“Anh trai tôi vốn định sau khi về thì sẽ nghĩ cách. Thế nhưng anh ấy đi mãi vẫn chưa về nên mới kéo dài đến bây giờ. Nói đến cũng thật may mắn khi gặp được anh.”
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ. Cũng đúng, người phụ nữ đó trúng tà ở Thành Đô. Tuy tai hoạ không phân khu vực nhưng vu thuật Miêu Cương thường khá là khép kín, xử lý đều là những thứ thường gặp tại bản địa. Có một vài hiện tượng linh dị chưa từng gặp phải cũng là điều bình thường, cũng chẳng thể nói trình độ của người ta thấp được.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bèn hỏi:
“Cô của cô có phải là vu sư không?”
Thấy Mộ Thanh Vũ lắc đầu, hắn lại hỏi tiếp:
“Thế vì sao trong nhà lại nuôi Hoàng Đại Tiên?”
Mộ Thanh Vũ giải thích:
“Cái đó không gọi là nuôi. Ở chỗ chúng tôi có một thuyết pháp về Lạc Địa tiên, đại ý là nếu có bất kể con vật nào đến nhà thì đều không được xua đuổi. Nếu như bọn chúng tự ở lại thì cứ để yên cho chúng ở, không cần nuôi dưỡng cũng không cần quan tâm gì đến nó. Nếu như con vật đến là một trong bốn đại gia tiên thì đó là một loại phúc khí. Nó không thể bảo vệ gia chủ khi ở bên ngoài, thế nhưng có thể ngăn không cho bất kỳ tà vật nào vào trong nhà. Con Hoàng Đại Tiên kia đã ở nhà cô tôi hơn mười năm, đã sớm trở thành gia tiên rồi, vì vậy khi nhìn thấy Qua Qua mới chủ động công kích.”
Mộ Thanh Vũ nói, buông một tay đang đặt trên vô lăng xuống sờ sờ đầu Qua Qua.
Qua Qua nằm giữa hai đùi cô, cái đầu thích ý mà gối lên bụng cô.
Mộ Thanh Vũ bị sự dễ thương của cậu chọc cười.
“Cậu dễ thương hơn mấy con quỷ nhỏ được hắc vu sư nuôi nhiều, cũng thân thiện hơn nữa. Mấy con quỷ nhỏ kia giống như chó dữ vậy, người xung quanh không sờ vào được.”
Qua Qua hơi bất mãn mà hừ một tiếng, oán hận nói:
“Tỷ tỷ, đừng so sánh tôi với loại tà linh cấp thấp đó được không?”
Mộ Thanh Vũ lại sờ đầu nó:
“Được. Cậu lợi hại nhất được chưa? Tôi đã nghe A Hoàng nói rồi, cậu bắt nó dễ như trở bàn tay vậy.”
Qua Qua đắc ý cười một tiếng.
Mộ Thanh Vũ hãm tốc độ xe lại, đánh giá Diệp Thiếu Dương một lượt từ trên xuống dưới rồi cảm khái nói:
“Anh có quỷ bộc lợi hại như vậy thì thực lực của chính anh nhất định cũng rất khá. Quả là không thể xem mặt mà bắt hình dong. Trong lòng tôi đạo sĩ đều cực kỳ đẹp trai, hoặc không thì chí ít cũng anh khí uy vũ một chút, sẽ không quá dung tục...”
Đột nhiên hồi thần lại, cô áy náy nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười:
“Ý tôi không phải vậy đâu… Tôi đang khen anh… ờ, chân nhân bất lộ tướng ấy mà.”
“Phụt!”
Qua Qua nhịn không nổi mà phì cười.
“Cảm ơn.”
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu sang một bên, trên mặt tràn đầy hắc tuyến, lòng tự trọng bị tổn thương một vạn lần.
Hai người ngồi trong xe bắt đầu tán gẫu. Diệp Thiếu Dương nói với Mộ Thanh Vũ rằng hắn có một người bạn trúng cổ trong cổ, không còn cách nào nữa mới phải đi tìm anh trai cô nhờ giúp đỡ.
Lúc trước khi nói chuyện với Nhuế Lãnh Ngọc, Mộ Thanh Vũ đã nghe được đại khái câu chuyện nhưng không biết sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.
“Cổ trong cổ!”
Hai mắt Mộ Thanh Vũ trừng lớn, thất thanh kêu lên:
“Trời ơi, bây giờ mà vẫn có người bị hạ cổ trong cổ ư!”
“Rất bất thường à?”
“Vô cùng bất thường luôn!”
Mộ Thanh Vũ nói với hắn. Vài chục năm sau khi bước vào xã hội hiện đại, sự phát triển quá thần tốc khiến rất nhiều người Miêu trước kia sống trong núi đều vào trong thành phố ở. Các truyền thống cũ trong quá khứ cũng mất đi hơn nửa, bao gồm cả Vu thuật.
Hiện giờ số lượng bạch vu sư và hắc vu sư đều rất ít ỏi, rất nhiều tài nghệ đều đã thất truyền. Bây giờ mà vẫn còn hạ cổ thì đều là những vu sư thế hệ trước rồi, người trẻ tuổi gần như không thể.
“Còn về loại cổ đặc biệt như cổ trong cổ thì sợ rằng chỉ có một số vu sư lớn tuổi trong núi mới biết thôi.”
Mộ Thanh Vũ kết luận.
“Huyết vu sư thì sao?”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.
Toàn thân Mộ Thanh Vũ run lên, giẫm phanh rồi đậu xe ở ven đường, cả kinh nhìn về phía Diệp Thiếu Dương rồi hỏi:
“Anh biết Huyết vu sư?”
“Đã từng gặp rồi, còn đấu pháp nữa”
“Ở chỗ nào?”
“Thập Vạn Đại Sơn… một nơi gọi là cốc Tử Nhân, cụ thể thì tôi cũng không rõ đó là nơi nào nữa.”
Mộ Thanh Vũ thở ra một hơi, toàn thân thả lỏng, nói:
“Vậy thì tốt, nhất định đừng có xuất hiện ở Tương Tây của chúng tôi. Đám người này… đều là lũ người biến thái, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.”
“Thực lực… rất mạnh à?”
Diệp Thiếu Dương cau mày, nhớ lại lần trước đấu pháp với Huyết vu sư. Một mình hắn đấu với cả một đám cũng không cảm thấy gì đặc biệt lắm.
“Đương nhiên rất lợi hại. Anh đấu pháp với Huyết vu sư mà có thể còn sống trở về quả thật là không dễ dàng, có phải có cao nhân cứu giúp hay không?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, dứt khoát thừa nhận tránh cho cô hỏi tiếp, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không giải thích rõ ràng được tiền căn hậu quả.
“Anh trai cô có thể giải được cổ trong cổ không?”
Diệp Thiếu Dương căng thẳng hỏi.
“Có lẽ là được. Anh ấy rất lợi hại.”
Nghe cô nói vậy Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy yên tâm. Nghĩ kỹ thì thấy, câu hỏi này của bản thân thật là dư thừa. Nếu như Mộ Thanh Phong không có điểm hơn người thì sao Nhuế Lãnh Ngọc lại phải để mình đến đây một chuyến chứ.
Bất giác có hạt mưa rơi trên kính chắn gió của ô tô, càng ngày càng dày đặc.
Bầu trời lúc trước mới còn có mặt trời ló rạng hiện giờ đã bị mây đen bao phủ, mưa trút xuống ào ào.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chuyện cô của Mộ Thanh Vũ nói với mình tối qua, nhịn không được mà hỏi.
Mộ Thanh Vũ thở dài một hơi, vừa lái xe vừa nói:
“Anh cũng là pháp sư, tôi cũng không giấu gì anh. Đổi thành một người ngoài thì dù có nói họ cũng sẽ không hiểu được.
Vùng núi nơi chúng tôi ở đây thường mưa nhiều, thế nhưng người địa phương sớm đã quen với điều đó, biết cách làm sao để phòng ngừa lũ đến bất ngờ. Thế nhưng lượng mưa năm nay đặc biệt nhiều, gần như đã kéo dài nửa tháng không ngừng rồi. Hơn nữa lại chỉ mưa trong phạm vi chục dặm gần đây, những nơi khác thì bình thường.”
Diệp Thiếu Dương nghe khẩu khí của cô thì biết chuyện này nhất định có gì đó kỳ lạ nên không lên tiếng mà nghe cô nói tiếp.
“Trận mưa lớn này thật ra có liên quan đến việc khinh nhờn thần núi. Gần đây có một đường quốc lộ cao tốc đang tu sửa. Khoảng một tháng trước đội thi công đào được một tấm bia đá trong núi, bên trên có hình một con Tỳ Hưu, sau đó bị Bộ di sản văn hóa lấy đi. Các vu sư lớn tuổi ở địa phương đều nói rằng đó là một tấm bia định sơn, dùng thể trấn áp thuỷ thổ một phương, nhất định không được mang đi, nếu không sẽ xảy ra thiên tai địch họa.”
“Quả nhiên, việc này xảy ra nửa tháng thì trong núi bắt đầu có mưa lớn, còn xảy ra lũ quét. Vài thôn làng xây dựng dựa vào núi đều bị nhấn chìm, rất nhiều người chết. Mưa lại vẫn không hề ngớt. Sau đó có một vài vu sư lớn tuổi cùng một vài thôn dân đến gặp chính quyền yêu cầu được trả lại tấm bia đá. Chính quyền đương nhiên không đồng ý, nói bọn họ tuyên truyền mê tín, suýt chút nữa thì trị tội. Vậy nên… sự việc bây giờ chính là thế này đây.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong thì thầm kinh ngạc không thôi, lẩm bẩm nói:
“Quả thật đã từng nghe thấy thuyết pháp Tỳ Hưu trấn sông núi. Thế nhưng nó chỉ mang ý nghĩa tượng trưng trong phong thủy học thôi chứ làm gì có chuyện Tỳ Hưu thật sự có thể quản được việc mưa gió.”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Đó chỉ là cách nói của người Hán các anh thôi. Ở chỗ chúng tôi, mưa gió hạn hán đều do thần núi một phương cai quản. Nghe nói con Tỳ Hưu này trước kia được cung phụng trong miếu sơn thần, sau đó vì có lũ lớn nên được một vu sư mời đến trấn áp, chôn xuống dưới đất. Sau đó trận lũ quả nhiên ngừng lại, việc này anh giải thích thế nào?”
Diệp Thiếu Dương cười cười. Mộ Thanh Vũ nói đến điều này thì hắn tin. Thế nhưng từ mặt nguyên lý mà nói thì dùng bia đá Tỳ Hưu trấn áp lũ lụt không hề đơn giản như vậy.
Vu sư năm ấy nhất định còn có hành động nào đó khác, dùng kiến thức trong Kham Ngu Nhương Bổ thuật để thay đổi phong thủy dịch số của ngọn núi này.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật