộng từng chết bảy người, có hai người là nhảy lầu tự sát, hai người là ngoài ý muốn tử vong, còn có ba người là sự cố an toàn...”
Vừa gặp mặt, Tạ Vũ Tình lập tức kể về vụ án.
“Chị tra được một tình huống, bảy người chết đều là nam, đều là người trẻ tuổi từ hai mươi tuổi đến ba mươi lăm tuổi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không phải nói lời thừa sao, công nhân trong xưởng đều là nam, cũng đều là người trẻ tuổi, chị tra một buổi tối, chỉ tra ra những thứ này, vậy tôi còn có thể nói cho chị, bảy người này lúc còn sống nhất định đều từng ăn cơm...”
Kỳ Thần phụ trách lái xe phì một tiếng bật cười.
Tạ Vũ Tình hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Cậu nói nhảm cũng thật nhiều, người nào nói cho cậu đều là nam, trên dây chuyền sản xuất có thể có không ít nữ công, còn có một số đốt lò, bảo vệ cửa, xử lý tạp vụ, tuổi đều khá lớn.
Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là bảy người này, lúc còn sống đều là độc thân, hơn nữa đều là trẻ mồ côi, sau khi chết ngay cả người thân nhận lãnh thi thể cũng không có, vẫn là ông chủ bỏ tiền, đem bọn họ đều an táng ở trong một cái nghĩa địa công cộng của Thạch Thành.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Chị muốn nói cái gì?”
“Chị hoài nghi bọn họ chết, nguyên nhân có thể không đơn giản như phía nhà xưởng công khai.”
“Ừm... Nhưng người đã chết lâu như vậy, rất nhiều chứng cớ cũng không còn, không dễ điều tra.”
“Ít nhất có một biện pháp, đào mộ!”
Loại chuyện đào mộ này, cho dù là cảnh sát, ở trước khi có thủ tục tương quan, cũng không có khả năng ban ngày ban mặt đi làm, cho nên chỉ có đợi tới lúc trời tối.
Buổi tối ngoài chín giờ, trong khu mộ một mảng yên tĩnh, ở góc hẻo lánh nhất, hai người trèo qua tường vây, nhảy vào khu mộ.
Trong tay Diệp Thiếu Dương cầm hai cái xẻng bẹp, Tạ Vũ Tình cầm một cái chùy lớn.
“Chị ban ngày đến xem qua, mấy người chết này, đều chôn ở một khu vực kia, ở góc đông bắc hẻo lánh nhất, chị dẫn cậu đi.”
Đêm khuya khu mộ không có một bóng người, hai người đẩy ra cỏ dại, đi qua bên cạnh từng phần mộ, Tạ Vũ Tình đột nhiên giữ chặt Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu đi phía sau chị!”
“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
“À thì, chị sợ sau lưng có cái gì...” Tạ Vũ Tình có chút xấu hổ nói.
“Sợ quỷ?” Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Quỷ chị từng gặp cũng không ít nữa, ở bãi tha ma đi đêm còn sợ!”
“Người sợ quỷ là thiên kinh địa nghĩa, chị hiện tại là không có sợ như trước nữa, nhưng không khí trường hợp này, sợ cũng là bản năng mà. Chị từ nhỏ đã bị người ta kể chuyện ma dọa, nói buổi tối đi ở nơi âm khí nặng, sẽ có quỷ đi theo sau lưng ngươi, hướng gáy ngươi thổi khí...”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi sau cổ.
“Cậu không phải cũng sợ rồi sao?” Tạ Vũ Tình có chút giật mình nói.
“Tôi sợ cái rắm nha, cổ tôi hơi ngứa!” Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt, “Cho dù toàn bộ thi thể của nghĩa trang này đều bò ra, tôi cũng không có gì phải sợ.”
Tạ Vũ Tình bĩu môi, đi về phía trước, đột nhiên, từ trong một nấm mồ cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khan, trong đêm tối nghe vô cùng rõ ràng.
Tạ Vũ Tình bị dọa nhảy một bước đến phía sau Diệp Thiếu Dương.
“Có quỷ, có quỷ!”
“Quỷ cái gì!”
Diệp Thiếu Dương theo tiếng đi qua, đem một đống cỏ dại gạt ra, mở đèn pin, ở phụ cận tìm một lần, hướng Tạ Vũ Tình vẫy vẫy tay.
Tạ Vũ Tình nơm nớp lo sợ đi tới, ở dưới đèn pin chiếu sáng, nhìn thấy một vật tròn xoe, thế mà lại là một con nhím cuộn mình lại, nhất thời kinh ngạc, “Là nó ho khan?”
“Nhím già hơn hai mươi năm, tiếng ho giống người, đừng ngạc nhiên.”
Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói: “Sao cậu có thể biết?”
“Tôi từ nhỏ đã ở trên núi, mấy thứ này gặp nhiều rồi, rất nhiều nông dân cũng biết.”
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn con nhím đó nói: “Gia hỏa này là được không ít năm tháng rồi, có một chút linh căn, biết chui vào phần mộ ở đây, hấp thu âm khí tu luyện.”
“Thành yêu tinh rồi sao?”
“Thành yêu tinh còn xa.” Diệp Thiếu Dương thò tay vào đai lưng, mới nhớ tới Diệt Linh Đinh lúc trước đã giao cho Tạ Vũ Tình phòng thân, lập tức đòi về, một chân đạp con nhím, để nó lật người lại, dùng Diệt Linh Đinh hướng về bụng nó đâm tới.
“Cậu làm gì!” Tạ Vũ Tình cả kinh nói, “Đừng làm bị thương nó!”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới, dùng Diệt Linh Đinh từ trên bụng con nhím già rạch một vết nhỏ, mũi nhọn thò vào, nhẹ nhàng khều, sau đó buông chân, nói với con nhím già: “Đi đi.”
Con nhím già lập tức lắc lư hướng phía hàng rào nghĩa trang rời đi.
“Đây là ý gì?” Tạ Vũ Tình có chút ngẩn người.
“Cắt đứt linh căn của nó, nó đời này cũng không thể tu luyện nữa.”
Tạ Vũ Tình cả kinh nói: “A, vì sao phải làm như vậy!”
“Nó lấy mộ làm nhà, đã hấp thu không ít âm khí, tương lai đạo hạnh đủ sâu, rất có thể đi lên tà tu, hại người rất nặng, tôi đây là sớm diệt trừ tai hoạ ngầm.”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật