Trang chủ » Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân » Chương 1194: Đại chiến sắp tới (2)

Chương 1194: Đại chiến sắp tới (2)

Thập Nương vừa phi hành, quay đầu, oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Tứ Bảo muốn lao tới, bị Diệp Thiếu Dương ngăn cản. Ở trên đường người đến người đi này, mình không có khả năng đuổi kịp Thập Nương, cho dù Thập Nương không đi, hắn cũng không dám làm phép, bằng không một khi Thập Nương hiện hình, quá mức kinh thế hãi tục.

Diệp Thiếu Dương biết, thật ra Thập Nương cũng không dám ở nơi này động thủ với mình, đây là điều âm luật quy định, âm thần quỷ sai lớn nhỏ của âm phủ, trừ khi dưới tình huống đặc thù, tuyệt đối không thể hiện thân ở nơi nhiều người, một khi dẫn tới khủng hoảng, đó là tội nặng. 

Tứ Bảo nói:

“Cái này tính là gì, cảnh cáo sao?”

“Cảnh cáo đó, cảnh cáo trần trụi!” 

“Nhưng... tôi không hiểu, cô ta làm sao biết chúng ta muốn dùng trảm linh thuật và hoán mệnh thuật?”

Diệp Thiếu Dương im lặng một hồi rồi nói:

“Bọn họ khẳng định chú ý chúng ta mọi lúc mọi nơi. Cái này không quan trọng, bọn họ cũng chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên ngày đó đấu pháp, không dám làm bậy.” 

“Ừ... quả thật, bọn họ dù sao cũng là âm phủ chính thần, rất nhiều hoạt động hạ lưu hèn hạ, bọn họ khinh thường đi làm, cũng không có cách nào đi làm.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, mình lúc trước đối phó Hồ Uy, Lương Đạo Sinh đám pháp sư này đều đặc biệt cẩn thận, không dám bại lộ, cuối cùng vẫn là dựa vào đánh lén, cứng rắn ép đối phương quyết chiến, nếu không, Hồ Uy chỉ cần bắt được một người bạn thân bên cạnh mình, hoặc là tùy tiện một người xa lạ, dùng áp chế mình, sự tình sẽ hoàn toàn khác.

Nhưng Ngư Huyền Cơ không thể, nàng là tuần du thiên thần, đừng nói cố ý thương tổn, cho dù là ngộ thương một phàm nhân bình thường, cũng sẽ trừ bỏ âm đức, phế đi một thân tu vi. 

“Mục tiêu của cô ta là Tiểu Ngư, vậy chỉ có thể đối phó một mình Tiểu Ngư, nhiều nhất còn có tôi.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười, cùng Tứ Bảo trở về vừa đi vừa nói chuyện.

Tứ Bảo nói:

“Không riêng gì Tiểu Ngư, còn có cậu, cậu một nhân gian pháp sư, đối kháng âm ty chính thần, nếu luận tới, cậu cũng xúc phạm âm luật, cô ta giết chết cậu, thiên kinh địa nghĩa.” 

“Cho nên tôi mới dám tìm mọi người hỗ trợ, chỉ cần các cậu không đi Quỷ Vực, Ngư Huyền Cơ tuyệt đối không dám thương tổn tính mạng các cậu.”

“Lời là nói như vậy, nhưng lần này đấu pháp tuyệt đối sẽ không thoải mái.” Tứ Bảo cau mày nói:

“Ngư Huyền Cơ đã đem bảo đặt ở trên quyết đấu, khẳng định sẽ sử dụng ra toàn bộ thực lực, đem toàn bộ thế lực có thể điều động điều động hết, một trận này... không dễ đánh đâu.” 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng hắn biết rõ, câu nói Thập Nương vừa nói kia, nhìn như nói lời thừa, thực tế là nói cho đại lão âm ty nghe, ta đã hạ tối hậu thư với Diệp Thiếu Dương, nếu hắn còn dám ngăn trở, sẽ có kết quả thế nào, ta không chịu trách nhiệm...

Nói lên cô ta cùng Ngư Huyền Cơ, đã quyết định phải xuất toàn lực, hơn nữa có ý tính cả mình cùng nhau giết chết.

“Tục ngữ nói, diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi. Câu này là nói với người thường.” 

Tứ Bảo đặt một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, dùng sức vỗ vỗ, cười nói:

“Nhân gian pháp sư và âm phủ chính thần đấu pháp, không dám nói chưa từng xảy ra, nhưng tuyệt đối cực ít, hơn nữa đối phương còn quyền cao chức trọng, cậu lấy Thiên Sư chi vị, khiêu chiến toàn bộ Tuần Du ti, nhắm chừng Diệp Thiếu Dương cậu là người đầu tiên từ xưa đến nay, bất luận thắng thua, một trận chiến này chắc chắn ghi vào lịch sử!”

“Tôi còn chưa có chết đâu, ghi vào sử sách cái gì.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười: 

“Chỉ cần thắng, nhất định phải thắng!”

Trải qua cả một đêm cố gắng, đến giữa trưa hôm sau, công tác giai đoạn trước cơ bản hoàn thành, Lão Quách gọi điện thoại bảo Diệp Thiếu Dương đi qua kiểm tra.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, Nhuế Lãnh Ngọc mang theo Tiểu Ngư, Thanh Vân Tử cũng bị lôi đi. 

Trên đường Diệp Thiếu Dương lại gọi điện thoại cho mấy người khác, Tạ Vũ Tình, Mã Thừa, Trương Tiểu Nhụy lục tục chạy tới kho hàng.

Tuyết Kỳ cũng theo Tạ Vũ Tình.

Nhìn Tuyết Kỳ chải tóc thành rất nhiều bím nhỏ, bề ngoài giống như tiểu công chúa, trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười. Trong tay Tuyết Kỳ còn cầm một ly kem. 

Qua Qua nhìn thấy Tuyết Kỳ, lập tức nghiêm mặt đi lên chào hỏi, hai người là thân phận tương tự, “tuổi” cũng không sai biệt lắm, Qua Qua rất thích cùng nhau chơi đùa với cô, đáng tiếc Tuyết Kỳ đối với nó luôn xa cách.

Trải qua giới thiệu, Trương Tiểu Nhụy biết được thân phận Thanh Vân Tử, lập tức nhiệt tình gọi “sư công”, hiến ân cần các kiểu, làm Diệp Thiếu Dương cực kỳ cạn lời.

“Tảng đá ở trong xe chị, cậu tự đi chuyển đi, chị không nhấc nổi.” Tạ Vũ Tình nói với Diệp Thiếu Dương. 

Diệp Thiếu Dương tự mình đi qua, từ trong cốp sau ô tô của cô tìm được tảng đá đó.

Đá hoa cương bình thường, to cỡ nửa cái thớt, Diệp Thiếu Dương ôm tảng đá đi vào kho hàng, Thanh Vân Tử nhìn thoáng qua, khẽ cau mày nói:

“Đây là một khối câu hồn thạch đó.” 

Diệp Thiếu Dương rắc một ít chu sa ở trên tảng đá, lập tức bốc khói đen, gật đầu nói:

“Trên tảng đá này, ít nhất từng lấy mạng ba người!”

Tạ Vũ Tình cả kinh, lập tức hỏi hắn tình hình cụ thể. 

Diệp Thiếu Dương nói cho cô, đồ vật tự sát sử dụng, chắc chắn giữ lại oán khí trên thân người chết, bình thường gió thổi nắng chiếu sẽ tan đi, nhưng cũng có tình huống đặc thù, một khi oán khí tích tụ, thời gian dài liền hình thành “quỷ tín”.

Một khi có người sát tinh tới, hoặc là tử kiếp đến tiếp xúc với nó, rất dễ dàng bị oán khí hấp dẫn, dùng phương thức tương tự với người chết trước tự sát.

Người dùng "quỷ tín" tự sát càng nhiều, oán khí của quỷ tín cũng sẽ càng nặng, năng lực kéo người càng mạnh. 

Cho nên dân gian mới có thuyết pháp, hồ nước từng có người chết, sau này sẽ thường xuyên có người chết, nơi có người nhảy vực, về sau sẽ không ngừng có người nhảy vực.

Thật ra rất nhiều thời điểm không phải quỷ hồn quấy phá, mà là quỷ tín tồn tại.

“Tảng đá này của chị, chính là quỷ tín, ít nhất có ba bốn người lấy nó làm đá kê chân để thắt cổ tự sát.” Diệp Thiếu Dương đưa ra phán đoán. 

“Ồ... Trên ngọn núi đó quả thực từng xảy ra án tự sát.” Tạ Vũ Tình trầm ngâm nói.

Diệp Thiếu Dương nói:

“Thì đó, dây thừng thắt cổ, khẳng định mỗi lần đều bị cảnh sát bọn chị thu đi, tảng đá này không có ai để ý, ngược lại dưỡng thành tai họa.” 

“Cậu cần thứ này làm gì?” Tạ Vũ Tình nói.

“Tự nhiên hữu dụng.”

Tạ Vũ Tình đem tảng đá chuyển đến trong kho hàng, ở chính giữa kho hàng, Lão Quách đã đổ bê-tông một cái bệ xi măng cao đến hai mét. 

Bệ xi măng tổng cộng bốn tầng, mỗi một tầng đều là hình vuông, chồng xếp với nhau, lại là hướng phương vị khác nhau, mỗi một hình vuông là bốn góc, đan xen cùng một chỗ, tương đương là mỗi một tầng nhiều ra bốn góc.

Đây chính là đạo môn Càn Khôn linh đài, một tầng là tứ tượng, hai tầng là bát quái, ba tầng là thập nhị cung tinh đấu, bốn tầng, tổng cộng mười sáu góc, tượng trưng cho mười sáu quẻ Chu Dịch.

Mỗi một tầng, trên mỗi một góc đều đặt một cây nến, cắm nến đỏ còn chưa điểm hỏa. 

Diệp Thiếu Dương nhìn Càn Khôn linh đài này, quay sang Lão Quách cười nói:

“Phương sĩ đạp tứ tượng, Chân nhân định bát quái, Thiên Sư thập nhị cung... Huynh thật đúng là nghiêm túc, xây đủ cho lão gia tử bốn tầng linh đài.”

“Sư phụ gánh được, toàn bộ đạo môn, trừ sư phụ, sợ cũng không có mấy ai có thể khống chế bốn tầng linh đài.” 

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật