Trang chủ » Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân » Chương 1260: Thiếu chút nữa bị nổ chết

Chương 1260: Thiếu chút nữa bị nổ chết

Diệp Thiếu Dương khoát tay áo, đem âm khí xua tan, lắc đầu nói: “Mồm ngươi thúi hoắc.”

Tào Lộ sửng sốt, tựa như không hiểu Diệp Thiếu Dương vì sao không bị âm khí tấn công, ngừng một chút, thân thể run lên, hướng Diệp Thiếu Dương dán tới, ôm lấy lưng hắn, bày ra tư thế quỷ bắc cầu, dùng sức ưỡn lên trên, muốn nhập vào.

Hai thân thể trọng điệp cùng một chỗ, nhưng vài giây sau, Tào Lộ đột nhiên kêu thảm một tiếng, tựa như bị lực lượng gì đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương. 

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười: “Ta bắt quỷ mười mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy có quỷ dám bám lên người ta, thực bội phục dũng khí của ngươi.”

Ngay tại trong nháy mắt Tào Lộ bị bắn ra, thi thể không da kia đã bò dậy, vốn định tiến công Diệp Thiếu Dương, thấy một màn như vậy, tựa như ở trong nháy mắt hiểu pháp sư này tuyệt đối không phải thứ mình có khả năng đối phó, lập tức xoay người, tứ chi bám đất, lao vào phòng đối diện.

Diệp Thiếu Dương tay nâng bùa xuống, đem quỷ hồn Tào Lộ thu lại, xoay người đuổi theo thi thể không da kia, xuyên qua nhà chính, tới một căn phòng cuối cùng. 

Trong phòng có cửa sổ, thi thể không da đã chui ra ngoài, Diệp Thiếu Dương không chút hoang mang ra khỏi cửa, đuổi tới sân sau, vừa vặn gặp thi thể không da từ trên tường sân ngã xuống, cười nói: “Đừng chạy nữa, ngoài sân bị ta bố trí ngũ hành kỳ, ngươi không ra được, đến đến, mau tìm ta quyết một trận tử chiến.”

Thi thể không da nằm úp sấp ở trên đất, hung tợn nhìn qua.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ diện mạo nó, bộ dáng như thi thể Canh Hoài lúc trước ở trong phòng giải phẫu nhìn thấy, một thi thể như vậy đã đủ khủng bố, hơn nữa còn là đang sống, thật sự là quỷ dị nói không nên lời, cũng không trách Tạ Vũ Tình bị dọa chết khiếp. 

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi nói: “Ngoan ngoãn, giá trị gian sắc này của ngươi, sắp so sánh được với thủy thi rồi. Được rồi, đi theo ta đi!”

Nói xong, cất từng bước một đi qua.

Thi thể không da kia lập tức làm ra tư thế công kích, hú lên quái dị, bắn vọt lên. 

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng là chạy về phía mình, kết quả thi thể không da lại nhảy lên cửa sổ, chui vào trong nhà.

“Kháo, bộ dạng dọa người như vậy, nhát gan như vậy!”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, ở trên cửa sổ dán một tấm Huyết Tinh Phù, miễn cho lát nữa sau khi vào, nó lại đi ra, chơi trốn tìm với mình. 

Sau đó đi vòng ra cửa trước, bảo Tạ Vũ Tình lui ra phía sau, bản thân đốt một ngọn đèn chong, xách ở trong tay, từ cửa sổ chui vào.

Thi thể không da vào nhà, hiển nhiên là muốn lợi dụng địa hình trong nhà đánh lén mình, Diệp Thiếu Dương vì thế đi rất cẩn thận, tuy không để vào mắt chút tu vi đó của đối phương, nhưng giới hạn bởi địa hình, vẫn cẩn thận là trên hết. Khả năng lật thuyền trong mương cơ bản không có, nhưng hắn cũng không muốn chịu thiệt ngấm ngầm.

Dùng la bàn âm dương định vị, xác định thi thể không da nấp ở trong một căn phòng nhỏ phía sau nhà chính, Diệp Thiếu Dương đi qua, trải qua một gian phòng, liền dán một lá bùa lên, như vậy tên kia sẽ không thể qua lại ở trong nhà. 

Đẩy ra cửa phòng nhỏ, quả nhiên, một bóng người lao ra.

Diệp Thiếu Dương sớm ở trong lòng bàn tay vẽ sẵn chưởng tâm lôi, vỗ tới một chưởng, đem thi thể không da chấn ngã, lăn vài vòng ở trên mặt đất, không đợi bò dậy, Câu Hồn Tác trong tay Diệp Thiếu Dương đã trói ở trên cổ nó, dùng sức thít chặt, Câu Hồn Tác đem cơ thịt cổ của thi thể không da tổn thương, ‘xèo xèo’ hướng ra bên ngoài trào ra mỡ xác, phát ra một mùi tanh tưởi.

Diệp Thiếu Dương đi lên trước, một chân đem nó giẫm chặt, dán ở trên mặt nó một tấm Định Thi Phù. 

“Đã xong.” Diệp Thiếu Dương kẹp lên một tấm linh phù, điểm hỏa ở trên đèn chong, bắn lên xác chết lột da, mỡ xác gặp minh hỏa, lập tức cháy lên.

Diệp Thiếu Dương buông ra Câu Hồn Tác, xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên đứng lại, sau đầu sinh ra một loại cảm giác bị người ta nhìn trộm.

Loại cảm giác này, đến từ trực giác của pháp sư. 

Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, nương ánh lửa, nhìn thấy hai bóng đen thật dài đứng ở góc tường, mới đầu không biết là cái gì, hướng lên trên nhìn, nhất thời ngây người:

Hai bóng đen này, là hai cái chân, thân thể cùng đầu nó dính sát vào ở trần nhà, nói đơn giản một chút, đây là một cái bóng đen thật lớn, cả người đều dán ở trên tường, thân thể cực kỳ dài nhỏ, độ cao một bức tường, chỉ chứa được hai cái chân của nó, nửa thân trên thì gấp ở trên nóc nhà.

Không có ngũ quan, không có thân thể, chỉ là một bóng đen, giống như là hình chiếu cái gì vậy. 

Diệp Thiếu Dương cũng không cảm giác được âm khí tồn tại.

Một cảm giác lạnh lẽo bám lên toàn thân Diệp Thiếu Dương. Loại khẩn trương này, đến từ chính thứ chưa biết.

Hắn từ trước tới giờ chưa từng gặp loại hình tà vật thái này! 

Tuy thứ này không nhúc nhích, nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng, thứ này không dễ đối phó.

Hắn đặt một tay trên chuôi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đúng lúc này, phương hướng thi thể không da phát ra tiếng xẹt xẹt, ánh lửa đột cháy sáng lên, vang lên xèo xèo.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, thi thể không da đã bị thiêu hủy, lửa lan tràn đến trên đất, điểm hỏa cái gì, hơn nữa thế lửa đang hướng góc tường lan tràn, nơi đó dùng một miếng vải plastic bao phủ cái gì đó. 

Một mùi sặc người chui vào lỗ mũi.

Diệp Thiếu Dương nhất thời rùng mình, mùi này hắn quen thuộc quá rồi.

Lưu huỳnh! Ôi đệch! 

Diệp Thiếu Dương phản ứng cũng cực nhanh, rút chân bỏ chạy, mới ra khỏi nhà chính, chợt nghe thấy ‘ầm’ một tiếng nổ, một luồng khí đem hắn hất bay lên, trực tiếp từ cửa sân bay ra ngoài, ngã xuống đất, lăn mấy cái, trực tiếp mất đi tri giác.

Ở trong hôn mê trong mơ, một mảng biển lửa, mình hãm sâu trong đó, nhìn thấy có một bóng người dài nhỏ, lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình...

“Tiểu sư đệ!” Lão Quách xuống xe, chạy tới như bay, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương nằm trên đất, ‘phốc’ một tiếng cúi sấp trên mặt đất, đi kiểm tra hơi thở của Diệp Thiếu Dương, may mắn, hít thở bình thường. 

“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!” Lão Quách chất vấn Tạ Vũ Tình.

Tạ Vũ Tình lau nước mắt nói: “Đừng nói cái này nữa, Thiếu Dương sinh mệnh cũng không bình thường, em cũng gọi xe cứu thương rồi, lát nữa là tới, anh đừng động vào cậu ấy trước, chờ một lát đi!”

Lão Quách ngồi bệt xuống đất, lặp lại kiểm tra mạch đập cùng nhịp tim Diệp Thiếu Dương, có chút cảm giác hoang mang lo sợ. 

Đây là lần thứ hai hắn thấy Diệp Thiếu Dương ngất đi, lần đầu tiên là tiến vào Ác Linh giới...

Tuy nói hơi thở nhịp tim cùng mạch đập đều bình thường, nhưng lão Quách vẫn không yên tâm, sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Lúc này xe cứu hoả chạy tới, đội viên chữa cháy không nói hai lời, xuống dưới cứu hoả. 

Tạ Vũ Tình đẩy lão Quách một phát nói: “Em trông Thiếu Dương, anh mau theo đội viên cứu hoả cùng nhau đi vào.”

Lão Quách nói: “Làm gì?”

“Trong phòng ma quỷ quấy phá, Thiếu Dương là ở lúc bắt quỷ bị nổ bị thương, cũng không biết quỷ bắt được chưa, em sợ đội viên chữa cháy có nguy hiểm, cho nên mới tìm anh tới đây!” 

Lão Quách lắc đầu nói: “Tôi không đi đâu hết, tôi chỉ ở chỗ này trông Thiếu Dương, đệ ấy không có việc gì là được! Tôi mặc kệ người khác chết sống!”

Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút nói: “Anh sao mà ích kỷ như vậy, Thiếu Dương đã bị thương, anh có canh ở đây hay không cũng giống nhau, lại nói không phải vẫn có em sao, chẳng lẽ chỉ một mình anh thân nhất với cậu ấy!”

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật