“Lớn mật!” Câu hồn quỷ sứ lập tức kêu lên chói tai, thanh âm có chút như là gà gáy, khó phân biệt trống mái, rất chói tai.
“Dám giam giữ bản sứ, phải trị tội gì.”
“Ta thấy ngươi mới là lớn mật.” Diệp Thiếu Dương cười lạnh, đem Thiên Sư bài của mình lấy ra, cho hắn nhìn nhìn:
“Ta chính là Mao Sơn Thiên Sư Diệp Thiếu Dương, đây là địa bàn của ta, ngươi tới đây làm việc, tối thiểu phải chào hỏi với ta chứ, cứ như vậy xông vào, cũng quá không lễ phép rồi nhỉ?”
Câu hồn quỷ sứ nghe nói hắn là Thiên Sư, sửng sốt một chút, ngược lại càng thêm kiêu ngạo, líu lo kêu lên quái dị:
“Ngươi nếu là pháp sư bình thường, còn hợp tình hợp lý, đã là Thiên Sư, ngươi phải biết ta đến dương gian, tất nhiên là vì câu hồn, nhỡ đâu lỡ giờ, ngươi làm sao gánh vác được!”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng hỏi:
“Câu hồn ai?”
“Chính là nữ tử kia cùng phòng ngươi.”
Quả nhiên là vì Tiểu Ngư mà đến...
Diệp Thiếu Dương nói:
“Là Ngư Huyền Cơ phái ngươi tới?”
Câu hồn quỷ sứ ánh mắt phát lạnh, có chút giật mình nhìn hắn.
Điều này làm Diệp Thiếu Dương xác định, quỷ sứ này cũng không biết nội tình, chỉ là một tên lính chạy bị phái tới.
Lấy thân phận tuần du thiên thần của Ngư Huyền Cơ, phàm là người của Tuần Du ti, nàng đều có thể trực tiếp điều động.
Nhưng trông cậy vào một câu hồn quỷ sứ từ bên người mình mang đi Tiểu Ngư, quả thực là nói nhảm mà thôi, chẳng qua, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, Ngư Huyền Cơ làm như vậy, chỉ là biểu đạt một loại thái độ: ta đã bắt đầu hành động.
Quả thực... Tới cũng quá nhanh rồi.
Nhìn câu hồn quỷ sứ bị mình khống chế, Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nói:
“Ngươi cũng là phụng mệnh mà đến, ta không trách ngươi, nhưng mạng tiểu cô nương này, ngươi khẳng định không cầm đi được.”
Câu hồn quỷ sứ còn muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương nói:
“Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi cũng đừng nhiều lời, ta đã làm như vậy, có hậu quả thế nào cũng không sao cả. Ngươi trở về bẩm báo như thế, Ngư Huyền Cơ sẽ không trách ngươi.”
Nói xong đem câu hồn quỷ sứ buông ra.
Một làn gió âm thổi trường bào bay câu hồn quỷ sứ, hướng phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương sừng sững bất động, lạnh lùng nói:
“Ngươi thực muốn động thủ có phải hay không?”
Trường bào lúc vươn đến bên người hắn, đột nhiên dừng lại.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Ta tôn ngươi là công chức trong người, không làm khó dễ ngươi, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi.”
Câu hồn quỷ sứ nhìn hắn, trầm mặc một chớp mắt nói:
“Diệp Thiên Sư, ta không biết ngươi vì sao phải làm như vậy, nhưng ta nếu trở về, ngươi lại không có đường lui.”
“Vốn đã không có đường lui.”
Diệp Thiếu Dương cười, lui hai bước nói:
“Trở về nói cho Ngư Huyền Cơ, Tiểu Ngư ta nhất định bảo vệ, nàng nếu nguyện ý đàm phán, ta có thể cho nàng chút bồi thường, nếu nàng khư khư cố chấp, vậy cứ việc ra tay, Diệp Thiếu Dương ta phụng bồi đến cùng, chết mà thôi! Cho dù chết ta cũng phải lột nàng một tầng da!”
Câu hồn sứ giả chấn động nhìn hắn, từ khi hắn lên làm câu hồn quỷ sứ tới nay, cũng từng có qua lại với nhân gian pháp sư, không có một ai đối với mình không phải cung kính, cúi đầu nghe theo đối với âm ty.
Thế mà có pháp sư dám mạo phạm quyền uy âm ty, ngăn cản mình câu hồn, còn công khai hướng một vị tuần du thiên thần gọi nhịp.
Người như vậy, hắn từ trước tới nay chưa từng gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói.
Hắn nhìn Diệp Thiếu Dương, cuối cùng thì thào phun ra hai chữ:
“Điên rồi!”
Xoay người bay ra khỏi phòng gian, mang theo dơi mặt quỷ của hắn cùng nhau rời đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn ngoài cửa sổ, dùng sức phun ra một hơi, cười nói:
“Diệp Thiếu Dương, ngươi thật sự điên rồi, nhưng, loại cảm giác này ta thích, dứt khoát điên đến cùng đi!”
Đi qua đem đèn mở ra, tới phòng khách, phát hiện Tiểu Ngư đã đem toàn bộ đèn đều mở, tivi cũng mở, đáng thương cuộn mình ở trên sô pha, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đứng dậy lao tới trong lòng hắn.
“Không có việc gì, có ta ở đây, việc bé bằng lỗ mũi thôi.” Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu của cô bé, cảm thụ được thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Ngư cuộn mình ở trong lòng mình, không có một chút tà niệm, trong lòng lại sinh ra một loại mong muốn bảo hộ.
Mình, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ được cô bé!
Một lát sau, Tiểu Ngư tỉnh táo lại, buông ra Diệp Thiếu Dương hỏi:
“Tiểu sư thúc, kẻ vừa rồi kia là quỷ gì?”
“Câu hồn quỷ sứ.” Diệp Thiếu Dương nói:
“Hắn là đến câu hồn.”
Tiểu Ngư sửng sốt:
“Câu hồn... Vậy không nên là quỷ sai mặt đen sao?” Bởi vì lão Quách, một ít tri thức thần quái cơ sở, Tiểu Ngư trước nay vẫn hiểu, ở trong ấn tượng của cô, câu hồn luôn luôn đều là việc của quỷ sai, bởi vì loại quỷ sai này mặt rất đen, cho nên bị dính cái biệt hiệu “Mặt đen”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói:
“Người ta sau khi chết, quả thật do quỷ sai quản lý một phương phụ trách câu hồn, đem âm hồn mang khỏi nhân gian. Nhưng cũng có một số người, gặp tử kiếp, nhưng dương thọ trên sổ Sinh Tử chưa hết, nhưng âm ty có người lại muốn hắn chết, lúc này phải phái ra câu hồn quỷ sứ, đem dương khí của người ta hút khô, trực tiếp đem hồn phách mang đi âm phủ.”
“Còn có loại chuyện này! Để câu hồn quỷ sứ đến chấp hành tử hình sao, đáng sợ!” Tiểu Ngư nghe xong, kinh ngạc vạn phần.
“Đúng vậy, quỷ sai mặt đen bình thường, tựa như cảnh sát bình thường, là quản công việc bình thường. Câu hồn quỷ sứ thuộc Tuần Du ti, giống như là đặc công, chuyên môn xử lý sự kiện đặc thù, trên bản chất giống với cảnh sát bình thường, chỉ là phương thức cùng quyền hạn khác nhau.”
Hắn vừa so sánh như vậy, Tiểu Ngư hoàn toàn hiểu rồi, chậm rãi gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, hỏi ra một vấn đề mấu chốt nhất:
“Vừa rồi câu hồn quỷ sứ kia, là tới làm gì, nơi này chỉ có hai chúng ta...”
“Không cần đoán mò, hắn đến, là vì tìm ta.” Diệp Thiếu Dương lấy ra cái cớ đã nghĩ sẵn, liền nói:
“Ta ở âm ty đắc tội một vị tuần du thiên thần, cũng chính là sếp của Tuần Du ti, cô ấy muốn mạng của ta, cho nên phái người đến đối phó ta.”
“Trách không được...” Tiểu Ngư giật mình, lập tức có chút lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương:
“Vậy tiểu sư thúc, thúc sẽ không có nguy hiểm chứ?”
Diệp Thiếu Dương cảm khái gấp đôi, không biết chân tướng, cô bé ngược lại quan tâm an nguy của mình.
“Sợ cái gì, ta là ai chứ, ai tới cũng không sợ.”
“Vâng vâng, con tin tưởng thúc.” Tiểu Ngư thè lưỡi.
“Nhưng, bọn họ khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Có lẽ... Bọn họ không đối phó được ta, sẽ xuống tay đối với con, dùng để áp chế ta. Con mấy ngày nay đi theo ta, đừng chạy lung tung, nhỡ đâu gặp được nguy hiểm cũng đừng sợ, lớn tiếng gọi ta là được.”
Nói xong, vẽ ba tấm Huyết Tinh Phù, đi đến trong phòng ngủ của Tiểu Ngư, ở hai bên cửa sổ cùng trên cửa đều dán một tấm, sau đó đem Kinh Hồn linh giao cho Tiểu Ngư, bảo cô đặt bên người.
Lấy pháp lực của hắn, cho dù là một tấm Huyết Tinh Phù, ngăn lại mấy câu hồn quỷ sứ vẫn là không có vấn đề, nhưng lo trước khỏi hoạ.
Ba tấm Huyết Tinh Phù cộng thêm Kinh Hồn linh, Diệp Thiếu Dương còn ngại không đủ, đem Tì Hưu ấn lấy ra, đặt ở trên cửa sổ, lần này sẽ vạn vô nhất thất. Cho dù là Ngư Huyền Cơ tự mình đến, không mất một lúc cũng tuyệt đối không vào được phòng.
Bố trí xong tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Ngư đi vào ngủ, Tiểu Ngư lại giữ chặt cánh tay hắn, đáng thương nói:
“Tiểu sư thúc, tuy biết không có việc gì, nhưng con ngủ một mình, vẫn là có chút sợ, lá gan con cũng không lớn...”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật